Độc Sủng Thánh Tâm

Chương 61: Trêu trọc cẩu tử




Edit: Lan Sung nghi

Beta: Rine Hiền phi

Tiêu Nghiêu quay đầu lạnh lùng liếc nhìn hắn, giống như đang trách cứ Trương Hiển Năng luôn là cái kiểu này, biết rõ còn cố hỏi. Trương Hiển Năng không dám hé răng, lập tức ngoan ngoãn đi ở phía trước dẫn đường.

"Đi nhanh chút, có phải ngươi lớn tuổi rồi không, biến thành người già nhiều bệnh hả?" Tiêu Nghiêu lạnh mặt răn dạy hắn.

Trương Đại Tổng quản cảm thấy ngứa tay không chịu nổi, vô cùng muốn đánh chó, nhưng hắn lại nhịn xuống.

"Hoàng thượng, hay là ngài truyền long liễn đến?" Hắn quay đầu nhẹ giọng đề nghị.

Thuận tiện nhanh chóng nhìn thoáng qua ngôi cửu ngũ, trên mặt Hoàng thượng vẫn là một bộ biểu tình lạnh nhạt tự tin kia, giống như hoàn toàn không để bụng, nhưng từ hành động không ngừng muốn đi nhanh hơn của hắn mà nói, hắn hiển nhiên là thực sự lo lắng.

Cộng thêm Hoàng thượng sốt ruột trực tiếp lao đi, đều quên luôn chuyện phải gọi long liễn, dĩ nhiên đi bộ so với ngồi kiệu sẽ nhanh hơn.

Tiêu Nghiêu sửng sốt một chút, sau khi lấy lại phản ứng, cảm thấy trên mặt có chút nóng.

Hắn lại ngu!

Nhìn tên Đại Tổng quản đang cụp mi rũ mắt ngoan ngoãn đứng chờ nghe sai bảo trước mắt này, đương nhiên Tiêu Nghiêu sẽ thanh toán việc mình phải chịu khổ lên đầu hắn.

"Sao hả, việc gọi long liễn trẫm cũng phải tự mình làm luôn hả?" Hắn lạnh giọng chất vấn một câu, giọng điệu không tốt.

Trương Hiển Năng lập tức cho người đi truyền long liễn, đồng thời cũng hung hăng cho mình hai cái bạt tai ở trong lòng, ai bảo ngươi lắm lời nhắc nhở Nhị Cẩu tử, cứ để cho hắn vui vẻ tự thân mà đi, dù sao hắn cũng không sợ mệt.

"Nhanh."

"Nhanh hơn nữa!"

Dọc theo đường đi, Hoàng thượng ngồi trên long liễn chỉ đạo, không ngừng thúc giục nhanh hơn nữa.

Bốn thái giám khiêng long liễn chạy đến mức thở hồng hộc, một đám cung nhân đi theo phía sau cũng không ngừng chạy, chỉ có một mình Tiêu Nghiêu ngồi trên long liễn là vô cùng thanh nhàn.

Khó khăn lắm mới đến Thưởng Đào các, chỉ thấy cung nhân ngoài điện ai nấy đều một vẻ yên tĩnh, giống như đã bị rút đi toàn bộ tinh thần vậy. Trong lòng Tiêu Nghiêu "lộp bộp" một tiếng, rốt cuộc bất chấp mặt mũi, long liễn vừa hạ xuống, hắn liền lao nhanh vào bên trong.

"Phiên Phiên."

Hắn nhịn không được mà gọi tên nàng, ngôi cửu ngũ là một nam nhân khẩu thị tâm phi, cho dù Tần Phiên Phiên được sủng ái như vậy cũng rất ít khi nghe được hắn gọi tên nàng.

Xưng hô bình thường đều là "ái tần", ngay cả thời điểm không tức giận cũng mang theo mấy phần hài hước.

Chỉ có thời điểm động tình ở trên giường mới có thể nghe thấy hai chữ "Phiên Phiên", đây cũng là lần đầu tiên ở dưới giường nghe được cách gọi khi động tình này.

Tần Phiên Phiên ngồi ở trước bàn trang điểm, nghe được hắn gọi không có quay đầu lại, cũng không đứng dậy, mà là cầm son phấn trang điểm cho chính mình.

Đứng hai bên trái phải là song bào thai, trên mặt hai người đều tràn đầy thần sắc lo lắng.

