Độc Sủng Tùy Tùng Vương Phi

Chương 83: Hàn Thập Hoan, nàng đứng lại cho bổn vương!




Edit: Qing Qing

Beta: Ahkung

Ninh vương bệnh nặng không khỏi, trên dưới triều đình và dân chúng đều đang thảo luận về chuyện này. Hoàng Thượng tìm kiếm danh y ở khắp nơi trong thiên hạ, nhất định phải trị khỏi bệnh của Tần Vị Trạch.

Thập Hoan nhìn thấy cáo thị tìm danh y ở trên đường đi thì nghi ngờ trong lòng lại càng lớn hơn, tạo ra động tĩnh lớn như vậy, chẳng lẽ Tần Vị Trạch thật sự bị bệnh sao?

"Ngươi biết Ninh vương gia bị bệnh gì không?" Thập Hoan hỏi một vị đại ca ở bên cạnh.

Người kia nghe thấy có người hỏi mình thì lập tức lấy lại tinh thần, đáp: "Nghe nói mỗi đêm Ninh vương gia kia đều gặp phải ác mộng, hơn nữa lại còn mộng du. Nghe nói lần trước nửa đêm hắn mộng du còn đả thương cả Lữ thái y, mặt mũi bầm dập, miễn bàn đến việc có bao nhiêu thảm hại. Bây giờ Hoàng Thượng cho dán cái cáo thị này, ai có thể khiến cho Ninh vương gia an giấc thì phần thưởng sẽ là một vạn lượng bạc. Nhanh đi."

Đả thương cả Lữ Bất Chu?

Nếu như không phải là vì muốn cách xa Tần Vị Trạch một chút, thì Thập Hoan thật sự muốn nhìn thấy cái gương mặt xanh xanh tím tím đó của Lữ Bất Chu nha.

Nhìn đến giá trị phần thưởng trên trời dán ở kia, trong lòng Thập Hoan thật đúng là có chút ngứa ngáy. Phần thưởng là một vạn lượng bạc đó, nàng phải bán được bao nhiêu khối ngọc bội mới có thể có được nhiều tiền như vậy đây.

Tuy rằng trong lòng tương đối nhớ thương số bạc kia, thế nhưng bản thân Thập Hoan lại thật sự muốn biết liệu hắn rốt cuộc có phải là bị bệnh thật hay không. Trà trộn vào vương phủ hẳn là phương pháp xử lý đơn giản mà hữu hiệu nhất lúc này.

Thế nhưng nàng cần phải nghĩ thêm một biện pháp khác làm sao để tránh được tầm mắt của Tần Vị Trạch và Lữ Bất Chu mới được.

Thực tế thì ánh mắt của cái tên Tần Vị Trạch kia vô cùng tinh tường, việc nữ giả nam trang mà còn bị hắn vạch trần đơn giản như vậy nữa mà, Thập Hoan thực sự không cam lòng. Cho nên lúc này đây, nàng nhất định phải dùng đến đạo cụ tinh xảo hơn mới được. Dù sao, chuyện này cũng phải tiến hành một cách lặng lẽ, nếu bị phát hiện thì sẽ rất phiền toái.

Trong lòng đã có ý tưởng, Thập Hoa bắt đầu đi khắp các con đường lớn nhỏ, mua sắm phung phí, không e dè, chuẩn bị tất cả những vật mà mình cần.

Giản Hàn Chi vừa mới từ hoàng cung trở về, trên đường hồi phủ thì thấy có người ôm một chồng đồ vật lớn, chật vật đi trên đường.

"Nhường đường nhường đường." Trên đường lớn người đến người đi không đếm xuể, ngẫu nhiên còn có xe ngựa chạy qua, nên Thập Hoan đành trái tránh phải trốn trong đám người.

Trong lúc đó nàng lại cảm giác đồ vật trên tay hình như nhẹ bớt đi, tiếp theo là một bộ y phục màu xanh xuất hiện trong tầm mắt.

