Độc Tài & Kiêu Hãnh

Chương 23: Kẻ đánh cắp (2)




-Làm những chuyện quá đáng hơn sao? Ý anh là sao hả? Tôi được đưa đến đây, không phải là để thích nghi với môi trường sống mới sao?-Đưa đôi mắt long lanh nước nhìn anh, nó hỏi. Ai kia nhìn nó, sau đó chẳng nói gì-Không phải lúc đưa tôi đến đây, các người đã hứa. Sẽ chăm sóc cho tôi sao? Vậy việc anh hôn tôi, cũng là nằm trong kế hoạch chăm sóc hả?-Nó hét, nét mặt vô cùng khó coi. Riêng phần đối phương, bỗng bất giác cau mày. Anh chống một tay vào lang cang, còn một tay, di chuyển đến khuôn mặt nó.

-Phải!-Anh nhấn mạnh, sau đó khẽ tặc lưỡi-Đúng là chúng tôi hứa sẽ chăm sóc em, lo lắng cho em về mọi thứ. Nhưng mà, tôi cũng cần phải nói rõ với em-Vòng tay qua vai nó, anh kéo sát về phía mình. Làn môi anh hiện tại, đang ở cạnh vùng cổ trắng ngần của nó-Một khi đã bước vào Lý gia, em không được có tình cảm với người con trai khác. Còn lý do, thì một ngày nào đó em sẽ biết. Nếu có một ngày, tôi biết em có tình cảm với ai đó. Tôi nhất định, sẽ bằng mọi giá cướp lại em. Đừng nói là tôi không nhắc trước, cả đời này, tôi là người toàn quyền quyết định cuộc sống của em-Giữ chặt cơ thể nó, anh cúi xuống cắn mạnh vào vùng cổ. Đưa hai tay bám chặt Ahn, nó sợ sệt đến òa khóc.

*Cộc Cộc*

-Tiểu Như! Em đã ngủ chưa vậy? Anh vào có được không?

Nghe thấy giọng Young, nó cười trong nước mắt. Cuối cùng, vị cứu tinh cũng xuất hiện. Nhưng với Ahn, lại là một sự cản trở.

Anh từ từ rời khỏi vùng cổ nó, và áp sát nó vào lang cang. Ánh mắt anh, lại lần nữa đỏ rực.

-Em không được đáp lại anh 2 của tôi nghe rõ chưa? Nếu để anh tôi biết tôi đã vào đây, tôi nhất định không tha cho em!

Anh đe dọa, nó lắc đầu:

-Vậy anh ra ngoài đi! Tôi muốn ở một mình! Không phải, anh vừa mới từ bệnh viện về sao? Hức-Nó sợ sệt nói, ai kia nhìn nó, rồi bất giác mỉm cười-Young đang ở bên ngoài! Nếu anh làm gì tôi, anh ấy sẽ không tha cho anh đâu! Khôn hồn, thì anh mau thả tôi ra!-Sắc mặt Ahn biến đổi khi nghe câu nói này. Đây rõ ràng, là một lời khiêu khích.

-Em vừa mới nói cái gì vậy? Có giỏi thì nói lại cho tôi!-Anh nhấn mạnh, sau đó áp sát khuôn mặt mình vào mặt nó-Đi ra ngoài và nói với Young: Em muốn đi ngủ, sau đó mau trở lại phòng gặp tôi! Nếu em mà nói tôi đã làm gì em, thì tôi sẽ làm hơn cả vậy!-Dặn dò xong, anh lập tức buông nó ra. Rời khỏi vòng tay anh, nó liền chạy vụt ra ngoài.

Để hai tay chống hong, Ahn đưa mắt nhìn lên bầu trời, rồi bất giác thở dài.

Anh là đang chăm sóc nó sao?

________________

Bắt gặp khuôn mặt lấm lem nước mắt của nó, Young cau mày. Không lẽ vì mới đến đây, cho nên nó không quen?