Tiêu Nghiêu thấy nàng ngồi yên ổn ở chỗ kia, cũng không xoay đầu lại nên không khỏi dừng bước, gắt gao nhăn mày. 

"Phiên Phiên." Hắn lại gọi một tiếng, lén lút đi tới trước mặt nàng.

So với trạng thái bước nhanh như bay vừa rồi, hiện tại hắn rõ ràng dịu đi rất nhiều, thậm chí giọng nói khi nói chuyện còn chậm lại mấy nhịp, giống như sợ dọa đến nàng.

"Hoàng thượng, ngài đến rồi." Lúc này Tần Phiên Phiên mới ngẩng đầu lên nhìn hắn, nhét bút vẽ mi trên bàn vào tay hắn.

"Hoàng thượng, tần thiếp vẫn luôn muốn xinh đẹp, đôi mắt long lanh, môi hồng răng trắng, xảo tiếu phiến hề, mĩ mục phán hề [1]. Không bằng ngài thay tần thiếp vẽ mày đi." Nàng vừa nói vừa cầm bút vẽ mày trên bàn lên nhét vào trong tay nam nhân.

[1] 巧笑倩兮, 美目盼兮: một câu miêu tả mĩ nhân có khuôn mặt đẹp trong kinh thi.

Tiêu Nghiêu mím môi không nói gì, đôi mắt tinh tường kia liền nghiêm túc nhìn nàng, ánh mắt mang theo vài phần ý tứ đánh giá.

"Không thể để tần thiếp đẹp đến cuối cùng sao?" Nàng cười hỏi hắn, trong đôi mắt lại mang theo ánh nước mê mang, lộ ra ngập tràn bi thương và yếu ớt.

Tiêu Nghiêu cầm lấy bút vẽ, nghiêm túc mà vẽ theo khuôn lông mày vốn có của nàng.

Thủ pháp của nam nhân có chút mới lạ, nhưng mà cũng may là lông mày của Tần Phiên Phiên vốn đã đẹp, chỉ cần vẽ lên hai nét là đẹp rồi, không cần để hắn thoải mái phát huy.

Sau khi vẽ xong, hai người cùng nhau nhìn vào nữ tử trong gương đồng, nàng quả nhiên là cực kỳ xinh đẹp.

"Hoàng thượng vẽ thật đẹp, tần thiếp sẽ mãi mãi nhớ dáng vẻ mà Hoàng thượng vẽ mày cho tần thiếp. Cho dù hiện tại tần thiếp cứ đi như vậy, cũng coi như không còn gì nuối tiếc, rốt cuộc được Hoàng thượng tự mình vẽ mày..."

Nói tới đây nàng đã bắt đầu nghẹn ngào, nói năng có chút không rõ ràng, nhưng cũng đủ để Hoàng thượng nghe hiểu.

"Hoàng thượng, ngài nói thần thiếp có đẹp không?" Nàng nhìn nam nhân trong gương đồng, hỏi.

Tiêu Nghiêu cúi người, duỗi tay nâng cằm nàng lên, quay mặt nàng hướng về phía chính mình, bốn mắt hai người đối diện.

Tần Phiên Phiên thấy được biểu tình nghiêm túc trong mắt nam nhân, hắn nhẹ gật đầu, thấp giọng nói: "Đẹp."

Bây giờ Tiêu Nghiêu còn có chút ngây ra, hắn chỉ cảm thấy bản thân có chút không bình thường, khả năng là Tần Phiên Phiên sắp chết, một nữ nhân đẹp như vậy, chẳng lẽ thật sự là trời đố hồng nhan sao?

Hắn không biết giờ phút này đang là tâm trạng gì, phản ứng có chút chậm chạp, dường như đầu óc cũng không muốn chuyển động, thân thể rét run, lại không vui không buồn.

Nam nhân dùng ngữ điệu trầm thấp khen, hốc mắt Tần Phiên Phiên lại đỏ, rốt cuộc lúc này nàng không thể khống chế được nữa mà rơi lệ, trên mặt lại mang theo biểu tình vui sướng.