"Tại sao đi ra đường mà lại không mang theo Văn Xảo? Nhiều đồ như vậy nàng làm sao ôm hết được." Giản Hàn Chi bê lên số đồ Thập Hoan vừa mua, dò hỏi.

"Văn Xảo có việc phải làm cho nên ta đành tự mình đi thôi."

Vốn dĩ nàng muốn dẫn theo Văn Xảo cùng đi, nhưng còn chưa ra khỏi cửa thì Văn Xảo đã bị quản gia trong phủ gọi đi, nói là có chuyện phải làm.

Giản Hàn Chi nhìn chồng đồ cao ngất kia, phần lớn đều là son phấn bột nước các loại, còn có mấy chiếc hộp lớn được đậy nắp nên hắn không thấy rõ được là bên trong có những gì.

Hắn cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ cho rằng đây là những đồ mà nữ nhân thường thích mà thôi. "Đi thôi, ta tiễn nàng trở về."

"Vậy cảm ơn ngài."

Suốt dọc đường đi hai người đều cười nói vui vẻ, rất nhanh đã đến được phủ tướng quân, Giản Hàn Chi đưa Thập Hoan vào trong sân, đem mớ đồ trong tay đặt ở trên mặt bàn.

Vốn dĩ mọi chuyện đều đã ổn thỏa, thế nhưng ai ngờ được lúc Giản Hàn Chi quay người lại, một cái hộp rơi xuống đất. Hắn tự tay nhặt cái hộp đó lên, thoáng sững sờ - bên trong lại là một bộ nam trang.

Lông mày Giản Hàn Chi thoáng cái nhăn lại cùng một chỗ, không hiểu nhìn về phía Thập Hoan vừa mới châm trà trở lại.

"Đây là do nàng mua?"

"Ha ha, đúng vậy, chuẩn bị đưa cho phụ thân ta đấy."

"Cái chòm râu giả này cũng là đưa cho Tướng quân hay sao?"

Giản Hàn Chi vừa nhìn đã biết nàng lại muốn nữ giả nam trang, biểu cảm của hắn trở nên ngưng trọng một chút. Mới vừa thoát thân khỏi Ninh vương phủ, vậy mà giờ nàng muốn lặp lại chiêu cũ, chẳng lẽ vẫn là muốn rời đi hay sao?

Thấy hắn bày ra bộ dạng như muốn hỏi tới cùng chuyện này, Thập Hoan lập tức đoạt lại cái hộp đó rồi đem toàn bộ những "bảo bối" này thu lại bên cạnh mình. Nhìn xung quanh không có người nào, nàng mới hạ giọng nói: "Ta có thể nói cho ngài biết, nhưng mà ngươi phải giữ bí mật đó."

"Được!"

Thập Hoan nói đến mặt mày đều hớn hở cả lên, thế nhưng sau khi Giản Hàn Chi nghe xong thì lại cứng rắn nói ra hai chữ: "Không được!"

"Vì sao không được?"

"Nàng như vậy quá mạo hiểm rồi, tự dưng lại muốn giả trang thành thầy lang giang hồ? Y thuật của Lữ Bất Chu nàng cũng biết mà, nếu như Ninh vương gia không bị bệnh, có khi chính là bọn hắn thiết lập ra cái bẫy này chờ nàng chui vào đấy! Hơn nữa Vương gia lại thông minh như vậy, làm sao có thể không nhìn ra là nàng được chứ."

"Ngài nói có đạo lý! Thế nhưng ta vẫn muốn đi xem xem bệnh của tên Tần Vị Trạch quỷ dị như nào." Nàng cảm thấy Tần Vị Trạch đang mưu tính cái gì đó, hơn nữa loại cảm giác này lại vô cùng mãnh liệt.

Giản Hàn Chi còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng Thập Hoan có chút mất kiên nhẫn: "Nếu như ngài đồng ý thì hãy thay ta giữ kín bí mật này, nếu như không đồng ý thì cửa lớn ở ngay đó, ngài có thể đi nói cho cha ta, không tiễn!"

