Độc Sủng Vương Gia Hắc Khuyển

Chương 2-1: Hắc Cẩu




Sắc mặt của Tiểu Điệp lúc này không khác gì nuốt phải một con ruồi, xám xịt trông vô cùng khó coi. Đừng đùa chứ, một vỏ chuối, chỉ vì trượt một vỏ chuối mà xuyên không như vầy. Lão thiên gia, đãi ngộ tốt như vầy ta thật sự không cần! Tiểu Điệp không khỏi ngước lên trời cảm thán.

Nàng bực bội đứng yên tại chỗ vò đầu bứt tai. Giờ làm sao đây? Đường đường là một chủ tịch, đùng một cái xuyên qua, không nhà không cửa, đặc biệt không một xu dính túi, mà thiết nghĩ cho dù có dính túi thì cũng chả xài được...

Không lẽ lại phải lang thang?

Khốn kiếp! Lão thiên, ông hết trò để chơi rồi hay sao sao cứ lấy hết mọi thứ của ta như vậy? Mười năm trước cũng vậy, hiện tại cũng vậy. Đùng một cái, ông lấy đi hết tất cả. Nghĩ đến đây, Tiểu Điệp càng thấy tức không nén nổi liền hướng lên trời thét: "Có ngon cho sét đánh chết ta luôn đi! Ta hận cuộc đời, ta hận ông trờiiiii!"

Đoàng!... Trên trời đang trong xanh không một áng mây liền lóe lên một vệt sáng nhắm ngay Tiểu Điệp mà đánh tới, nàng như sóc nhảy nhanh sang một bên. Nhìn cái cây kế bên bị đánh chỉ còn cái gốc, Tiểu Điệp trán đổ mồ hôi hột, khó khăn nuốt nước miếng ực một cái, khẽ lẩm bẩm: "Ách! Ta chỉ nói đùa thôi mà ông nhẫn tâm cho đánh thật à?"

Này lão thiên! ngài cũng không cần phũ thế chứ?

Quả nhiên là không nên đùa với ông trời.

"Grừ!"

Chợt một tiếng động lạ vang lên, nghe kỹ thì hình như là tiếng chó kêu. Tiểu Điệp liền bình tĩnh dò theo âm thanh, đi được một đoạn thì nhìn thấy được một bụi cây do một đám cây kỳ lạ mọc chằn chịt nhau tạo nên, tiếng kêu là từ trong bụi cây này phát ra. Nàng cẩn thận vạt từng vạt lá ra rồi đi vào phía trong.

Khi vạt lá cuối cùng được vạt ra, xuất hiện trước mặt Tiểu Điệp là một tiểu hắc cẩu. Dường như, con chó ấy cũng nhận ra được sự hiện diện của Tiểu Điệp, bèn gầm gừ dữ dội, ánh mắt nhìn nàng tràn đầy sát khí.

Tiểu Điệp bị ánh mắt đó làm cho giật mình, vội lùi lại mấy bước. Thấy Tiểu Điệp lùi, hắc cẩu cũng thu lại ánh mắt, nằm ngửa ra thở phì phò, xung quanh máu không ngừng chảy ra, cả một mảng cỏ đều bị ướt đẫm bởi máu tươi.

Nhìn thấy máu không ngừng chảy, hắc cẩu cũng dần vô lực nhắm mắt lại, Tiểu Điệp bèn bạo gan đi lại gần lần nữa, nàng thầm nhủ, cắn thì cắn có gì phải sợ. Nhưng hắc cẩu có lẽ bị thương quá nặng nên cũng không cắn nàng.

Tiểu Điệp nhẹ quỳ xuống bên cạnh, nâng người hắc cẩu để lên người mình, cẩn thận quan sát vết thương gần ngay đùi. Khi nhìn vào nàng không khỏi kinh sợ: "Làm thế nào lại có thể bị thương nát hết một bên đùi thế này?".

Nàng chỉ là nhìn thôi mà có thể rùng mình đến nhường này, hắc cẩu bị thương hẳn đau đến nhường nào. Nghĩ thế, Tiểu Điệp vội xé quần mình định băng bó.

Nhưng, 1 giây... 2 giây... 3 giây...

Tiểu Điệp càng xé càng hăng, thậm chí không ngừng hô nên Hida... hia... ihhiiiiiaaaaa...

Tầm một phút trôi qua, Tiểu Điệp nhìn cái quần mà cái mặt không khác gì ăn phải ruồi đợt hai. Cái quần nàng dùng hết sức bú sữa mẹ tới giờ chỉ xé được nửa centimet, có khi ít hơn. Nàng không khỏi rủa một câu. Đám đạo diễn rõ ràng toàn một bọn lừa tình, cái gì mà nắm cái quần xé một cái liền đi cả thước, toàn giả dối, nàng khinh!

Tiểu Điệp vuốt cái ngực thở phì phò của mình ổn định lại tâm trạng, quyết định:

Một lần nữa!

Nàng cố hết sức gồng mình lên xé cái quần, lần này gồng đến nỗi cái mặt đỏ còn hơn con tôm luộc, gân xanh liên tục nổi lên chỉ thiếu chút là đứt mạch máu. Vừa xé vừa anh dũng hô lên:

HiAAaaaa... hiaaaa

Rẹt! Aha! Rách rồi!

Nghe tiếng rách, Tiểu Điệp cười hớn hở, nhưng ngay sau đó mặt lập tức hắc còn hơn đít nồi. Nàng là bị cận? Hay là bị loạn? Nếu không, nàng xé nãy giờ vậy mà tăng thêm được đúng một centimet. Không phải chứ?

Có lẽ là do nãy giờ nàng không ngừng động đậy, hắc cẩu bất giác rên: "Hừ... hừ...", ngay vị trí vết thương máu chảy càng lúc càng nhiều. Thấy vậy, Tiểu Điệp càng thêm luống cuống: "Này này, mi không sao chứ? Cố lên, ta sẽ tìm cách cầm máu cho mi." Đúng rồi, phải mau kiếm lá tía tô với húng láng, nhưng ở đâu đây?

Chợt trong túi quần Tiểu Điệp rớt ra cây kéo. Nhìn cây kéo dưới đất như nhìn thấy phật sống, Tiểu Điệp vội cầm cây kéo lên cắt phần dưới cái áo sơ mi, sau đó cắt ống quần thành sợi dài. Ui da! Vì cắt quá gấp, Tiểu Điệp cắt trúng phải tay, máu nhiễu xuống vải ướt đỏ vài giọt li ti.

Mặc cho cảm giác nhói ở ngón tay truyền đến, Tiểu Điệp vẫn chăm chú cắt, sau đó cẩn thận bó lại cho tiểu cẩu.

Băng bó xong xuôi, Tiểu Điệp nâng nhẹ tiểu cẩu đặt lên đám cỏ tươi mà nàng vừa mới gom lại. Tiểu Điệp nhìn hắc cẩu thì thầm: "Ngươi cố chịu chút, ta quay lại ngay", rồi xoay người rời khỏi. May mắn là khi nàng vừa đi vài bước liền bắt gặp lá tía tô, bèn nhanh tay bứt vài lá đem về chỗ hắc cẩu.

Tiểu Điệp tán nhuyễn, cẩn thận đắp vào vết thương. Nhìn vết thương sâu đến nỗi có thể thấy xương, nàng không khỏi rùng mình một cái. Chỉ sau vài phút, máu ngưng chảy, Tiểu Điệp thở phào nhẹ nhõm, vuốt ve bộ lông màu đen của hắc cẩu, ôm vào trong lòng.