"Có những lời này của Hoàng thượng, tần thiếp chết cũng vui vẻ. Ở trong lòng Hoàng thượng sẽ có vị trí của tần thiếp phải không? Cho dù lại có thật nhiều oanh oanh yến yến vào cung, Hoàng thượng vẫn sẽ nhớ rõ có một Đào Tiệp dư gọi là Tần Phiên Phiên chứ? Nàng ấy thích nhất Hoàng thượng vẽ mày cho nàng ấy, trên người còn có hoa đào và cành đào mà ngài sai Hình ma ma vẽ lên, Cao Thái hậu cũng thích nhất nàng ấy..."

Nàng càng nói càng ấm ức, càng nói càng động tình, nước mắt cứ từng giọt từng giọt rơi xuống. Đó là nàng lưu luyến thế giới này, không nỡ buông tay.

"Có, nàng đừng khóc. Trẫm sẽ mãi mãi nhớ rõ Tần Phiên Phiên." Hắn nâng ngón tay cái lên lau nước mắt cho nàng, lại phát hiện nữ nhân này khóc quá dữ dội, nước mắt mãnh liệt, căn bản là lau không hết.

Cuối cùng ôm nàng vào trong ngực, cánh tay nam nhân rất có lực, ngực cũng rất rộng lớn lại ấm áp.

Tần Phiên Phiên cảm nhận được Hoàng thượng hiếm khi thương tiếc như vậy, lúc nàng đặt cằm lên vai hắn, dùng sức mà chớp mắt, khóc hết sạch nước mắt trong hốc mắt. Mẹ nó, ướt hết rồi, thật khó chịu, lông mi còn vì khóc mà chọc vào trong mắt, nước mắt cũng không ngăn được.

"Nói với trẫm, rốt cuộc thì nàng bị bệnh gì?" Hắn một bên giơ tay nhẹ vỗ phía sau lưng nàng, một bên ôn nhu hỏi, hoàn toàn là dáng vẻ đang sợ dọa đến nàng.

Tần Phiên Phiên nghe được lời này của hắn, khóc càng dữ dội hơn, cả người đều run rẩy.

Trên thực tế nàng đang gào khan mà không hề rơi nước mắt, ai nhìn cũng biết.

Song bào thai đã lén lút đứng ở một góc, hai người run bần bật mà dựa vào nhau, trên mặt đều bày ra dáng vẻ hoảng sợ.

Làm sao mệnh các nàng lại khổ như vậy, lúc trước lần đầu tiên làm việc đã đánh cháu gái ruột của Hoàng Thái hậu. Hiện tại mới "khởi tử hồi sinh", lần thứ hai làm việc thế mà lại gặp được Đào Tiệp dư bày ra hành động đùa giỡn này.

Máu toàn thân đều ngưng kết, đặc biệt là thời điểm Tần Phiên Phiên biểu diễn "sét đánh không mưa" (khóc mà không chảy nước mắt), dường như các nàng đã nhìn thấy Diêm Vương vẫy tay lần thứ hai với các nàng rồi.

Ánh mắt Trương Hiển Năng bình tĩnh nhìn thẳng Đào Tiệp dư, lá gan của vị chủ nhân này càng ngày càng lớn, dám đùa Cẩu tử đến xoay vòng vòng.

"Nàng đừng khóc, nói với trẫm, rốt cuộc thì nàng làm sao vậy? Nói ra mới giải quyết được, cho dù là bệnh gì, chỉ cần phối hợp trị liệu với Thái y đều có khả năng khỏi hẳn. Nếu là những Thái y trong cung kia vô dụng, trẫm sẽ chiêu mộ rộng rãi thần y trong dân gian cho nàng, vì vậy, không cần sợ hãi, nói với trẫm."

Tiêu Nghiêu nghe nàng khóc ngày càng thương tâm, muốn xoay người nàng lại, để nàng nhìn vào mắt mình, cho nàng thấy sự cổ vũ và ủng hộ của mình với nàng.

Nhưng có lẽ Tần Phiên Phiên đã quá mức thương tâm, căn bản không muốn ngẩng đầu lên, vẫn luôn ghé vào trên bả vai hắn, đều khóc ướt hết quần áo của hắn.

Trên thực tế nước mắt của Tần Phiên Phiên đã khóc cạn, đôi mắt còn có chút khó chịu, phải chờ một chút mới ổn.

Cho đến khi nàng đã sắp xếp lại tốt cảm xúc của mình mới tránh ra khỏi lồng ngực của hắn, nghiêm túc nhìn đôi mắt hắn.