Nàng vô cùng rõ ràng mình đang làm gì, cũng không phải chỉ là nhất thời hành động theo cảm tính. Nàng muốn thăm dò xem cái tên Tần Vị Trạch mưu mô này đến cùng là muốn bày trò gì.

Thấy thái độ của nàng kiên quyết như vậy, Giản Hàn Chi cũng không phản đối nữa: "Nàng có thể đi, nhưng trước hết phải mặc trang phục đó vào cho ta nhìn một lần. Nếu như bị ta nhìn ra sơ hở, thì bất luận như thế nào nàng cũng không thể đi được."

Hắn không muốn nàng có nhiều tiếp xúc với Ninh vương gia, cho nên hắn nhất định sẽ nghĩ biện pháp ngăn cản nàng lại.

"Được! Ngươi đi ra ngoài chờ một lúc, ta lập tức trở lại."

Kết quả là Thập Hoan đóng cửa lại, bắt đầu lăn qua lăn lại trong phòng. Nàng biết rõ thời cổ đại có thuật dịch dung, thế nhưng cho dù là cao thủ dịch dung đi chăng nữa, bên má cũng vẫn sẽ có đường nối. Chỉ có làm tinh tế tỉ mỉ, thì may ra mới không dễ dàng nhìn ra.

Thế nhưng người mà nàng muốn đối mặt là Tần Vị Trạch đấy, cho nên dù là có một khuyết điểm nhỏ nhặt như vậy nhưng rất có thể dễ dàng bị phát hiện.

Thế nên nàng dứt khoát từ bỏ ý định dịch dung mà đổi thành trang điểm. Thời hiện đại nàng rất có hứng thú với việc trang điểm, thực tế trong phim ảnh cũng thường lợi dụng nhiều thủ thuật trang điểm khác nhau để biến diễn viên thành những người không phân biệt được tuổi tác.

Mà bây giờ nàng muốn hóa mình hóa thành một ông lão, tạo ra cảm giác tiên phong đạo cốt [1].

[1] Có cốt cách tiên nhân.

Giằng co hồi lâu với chiếc gương, nàng hài lòng nhìn nhìn, thay xong quần áo nàng liền mở cửa đi ra ngoài.

Trong sân, Giản Hàn Chi vừa nhìn thấy thì ngây ngẩn cả người. Trước mắt hắn rõ ràng là một ông lão năm sáu chục tuổi, hơn nữa chiều cao còn hơn một khoảng so với Thập Hoan, nhưng lại cố ý có chút bị còng ở lưng.

"Ngài cảm thấy thế nào?" Thập Hoan vừa lên tiếng, thanh âm tràn ngập tang thương kia càng khiến cho Giản Hàn Chi sợ hãi thán phục.

Thập Hoan đặc biệt hài lòng với phản ứng của Giản Hàn Chi, thường thường khi mọi người dịch dung đều sẽ chỉ thay đổi dung mạo, thế nhưng bóng lưng lại rất dễ bị người quen nhận ra. Lần này ngay cả thân hình nàng cũng dứt khoát thay đổi toàn bộ, khiến cho người khác hoàn toàn không thể tưởng được đây lại là một vị cô nương.

-----

Thập Hoan bên này đang tích cực chuẩn bị, thì Tần Vị Trạch bên kia lại rất nhàn nhã.

Lúc này hắn đang ngồi trong sân đánh cờ với Lữ Bất Chu.

"Bệnh giả này của ngươi thật đúng là chẳng ra sao cả, cái bảng hiệu thần y của ta cũng đều bị ngươi phá vỡ rồi." Lữ Bất Chu buông một quân cờ đen xuống, bĩu môi nói.

Sinh bệnh lâu như vậy còn không tốt lên đươc, vậy thì chức chủ quản Thái y viện này của hắn sao còn có thể làm được nữa.

