Độc Sủng Vương Phi Kiêu Ngạo

Chương 22: Sính lễ




"Thật sao? Đi, đi xem một chút." Thanh Nguyệt thật ngoài ý muốn, nhíu mày, khẽ mỉm cười, xách theo kiếm trong tay liền đi ra ngoài.

Động tác Bạch phủ lần này thật nhanh a, xem ra, thật đúng là không thể chờ đợi được nữa.

Nhìn tiểu thư nhà mình vội vã rời đi, trên mặt Diệp Lạc tràn ra nụ cười nhẹ nhõm, tiểu thư nhà nàng đợi đến ngày này đã lâu, nhưng khi thấy Thanh Nguyệt cầm kiếm trên tay lập tức sững sờ, vội vàng đuổi theo.

"Tiểu thư, tiểu thư, kiếm, kiếm......."

"Kiếm thế nào?" Thanh Nguyệt đứng lại, hồ nghi nhìn Diệp Lạc vội vã đuổi theo, có chút không rõ nên hỏi.

"Kiếm, đưa cho muội đi, Bạch công tử, không thích." Diệp Lạc đứt quãng nói

"Không thích thì không thích đi, ta cũng không cần hắn thích." Thanh Nguyệt bừng tỉnh hiểu ra cười một tiếng, tay cầm chuôi kiếm lưu loát để phía sau, liền bước ra khỏi tiểu viện.

Nàng ngược lại quên, ngày hôm qua nha đầu này không có ở trong đại điện, căn bản không biết chuyện xảy ra lúc đó, nàng cũng chưa từng nói qua chuyện muốn từ hôn với hai nha đầu này, có lẽ, ở trong lòng các nàng vẫn cho là mình thích cái tiện nam đó?

Diệp Lạc kinh ngạc nhìn bóng lưng tiểu thư nhà mình rời đi, nửa ngày chưa tỉnh hồn lại.

Bạch công tử rất ít chủ động xuất hiện tại Tướng phủ, tiểu thư mỗi lần đi gặp Bạch công tử đều ăn mặc tỉ mỉ, thêm chưa bao giờ mang kiếm, bởi vì Bạch công tử không thích, nhưng hôm nay là thế nào đây?

Đi tới phòng khách Thanh Nguyệt bị nhìn một màn trước mắt, cả kinh dừng bước, không phải người Bạch gia đến sao? Một phòng chắc đầy hòm gỗ lớn là chuyện gì xảy ra? Không nghe nói phong tục của quốc gia nào từ hôn còn phải tặng quà nha?

"Tiểu thư, lần này người nên yên tâm đi, sính lễ Bạch gia cũng đưa tới, chắc hẳn ngày thành thân cũng không xa." Vội vã chạy tới Diệp Lạc nhìn một phòng gương gỗ, mặt hân hoan nói.

"Sính lễ?" Thanh Nguyệt ngẩn ngơ.

Không phải từ hôn sao? Thế nào lại là sính lễ?

"Đúng vậy, có chừng ba mươi gương đồ, tưởng rằng Bạch công tử không có thích tiểu thư, bây giờ nhìn lại Bạch công tử rất là xem trọng tiểu thư a." Diệp Lạc gật đầu thật mạnh, nhìn chằm chằm một đống hòm gỗ lớn trong sân, mắt tỏa sáng lấp lánh.

Thanh Nguyệt không để ý vẻ mặt hưng phấn của Diệp Lạc, trầm tư mím chặt đôi môi đỏ mọng, nhấc chân đi tới phòng khách.

Nàng muốn xem Bạch gia đang làm cái gì.

Trong chính sảnh, Tô Kính Tùng ngồi ở chủ vị gương mặt như bầu trời đầy mây đen, mày rậm nhíu chặt, liếc mắt nhìn Bạch Thụ Đào trước mắt không ngừng cười làm lành, nhìn lại Bạch Dật Hiên ngồi chỗ đó như khúc gỗ, không ngừng bưng ly trà uống, lòng tràn đầy lửa giận.

Bạch gia này khinh người quá đáng.

Trước kia bởi vì hôn sự này, ông thúc giục Bạch gia không chỉ một lần, nhưng lần nào Bạch Thụ Đào luôn lấy cớ Bạch Dật Hiên chưa công thành danh toại tới trì hoãn, ông biết ý tứ của Bạch gia, đơn giản chính là nhìn không vừa mắt con gái tính tình liều lĩnh của mình, một lòng muốn trèo lên cành cao tìm một mối tốt hơn. Giờ thì tốt rồi, Bạch Dật Hiên ở trên đại điện náo loạn như vậy, danh tiếng khẳng định giảm xuống, những danh môn vọng tộc kia ai còn đem nữ nhi con vợ cả của mình gả cho hắn? Chư gia càng không cần phải nói rồi, tuy nói Chư Phượng liên là nữ nhi Thượng Thư, nhưng so với nữ nhi Tướng phủ dù sao cũng kém hơn một bậc lớn, hơn nữa chuyện xảy ra trên đại điện ngày hôm qua, danh tiếng xấu của Chư Phượng Liên khẳng định truyền đi xa ba nghìn dặm, nhưng Thanh Nguyệt mặc kệ càn rỡ ngang ngược thế nào, tối thiểu trong vấn đề nam nữ trước đến giờ rất sạch sẽ, Bạch gia là thư hương môn đệ, từ trước đến giờ chú trọng danh tiếng, dĩ nhiên không thể nào cưới một nữ tử khuê các đánh mất danh tiếng, lúc này mới vội vàng tới đây đưa sính lễ.

Bạch Thụ Đào hắn thật giỏi tính toán, nhưng hắn đem Tô gia thành cái gì? Nhặt ve chai hay sao?