Bởi vì nàng khóc quá thương tâm, tóc mái trên trán đã rất loạn, đôi mắt cũng phiếm hồng giống như một con thỏ bị thương, Tiêu Nghiêu duỗi tay sửa lại tóc giúp nàng, nhẹ giọng nói: "Trẫm nghe, nàng nói đi."

Hắn vừa nói vừa đan những ngón tay của mình vào tay nàng, cùng nàng mười ngón đan xen.

Ánh mắt nam nhân vô cùng nghiêm túc, Tần Phiên Phiên cắn cắn môi dưới, vô cùng ấm ức nói: "Tiết Viện phán nói, tần thiếp mang thai long chủng của ngài."

Nội điện rơi vào yên lặng đến chết chóc, các cung nhân ở lại xem quá trình Đào Tiệp dư diễn kịch xong, đều cảm thấy toàn thân đã lạnh, trong lòng yên lặng mắng quả đào tinh hôm nay lại làm trò, hơn nữa còn không ai ngăn được.

Tiêu Nghiêu sửng sốt một chút, hắn đã chuẩn bị tốt tâm lí cho bản thân, cho dù nàng nói ra chứng bệnh nan y gì, hắn đều phải trấn an nàng, nói có thể trị khỏi, lời cổ vũ cũng đã chuẩn bị tốt trong lòng.

"Không có việc gì, nhất định có thể..." hắn vừa mới mở miệng, liền phải ứng lại.

Cả người như bị giội một chậu nước lạnh, hắn biết chính mình bị chơi, trong nháy mắt toàn bộ biểu tình ôn nhu đều tiêu tán sạch, trở nên cứng rắn lạnh như băng, hắn dùng sức ném tay nàng đi.

"Tần Phiên Phiên, có phải ngươi muốn chết hay không?" Hắn gào lên với nàng, sau khi đột nhiên đứng lên, liền túm chặt lấy vạt áo phía trước của nàng, một tay nhấc nàng lên.

"Tần thiếp không muốn chết, chỉ là tần thiếp mang long chủng, ngài có muốn tần thiếp sống không?" Tần Phiên Phiên sợ hắn dùng sức quá mức mà bóp chết chính mình, lập tức dùng hai tay ôm lấy cánh tay hắn, giống như một con koala, hai chân cũng cuốn quanh eo hắn.

Tiêu Nghiêu lập tức nâng tay kia lên, dùng sức mà vỗ lên mông nàng một cái, nàng đau đớn nên nhẹ nhàng trợn mắt, nhưng mà vẫn gắt gao bám lấy hắn không chịu buông.

"Ngươi lăn xuống cho trẫm! Lần này đừng nghĩ lừa gạt cho qua ải, mỗi lần đều vô tâm vô phế như vậy, trêu chọc trẫm rồi vỗ tay sau lưng, ngươi thật sự là bị trẫm chiều hư rồi!" Hắn buông vạt áo trước nàng ra, muốn kéo nàng xuống.

Nhưng không nghĩ tới động tác này. lại càng thuận tiện cho Tần Phiên Phiên dính sát vào hắn, thuận thế dùng đôi tay ôm lấy cổ hắn, dẩu miệng liền muốn hôn hắn.

"Hoàng thượng đừng giận, tần thiếp hôn hôn ngài thì sẽ tốt thôi."

"Cút!" Tiêu Nghiêu xoay đầu đi, lạnh mặt, rất có nguyên tắc mà kêu nàng cút.

Tần Phiên Phiên tiếp tục cọ ở trên người hắn, thời điểm hai người xô đẩy, Tiêu Nghiêu hơi sơ sẩy, bị nàng túm lấy đẩy ngã về phía trước, cố tình hai đùi của Tần Phiên Phiên lại cuốn lấy người hắn, dưới tình huống không có bất cứ cái gì chống đỡ cũng bị ngã theo.

May mắn Hoàng thượng phản ứng đủ nhanh, một giây cuối cùng duỗi tay ra che lên cái gáy của nàng, nàng là gối lên lòng bàn tay của Hoàng thượng mà chạm xuống đất.

Hai người rơi xuống kêu một tiếng nặng nề, cũng may bọn họ đáp xuống một tấm thảm cho nên không đến mức bị trầy da, nhưng là sắc mặt âm trầm kia của Hoàng thượng cũng tuyệt đối khiến người ta không dám đến gần.