Tần Vị Trạch ngưng mắt nhìn cái bàn cờ kia: "Yên tâm, không làm được thần y, ngươi cũng có thể làm được thú y!"

Lữ Bất Chu chán nản, hắn đường đường là truyền nhân của Nam Cương Lữ Thị, sao lại thành thầy thuốc thú y chứ?

"Ngươi ý định giả bộ bệnh tới khi nào?"

"Thời cơ còn chưa tới!"

Nghe hắn nói như vậy, Lữ Bất Chu cũng không muốn hỏi nhiều, bởi Tần Vị Trạch làm việc luôn có chừng mực, hắn căn bản không cần phải lo lắng. Hắn phải tranh thủ khoảng thời gian này dưỡng tốt vết máu ứ đọng trên mặt mới được, nếu để Linh Nhi nhìn thấy chắc chắn nàng sẽ rất đau lòng.

"Vương gia, lại có lang trung đến đây xem bệnh cho ngài." Ngụy Đạt xuất hiện, nói với Tần Vị Trạch đang đánh cờ.

"Dẫn hắn đến phòng khách."

"Vâng."

Mấy ngày này, vì phần thưởng một vạn  lượng bạc mà hầu như toàn bộ đại phu trong kinh thành đều đã tới đây xin khám.

Lữ Bất Chu cũng đứng dậy. "Đi thôi, để xem vị đồng nghiệp này của ta có thể trị khỏi bệnh cho Ninh vương gia đây không."

Khi bọn họ đến phòng khách thì thấy một lão lang trung đang ngồi đợi. Đầu tóc cùng chòm râu đều có màu hoa râm, nhìn thấy hai người bọn họ tới ông ta liền đứng dậy tiếp kiến.

"Tham kiến Vương gia."

"Miễn lễ!"

Lữ Bất Chu tò mò đánh giá vị đại phu này. Hắn đối với đại phu trong kinh thành rõ như lòng bàn tay, nhưng chưa bao giờ thấy qua người này.

Ngồi đối diện bọn hắn, trong lòng Thập Hoan nảy lên tia đắc ý nho nhỏ. Ánh mắt của bọn hắn hoàn toàn là ánh mắt nhìn người xa lạ, khiến nàng có cảm giác mình đạt được thành tựu.

Trái lại, Tần Vị Trạch đang đánh giá người trước mắt một lượt từ trên xuống dưới, lão phu này tuy rằng lớn tuổi, thế nhưng tinh thần lại khỏe mạnh, hai mắt rất có thần.

"Xin hỏi tiên sinh hành nghề y ở nơi nào?" Lữ Bất Chu đến trước mắt lão nhân hỏi.

Thập Hoan sớm chuẩn bị xong lí do thoái thác: "Ta chính là lang trung hành tẩu trong giang hồ, ngày thường bôn ba khắp chốn, hôm nay đi ngang qua kinh thành thấy trên cáo thị nói Ninh vương thân thể ôm bệnh, lão hủ hy vọng có thể cố gắng hết sức lực già yếu này để giúp đỡ."

"Đã như vậy, ngươi mau bắt mạch cho Bản Vương đi." Tần Vị Trạch đặt tay ở trên mặt bàn, Thập Hoan buông cái hòm thuốc ra, lấy ra một cái gối nhỏ mềm đặt ở phía dưới cổ tay Tần Vị Trạch, tiếp theo chìa tay ra đặt lên mạch đập của hắn.

Nàng làm sao có thể hiểu về trung y chứ! Chỉ là giả bộ vờ vịt mà thôi. Nhưng nàng có thể cảm giác được Tần Vị Trạch vẫn một mực dò xét mình. Ánh mắt của hắn đảo qua trên mặt rồi đến tay của nàng.

Không biết tại sao, lão nhân trước mắt này lại cho Tần Vị Trạch một loại cảm giác quen thuộc khó hiểu. Hắn liên tục quan sát gương mặt đó, ấy vậy mà không nhớ nổi mình đã gặp qua ở nơi nào. Trong lòng của hắn cũng có một tia nghi hoặc, người này có phải Thập Hoan cải trang không đây. Thế nhưng hai mắt dài hẹp kia, xung quanh khóe mắt dày nếp nhăn đã khiến cho hắn bỏ đi ý nghĩ này.