Bạch Thụ Đào khuôn mặt tươi cười nửa ngày cũng cứng lại, cho nên nhìn thấy Thanh Nguyệt xuất hiện tại cửa nhiệt tình hẳn lên, mấy bước đi tới bên cạnh Tô Thanh Nguyệt không ngừng khen ngợi.

"Chắt nữ, ngày hôm qua bá phụ không có nhìn kỹ, bây giờ nhìn lại quả nhiên trổ mã càng đẹp a, ngay cả mỹ nữ đệ nhất kinh thành cũng không sánh nổi cháu."

Hôm nay tới đây, hắn đã chuẩn bị tốt bị Tô gia chỉ trích, nhưng không ngờ thái độ Tô Kính Tùng lại khác thường, không có nổi trận lôi đình như thường ngày, không mặn không lạt ứng phó mình, không nói từ hôn, cũng không nói đồng ý thành thân, thật sự làm cho người ta không xuống đài được. Hiện tại đã bất đồng, Tô gia không phải thương nữ nhi sao? Chỉ cần nàng đồng ý, hẳn chắc Tô Kính Tùng cũng không có vấn đề gì.

"Nha, thì ra ánh mắt của bá phụ không tốt, ngày hôm qua ở đại điện ta đã đi đến chào hỏi người." Thanh Nguyệt không mặn không lạt đáp lại một tiếng, trực tiếp lướt qua hắn đi về phía Tô Kính Tùng, cau mày hỏi: "Cha, có chuyện gì xảy ra vậy?"

Bạch Thụ Đào bị một tiểu bối giễu cợt, trên mặt có chút không nhịn được, nhưng chỉ có thể hung hăng trừng một cái về nhi tử rồi đè cơn giận này xuống.

Nếu không phải nghiệt tử này, hắn sao sẽ chịu cái cục tức như vậy?

"Bạch bá phụ của con đưa sính lễ đến, nói xem ngày lành tháng tốt lập tức liền cưới con qua cửa." Tô Kính Tùng liếc mắt nhìn sắc mặt không tốt của Bạch Thụ Đào, không có chút hảo khí nói.

"Đúng vậy a, chất nữ, con đã mười sáu tuổi rồi, không thành thân sẽ thành lão cô nương mất?" Coi như Bạch Thụ Đào có tức hơn nữa, cũng biết hiện tại không thể trở mặt, vì vậy đi lên trước tiếp tục cười làm lành.

"Nếu không phải Bạch gia kéo dài, ta cũng không thành gái lỡ thì." Thanh Nguyệt đè nén tức giận trong lòng, lạnh lùng nhìn hắn, trả lời lại một cách mỉa mai.

Thế nhưng vẫn muốn rước nàng qua cửa? Hắn đừng mộng tưởng?

"......" Bạch Thụ Đào bị nàng nói đến há hốc mồm cứng lưỡi, không nghĩ đến nha đầu này không lễ phép như vậy.

"Cha, người xem, người xem thái độ của nàng đi? Một nữ nhân trong mắt không có trưởng bối như vậy, xứng với Bạch gia ta sao?" Bạch Dật Hiên sớm nghẹn một bụng tức giận, thấy cha hắn không nói được nữa, đột nhiên bùng lên, chỉ vào mặt Thanh Nguyệt lớn tiếng nói: "Một nữ nhân không biết lễ nghĩa liêm sỉ, ta có thể cưới sao?"

"Phi......" Bạch Dật Hiên vừa nói xong, Thanh Nguyệt há mồm quát hắn, đi tới trước mặt hắn giương một tay lên rút kiếm gác trên cổ hắn: "Ngươi nếu biết tôn trọng trưởng bối sẽ không chạy tới nhà ta giống như chó hoang sủa bậy, ngươi nếu biết liêm sỉ sẽ không trước mặt mọi người cùng tiện nữ nhân kia ôm ôm ấp ấp, thư hương môn đệ, lễ nghĩa liêm sỉ, ta nhổ vào, ngươi cũng xứng."

Nàng thật tức giận, chưa từng thấy qua người nào vô liêm sĩ như vậy, rõ ràng mình có lỗi, còn cố tình đem chậu phân đổ lên người người khác, đúng là có cái có thể nhịn, có cái tuyệt không thể nhịn.

"Ngươi dám mắng ta? Ngươi tiện......, a......" Bạch Dật Hiên hắn lúc nào thì bị người chỉ vào mũi mắng như vậy? Không thể nhẫn nhịn nữa lập tức bộc phát giơ tay lên hắt bàn tay nàng, nhưng hắn lại quên kiếm của người ta còn ở trên cổ hắn, tay của hắn còn chưa vung ra, một trận đau đớn trên cổ lập tức truyền đến.

"Như thế nào, còn muốn đánh người sao? Có tin ta một kiếm xuyên tim ngươi hay không." Thanh Nguyệt trừng mắt, kiếm trong tay hung ác dùng sức, trên cổ Bạch Dật Hiên lập tức nhỏ máu.

"Đừng xúc động đừng xúc động, Hiên nhi không lựa lời nói, chất nữ xin bớt giận, xin bớt giận." Bạch Thụ Đào nhìn một màn này sợ đến sắp nứt cả tim gan, xông lên kéo kiếm trên tay Thanh Nguyệt ra, rồi lại bị bộ dáng hung ác của Thanh Nguyệt dọa sợ đến không dám có động tác nào, chỉ có thể gấp đến độ xoay quanh.

Làm sao có thể được, làm sao có thể tốt đây? Bạch gia hắn từ trên xuống dưới chỉ có một mầm tốt này, nếu ngộ nhỡ có cái xấu gì, hắn giao phó với tổ tông như thế nào?