Cung nhân trong điện hoảng sợ, vội vàng nâng hai vị chủ tử dậy.

Tần Phiên Phiên tự biết đuối lý, cũng không dám lại quấn lên người hắn.

Tiêu Nghiêu tức giận đến đau gan, nữ nhân này thật đúng là, một ngày không đánh liền sẽ leo lên nóc nhà mà lật ngói, cả ngày liền vì những việc này xem hắn giống như con khỉ mà chơi đùa.

"Hoàng thượng, ngài đừng nóng giận. Tiết Viện phán nói tần thiếp hoài long chủng, đầu tiên là tần thiếp mừng như điên vì rốt cuộc cũng được làm mẫu thân. Nhưng Tiết Viện phán lại nói Hoàng thượng không cần long chủng, còn nói lúc trước ở Vương phủ của ngài đã từng có chuyện một thi hai mệnh. Tần thiếp sợ hãi cũng sẽ uổng mạng như vậy, hắn nói hắn có thể giấu diếm cho tần thiếp một thời gian, chờ tần thiếp nghĩ kĩ rồi lại nói cho hắn biết nên làm thế nào. Tần thiếp nghĩ tần thiếp mang chính là hài tử của ngài, sao lại nói với hắn, đương nhiên là nói với ngài rồi, hắn chính là muốn hại thiếp."

Tần Phiên Phiên thấy Tiêu Nghiêu lạnh mặt ngồi ở chỗ đó, một bộ dáng vẻ dù thế nào cũng không dỗ được. Trên mặt nàng đều là biểu tình tâm thần luống cuống, căn bản là không cần người hỏi cũng nói ra tất cả. Tiêu Nghiêu cũng không phản ứng lại nàng, nữ nhân này nhất định sẽ càn quấy.

"Hoàng thượng, ngài cảm thấy tần thiếp nên uống thuốc phá thai hay là giữ lại?" Nàng duỗi tay xoa bàn tay hắn, mang theo ý tứ lấy lòng lại có chút trấn an.

Nhưng Tiêu Nghiêu rất nhanh thu tay về, căn bản không muốn xảy ra tiếp xúc với nàng, rốt cuộc cũng tiến hành lạnh nhạt một cách rõ ràng.

Tần Phiên Phiên thấy từ nãy đến giờ thấy hắn không nói gì, nàng cũng ngoan ngoãn ngậm miệng lại, đứng ở bên cạnh hắn, giống như khi còn nhỏ làm sai chuyện gì bị phạt đứng vậy.

Không khí trong điện cứng ngắc, rõ ràng lần này Hoàng thượng không dễ bị dỗ như vậy, các cung nhân xung quanh đều lo lắng đề phòng, chỉ có đương sự là Tần Phiên Phiên vẫn mang biểu tình mờ mịt trên mặt.

Nhưng nàng cũng không phải loại người sẽ ngừng nghỉ, đột nhiên cả người nàng đều bắt đầu run lên, chỉ là nàng cắn răng nhịn xuống, cho đến cuối cùng vẫn không ngừng run, trên mặt đều là vẻ thống khổ.

Lúc này Tiêu Nghiêu mới chú ý tới nàng có chỗ không thích hợp, nhưng lại không biết nàng là bị thật hay giả vờ, không khỏi nhíu mày.

"Ngươi lại làm sao vậy? Đừng nghĩ lại lừa trẫm." Giọng nói của hắn ép tới có chút thấp, nhưng cũng không còn cách xa người hơn ngàn dặm như lúc trước.

Thân thể Tần Phiên Phiên run lên ngày càng dữ dội, nàng gắt gao cắn môi, đã cắn đến sắp chảy máu.

"Tần thiếp đau bụng, đau quá..." Nàng run run rẩy rẩy mà nói ra những lời này, những lời sau càng nói không rõ ràng, rõ ràng là đau đớn quá mức, giống như đầu lưỡi đã cứng đờ.

Lập tức Tiêu Nghiêu có chút luống cuống, nhưng hắn đã bị lừa quá nhiều lần, vẫn là có chút không tin, miễn cho bản thân lại bị xấu mặt.