Cho dù có thuật dịch dung cao minh tới đâu, thì cũng không thể tạo nếp nhăn giống thật như thế được. Tần Vị Trạch quay đầu, cho Lữ Bất Chu một ánh mắt. Hắn hiểu ý, lập tức qua phân phó nha hoàn dâng trà.

Nhắm mắt lại cảm nhận mạch đập trong chốc lát, Thập Hoan thu tay lại.

"Như thế nào?"

"Vương gia thân thể cường tráng, cũng không đáng lo." Nhìn xem bộ dạng của hắn vẫn bình thường, cũng không giống là có bệnh đâu.

"Nhưng vì sao mỗi đêm bổn vương đều gặp ác mộng?"

"Nguồn gốc của ác mộng có thể là do thân thể mệt nhọc, hoặc bởi tư thế lúc ngủ không tốt. Xem mạch đập của vương gia, hẳn là vì mệt nhọc quá độ. Vương gia, ác mộng này đôi khi không đơn thuần là trị liệu bằng thuốc, hay là tìm một thầy phong thủy đến xem thử?"

Nàng nói như vậy, quả thật thấy được ánh mắt Tần Vị Trạch có thay đổi một chút.

Hóa ra ẩn tình là ở đây!

Nghe lí do thoái thác của người này, rõ ràng là muốn kéo đến trên người thầy phong thủy, chắc hẳn người này là bọn bịp bợm trên giang hồ, vì tham phần thưởng vạn lượng bạc mà đến đây lừa gạt. Người như vậy mấy ngày nay bọn hắn đã gặp không ít, Lữ Bất Chu cười khẽ: "Nếu như tiên sinh đã tới xem bệnh rồi thì không bằng kê ra một đơn thuốc đi, được chứ?"

Ánh mắt Tần Vị Trạch có ý sâu xa, người này rõ ràng có thể nhìn thấu ý nghĩ của hắn, cũng quá kỳ lạ rồi. Lúc này, Trúc Đào đã tới dâng trà, lúc buông chung trà, giả vờ không cẩn thận một cái, nước trà văng vào cánh tay Thập Hoan.

Trúc Đào vội vàng lau sạch bộ quần áo kia, hơn nữa trong lúc lơ đãng còn kéo ống tay áo của nàng lên, nhìn xem có bị bỏng hay không.

Tần Vị Trạch thừa dịp quan sát đến cánh tay của vị lang trung này, thoạt nhìn thật giống cánh tay của lão nhân, phía trên kia có thể thấy được từng vết tích thời gian.

Đã biết rõ Tần Vị Trạch chắc chắn sẽ thăm dò, nàng đã hoàn toàn chuẩn bị tốt mọi thứ. Hơn nữa, nàng cũng nhìn rõ Tần Vị Trạch không có bệnh. Nàng đã xác định, không thể nghi ngờ gì nữa, Tần Vị Trạch là đang có âm mưu gì đó.

"Không sao, ta là đại phu, trở về thoa chút thuốc thì không sao nữa." Nói xong Thập Hoan đứng dậy: "Trước hết ta sẽ đi xuống kê đơn trước."

"Ừm." Tần Vị Trạch gật đầu.

Đợi Thập Hoan đi ra, Lữ Bất Chu mới lười biếng nói: "Lại là một một tên lừa gạt, hiếm khi thấy ngươu kiên nhẫn đối phó với người như vậy."

"Càng nhiều đại phu xem bệnh cho bổn vương, mới càng có khả năng nàng mắc bẫy."

Thập Hoan thừa dịp không ai để ý, rút phương thuốc để dưới thắt lưng đã viết sẵn trước đó ra.