Nhìn thấy Young nhìn mình, nó bất giác cúi gằm mặt:

-Em làm sao vậy? Nhớ đến ba mẹ hay sao?-Nó lắc đầu, rồi ngước nhìn lên Young-Vậy được rồi! Nhưng tại sao em lại khóc?-Anh tiếp tục hỏi, nó vừa nghe xong, cũng chỉ vội lắc đầu.

-Em không có sao hết! Hức Hức-Vừa nói nó vừa khóc, anh thấy vậy, liền nở nhẹ nụ cười. Bàn tay anh, đặt nhẹ lên tóc nó-Thật sự là không sao! Em trở vào phòng ngủ đây!-Nói rồi, nó bỗng khẽ quay người đi. Nhưng một cánh tay, đã giữ chặt nó lại. Kéo nó về phía mình, Young xiết chặt một cách chiếm hữu. Bờ môi anh, bỗng đặt lên mái tóc kia, rồi cười nhẹ:

-Nếu là không sao, thì nhóc không được khóc! Sau này nếu có buồn, thì hãy nói với anh! Được chứ?

Ở trong vòng tay Young, nó bất giác gật đầu. Riêng một con người, đang đằng đằng sát khí.

________________

-Anh ta đâu rồi?

Nó lẩm bẩm, rồi đưa mắt nhìn xung quanh. Cả căn phòng im thin, khiến nó càng thêm sợ.

*Cạch*

Nghe thấy tiếng cửa phòng tắm được đẩy ra, nó bất giác quay đầu. Đối diện nó, vẫn là con người ấy. Nhưng ở trên người anh ta, lại thay đổi hoàn toàn.

Nó đang thắc mắc, đồ ngủ ở trên người anh ta là từ đâu?

Nhìn chằm chằm vào gương mặt sợ sệt của nó, anh bất giác cười khẩy. Sau đó, chỉ tay về phía giường ngủ.

-Hôm nay, tôi sẽ ngủ ở đây! Em không phiền chứ?-Giật mình, nó khẽ lùi lại phía sau. Trông thấy thái độ kia, Ahn bỗng vội lắc đầu-Thái độ của em, đúng là không tốt chút nào hết! Chỉ là ngủ ở đây thôi! Em có cần phản ứng vậy không? Hay là em sợ..tôi sẽ làm gì em?-Anh nhướng mày, từ từ đi về phía nó. Tóm được cánh tay ai, anh kéo sát về phía mình-Young đã ôm em, sao em không phản ứng? Còn tôi ngủ ở đây, em lại tỏ ra không vui? Hả?-Anh quát, rồi đẩy mạnh nó về phía giường. Lực đẩy của anh, khiến nó đau quằn quại. Trong tình thế hiện tại, nó trơ mắt nhìn Ahn tiến lại cạnh mình.

Đối diện con người nằm trên giường kia, anh cười khẩy, rồi hạ thấp người xuống. Hai cánh tay anh, cũng dần xiết chặt cánh tay nó. Áp thẳng xuống ga giường.

-Huỳnh Tiểu Như! Sao không chống trả lại tôi? Hay em biết..mình không đủ sức? Hay nói một cách khác, em rất muốn như vậy?-Mỉa mai, anh hỏi. Trừng mắt nhìn anh, nó từ từ nhỏ lệ. Tại sao? Anh ta xem thường nó?-Sao lại khóc? Là tôi nói sai khiến em đau lòng sao? Nếu vậy, tôi sẽ tạ lỗi với em!-Áp làn môi xuống bờ môi nó, anh cẩn thận thâm nhập. Còn nó, vẫn cố gắng vẫy vùng, khỏi một con người bạo lực.

TRỞ VỀ THỰC TẠI

Ngồi co ro dưới sàn nhà, nó sợ hãi khép chặt mắt. Một năm đã trôi qua, nhưng nó vẫn cảm thấy rất áp lực. Anh ta chỉ hôn nó! Nhưng sao, lại khiến nó sợ đến vậy? Nụ hôn đầu của nó, tại sao người cướp lại là anh ta?

*Cộp*

*Cộp*

-Tiểu Như! Em đang khóc sao?