Hắn ngồi ở trên ghế quan sát một lát, liền thấy Tần Phiên Phiên đau đến không chịu nổi, trực tiếp tê liệt ngã xuống mặt đất, cả người đau đến run rẩy, trên trán đều toát ra mồ hôi li ti, vừa thấy liền biết không phải là giả vờ.

Hắn không hề do dự, lập tức tiến lên ôm nàng lớn tiếng gọi người truyền Thái y.

"Phiên Phiên, nàng làm sao vậy? Sao bụng lại đau, có phải do vừa rồi bị ngã không?" Hắn cúi đầu nhìn chiếc bụng nhỏ bằng phẳng của nàng, trên mặt hiện lên biểu tình phức tạp khó nói.

Nếu biết nữ nhân khác mang long chủng, Hoàng thượng nhất định sẽ tức giận, từ thái giám đưa thuốc cho đến cung nhân hầu hạ, ai cũng đừng nghĩ sẽ có kết cục tốt. Nhưng mà nữ nhân trước mắt này là Tần Phiên Phiên, mặc dù hắn còn chưa kịp suy nghĩ đến phương diện long chủng này, cũng đã bị mánh khóe tinh vi của nàng trêu chọc, phản ứng đầu tiên thế nhưng là để ý chuyện nàng lừa mình.

Cho tới lúc này thấy nàng nằm trên mặt đất ôm bụng run rẩy, hắn mới ý thức rằng nữ nhân này đang mang long chủng.

Người trong miệng đầy lời nói dối lại giả vờ đứng đắn này, không có chút nào hiền lương thục đức, thế nhưng mang thai long chủng của hắn.

Hắn không còn hơi sức mà nghĩ đến nữ nhân này có tư cách hay không, bởi vì trên tay của hắn đã truyền đến một trận lại một trận đau đớn, vậy mà nàng lại dùng móng tay véo tay của hắn.

Móng tay của Tần Phiên Phiên không dài lắm, nhưng khẳng định là không ngắn, dùng sức véo hắn như vậy, cũng khiến cho Hoàng thượng đau đến nhe răng trợn mắt.

"A!..."

"A!..."

Hai người cùng nhau kêu, giọng nam cao vút, giọng nữ bén nhọn, hợp cùng một chỗ, thật là một bản xô-nát đi vào lòng người.

"Đừng véo!" Tiêu Nghiêu muốn tránh khỏi tay nàng.

Tần Phiên Phiên một bên đau đến phát khóc, một bên vẫn cuốn lấy tay hắn không chịu buông: "Tần thiếp đau quá, Hoàng thượng, tần thiếp đau quá..."

Tiêu Nghiêu cảm thấy đau lòng, cánh tay bị véo đau đến bốc hỏa, ngươi đau thì tự véo mình đi, tay trẫm cũng là làm từ thịt mà.

Nhìn tư thế này của hai người bọn họ, Trương Hiển Năng yên lặng quay người đi trước, ở phía sau là hai người đang ôm ấp lôi kéo nhau, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe.

Thời điểm Thái y chạy tới, Tần Phiên Phiên đang bận bịu véo Nhị Cẩu tử ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua.

Ồ, vẫn là Tiết Viện phán tự mình tới cửa!

Tiết Viện phán mới vừa lên làm Viện phán liền ôm hết mọi công việc của Thưởng Đào các lên người mình. Nếu là những Thái y khác còn có thể lý giải được, dù sao Đào Tiệp dư cũng là nữ nhân Hoàng thượng sủng ái nhất. Nói không chừng vị Viện phán này là nhờ hưởng hồng phúc của Đào Tiệp dư mà được làm chức Viện phán.

Hắn cho rằng Đào Tiệp dư đã nghĩ kĩ xem muốn xử lý long chủng trong bụng thế nào, cho dù cứu hay là bỏ đều là một nhược điểm có thể nắm trong tay, ít nhất về sau có thể uy hiếp được vị chủ nhân này.

Kết quả hắn vừa nhìn thấy một thân ảnh màu vàng sáng trong nội điện, liền muốn quay đầu, nhất định là hắn đi nhầm chỗ rồi!

---

Tác giả có lời muốn nói:

Quả đào tinh: Cẩu tử, ngươi đoán xem ta có thai không?

Nhị Cẩu tử: Ngươi có thai hay không ta không biết, nhưng ta cảm thấy ngươi nhất định là hỏng mất rồi!

Quả đào tinh: Cười không nổi!