Những thứ này đều là thuốc an thần thường dùng nhất, nàng đã xem qua sách thuốc, sẽ không hạ độc chết Tần Vị Trạch.

Viết xong phương thuốc, Thập Hoan bèn đứng dậy cáo từ, quản gia tiễn nàng tới tận cửa, trả năm mươi lượng bạc phí xem bệnh.

-----

"Đem đơn thuốc của hắn ra ta xem một chút." Lữ Bất Chu nói.

Trúc Đào từ sau nhà mang đơn thuốc kia tới, Lữ Bất Chu chỉ nhìn qua, càng vững tin người nọ là lừa đảo không thể nghi ngờ.

Nhưng khi Tần Vị Trạch nhìn thấy chữ viết kia, lại lập tức đứng bật dậy, túm lấy nhìn kỹ thêm một lần.

Đây rõ ràng chính là bút tích của Thập Hoan!

"Người đâu, bắt tên lang trung vừa rồi lại cho bổn vương! Nhanh!" Nắm phương thuốc kia trong tay, ánh mắt Tần Vị Trạch chợt lóe lên, rồi chạy ra ngoài cửa đuổi theo.

Rõ ràng là bóng dáng mình ngày đêm mong nhớ vừa xuất hiện trước mặt hắn, vậy mà hắn lại để bị lừa gạt như vậy!

Hàn Thập Hoan, nàng giỏi lắm, lại dám trêu đùa bổn vương!

Hôm nay bắt được nàng, chắc chắn sẽ khiến cho nàng không thể về được phủ tướng quân.

Nhìn phản ứng của Tần Vị Trạch, trong lòng Lữ Bất Chu lập tức hiểu chuyện gì xảy ra rồi. Tại sao hắn lại không mảy may nhận ra chút sơ hở nào trong thuật dịch dung của Thập Hoan chứ?

Thị vệ vương phủ không dám sơ suất, quản gia mới vừa từ cửa lớn đi về đã thấy Vương gia rảo bước tới.

"Người đâu?" Tần Vị Trạch lạnh giọng hỏi.

"Đã đi rồi!"

Tần Vị Trạch không trì hoãn nữa, phi thân về phía trước: "Hàn Thập Hoan, nàng đứng lại cho bổn vương!"

Vừa đi được không xa, Thập Hoan đã nghe thấy thanh âm lạnh lùng ở phía sau, nàng lập tức bỏ chạy. Ắt hẳn là không có sơ hở mới đúng chứ, vì sao Tần Vị Trạch vẫn phát hiện ra?

Không quản được nhiều như vậy, bị hắn bắt được thì nàng nhất định sẽ chết chắc.

May mắn lúc này người trên phố rất nhiều, muốn bắt được nàng cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Tần Vị Trạch vừa ra khỏi vương phủ liền thấy Thập Hoan len lỏi trong đám người, rất nhanh đã không thấy bóng dáng đâu.

"Bắt được lão già kia bổn vương sẽ có thưởng lớn, nhớ kỹ không được gây bất kỳ tổn thương nào cho hắn!" Rất nhiều thị vệ trong vương phủ lĩnh mệnh, lập tức lao vào trong đám người.

Người trên phố bất ngờ thấy nhiều thị vệ xông ra như vậy, trong lúc nhất thời đã loạn thành một đám nhốn nháo.

Thập Hoan đang chạy thì cảm thấy có bàn tay to dùng sức kéo một cái, nàng bị lôi vào bên trong một hiệu may. Vừa muốn trốn thoát đã nghe được tiếng Giản Hàn Chi: "Là ta."

Thập Hoan thở dài một hơi, Giản Hàn Chi đẩy nàng: "Tranh thủ thời gian ra sau thay y phục đi rồi trang điểm lại."

May mà Giản Hàn Chi sớm có chuẩn bị, hắn sợ Thập Hoan xảy ra sai sót gì nên vẫn một mực âm thầm đi theo. Vốn nhìn thấy nàng từ trong vương phủ đi ra, hắn vừa muốn thở ra một hơi, thế nhưng không ngờ Tần Vị Trạch lập tức từ bên trong đuổi ra tới.

Thập Hoan đi vào hậu viện của cửa hiệu may, nhanh chóng tẩy rửa, thay đổi trang phục rồi trang điểm lại, chỉnh đốn một hồi liền khôi phục lại hình dáng lúc đầu.

Từ bên trong đi ra, nàng giả bộ chọn mấy bộ y phục, lại để cho chưởng quầy gói kỹ. Vừa cùng Giản Hàn Chi đi ra khỏi cửa hàng thợ may, còn chưa đi bao lâu nàng liền bị Tần Vị Trạch ngăn cản.

"Ninh vương gia không phải bị bệnh sao, sao còn có hứng thú đi dạo trên phố vậy?" Thập Hoan giả bộ kinh ngạc mà hỏi thăm.

Nhìn hình dáng trước mặt, Tần Vị Trạch chậm rãi tiến lên, ánh mắt hung ác nham hiểm dán lên khuôn mặt nhỏ nhắn khiến cho hắn ngày nhớ đêm mong kia.

Hắn từng bước tiến lại gần.

Giản Hàn Chi thản nhiên mà ngăn ở trước Thập Hoan: "Thấy thân thể vương gia không có gì đáng ngại, ta tin ít ngày nữa ngài đã có thể vào triều rồi, thật sự là chuyện vui."

Thấy hắn che chở cho Thập Hoan như thế, lửa giận trong lòng Tần Vị Trạch lại bốc lên. Lúc nào thì bọn họ lại thân mật như vậy? Chắc hẳn việc Thập Hoan giả trang thành đại phu Giản Hàn Chi sớm đã biết được, nếu không hắn cũng đã không ở đây chờ tiếp ứng.

Xem ra mấy ngày nay Giản Hàn Chi này đã trở thành khách quý ở phủ tướng quân rồi!

Cũng muốn thành đôi với Thập Hoan sao?

Nằm mơ đi!

"Hóa ra Giản đại nhân lại quan tâm đến Bổn Vương như vậy, chẳng qua không rõ ngọn nguồn sự quan tâm của Giản đại nhân là gì, hay là có mục đích nào đây?"

Ánh mắt lạnh lùng đảo qua Thập Hoan phía sau hắn, khóe miệng Tần Vị Trạch khóe miệng khẽ nhệch, hỏi: "Chơi vui không?"

Biết rõ hắn ám chỉ cái gì, nhưng nhìn thấy bộ dạng ảo não của hắn,  trong long Thập Hoan vẫn có cảm giác thành tựu. Dù sao hắn ở đây là vì một khắc cuối cùng mới phát hiện sơ hở, điều này nói rõ lúc trước nàng đều thành công.

Dù là vậy, nhưng bây giờ có đánh chết nàng cũng không thể thừa nhận!

Nàng ngước khuôn mặt nhỏ nhắn vô tội lên: "Vương gia đang nói gì vậy, tại sao ta nghe không hiểu. Chơi gì vui? Vương gia là chỉ cái phiên chợ này sao?"

Nếu không phải có một tia giảo hoạt hiện lên trong mắt kia, Tần Vị Trạch thật đúng là nguyện ý tin tưởng nàng không biết rõ tình hình.

"Cải trang cách ăn mặc để tới chữa bệnh cho bổn vương, Tiểu Thập Hoan, hóa ra lòng của nàng vẫn là để chỗ ở chỗ bổn vương!" Hắn nói giọng mập mờ, khóe miệng vui vẻ dần dần mở rộng.

Vốn cho rằng nàng là một con cừu non, không ngờ rằng sau khi khôi phục thân phận thì lại dần dần lộ ra móng vuốt sắc bén như vậy. Hắn thích những chuyện có tính khiêu chiến.

Nghe hắn nói xong, Thập Hoan liền thấy xấu hổ, cái người này, công phu mặt dày đúng là bậc nhất.

"Chỉ sợ Vương gia hiểu lầm rồi. Hôm nay ta tới đây là muốn mua quần áo, cũng không có đi qua Ninh vương phủ. Chỉ sợ vương gia mắc phải bệnh hồ đồ rồi chăng?"

Không thừa nhận cũng không sao, hắn chắc chắn lão già kia chính là nàng. Tần Vị Trạch trực tiếp lướt qua Giản Hàn Chi bước đến trước mặt Thập Hoan: "Dám trêu đùa bổn vương như vậy, nàng vẫn là người đầu tiên. Thập Hoan, đừng tưởng rằng về tới phủ tướng quân có thể vô tư rồi, mặc cho nàng giãy giụa thế nào cũng trốn không thoát lòng bàn tay của ta!"

Hắn nói rất chậm, cái giọng điệu ép buộc kia khiến Giản Hàn Chi cau chặt lông mày.

Dứt lời một cái vỗ tay vang lên, Ngụy Đạt hiểu ý, triệu tập tất cả thị vệ đi theo Tần Vị Trạch hồi phủ.

Dễ dàng để nàng rời đi như vậy?

Thập Hoan nhẹ nhàng thở ra, thấy Giản Hàn Chi đang nhìn mình, nàng vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Không sao, ngài cũng thấy rồi đấy, Tần Vị Trạch không có bệnh, cho nên chuyến đi này của chúng ta vẫn là rất đáng đấy."

-----

Ninh vương cáo ốm không lên triều, trong triều nghị luận càng ngày càng nghiêm trọng.

"Vì sao thân thể của Vị Trạch mãi không thấy khá hơn vậy?" Tần Đạc ngồi ở ngự thư phòng, hỏi Lữ Bất Chu.

"Vương gia vẫn luôn uống thuốc, xem mạch tượng thì thân thể vương gia cũng không đáng lo. Nhưng mỗi đêm khuya vẫn gặp ác mộng, thần lại có một ý nghĩ, không biết Hoàng Thượng có thể lại để cho Khâm Thiên Giám dựa theo tinh tú nhìn một chút xem có cách giải quyết hay không?"

Hoàng Thượng trầm tư nửa ngày: "Vậy cứ theo như lời ngươi nói mà xử lý đi."

"Tạ Hoàng Thượng." Khóe miệng Lữ Bất Chu có chút nhếch lên một nụ cười thường thấy sau khi thực hiện được mưu kế.

-----

Liên tiếp vài ngày, Thập Hoan đều nhớ đến những lời của Tần Vị Trạch ngày ấy.

Trốn không thoát khỏi lòng bàn tay hắn?

Vậy cũng phải xem hắn có thể một tay che trời hay không!

Đang nghĩ ngợi, trong lúc đó Văn Xảo từ bên ngoài vội vã chạy vào: "Tiểu thư, tiểu thư, lão gia truyền người đến tiền phòng, bên ngoài có mấy người tới bảo là muốn gặp người."

"Ngươi có thể thấy được là người nào không?"

"Có một người bộ dạng giống quan nhân, còn có Lữ thái y!

Lúc Thập Hoan tới tiền phòng, phụ thân nàng đang trò chuyện với hai người kia.

Vừa thấy Thập Hoan đến, ba người lập tức ngừng nói, tướng quân đứng dậy đi đến bên cạnh Thập Hoan: "Thập Hoan, đây là chính sử của Khâm Thiên Giám – Lưu Tùy, Lưu đại nhân. Một vị khác chính là Chủ quản Thái y viện – Lữ Bất Chu đại nhân."

“Lưu đại nhân nhìn lại một lần xem, thực sự là vị cô nương này?" Lữ Bất Chu hỏi.

Người nọ nhìn đi nhìn lại Thập Hoan, nói: "Đúng vậy!"

Lữ Bất Chu cười đến vô cùng vui vẻ: "Hàn cô nương, bệnh tình của Ninh vương có lẽ phải nhờ vào cô rồi!"