Độc Thiếp

Chương 11: Treo giá




Giọng nói trầm thấp kia, như lời nguyền rủa nổ tung trong đầu Lý Bích Như, thống khổ và khuất nhục như một cây kim độc, xuyên qua màng tai nàng, đâm thẳng vào tim.

Tại sao? Tại sao?

Nàng đau đớn không rõ nhìn chằm chằm Lý Thanh Ca, môi hồng răng trắng, mắt mi như vẽ, vô cùng trong sáng, thân hình còn chưa nẩy nở đã có một loại sức quyến rũ không thể xem thường.

Vừa nhìn, nàng đã biết tiểu cô nương trước mắt không giàu sang cũng cao quý, nếu đi theo nàng ta thì tương lai đúng là rộng mở.

Chỉ là, bị nhục nhã như vậy, khiến trong lòng nàng sinh ra oán giận.

“Tại sao? Cho dù không mua, tiểu thư tại sao phải nhục nhã ta? Cho dù tiểu thư là người cao quý, tiểu nữ thấp kém như cỏ, nhưng cũng là người có cốt khí.” Lý Bích Như cắn môi nói từng chữ.

“Cốt khí?” Đáy mắt Lý Thanh Ca tràn đầy châm biếm, một mặt huơ tay chỉ vào bến tàu, nơi có có mấy chiếc thuyền, còn có mấy người nam nữ đang tới lui vận chuyển hàng hóa.

“Nhìn thấy chưa? Người bên đó mới là có cốt khí, còn ngươi, không xứng.”

“Ta…” nhất thời trống ngực Lý Bích Như đánh rầm rầm, cũng không thể phản bác được.

Lý Thanh Ca cũng không cho nàng cơ hội phản kháng:”Ngươi biết thứ quan trọng nhất của nữ tử là gì không?”

“Là…cái gì?” Không phải dáng mạo sao? Trong lòng Lý Bích Như nghĩ vậy, nhưng không dám nói thẳng ra.

Lý Thanh Ca cười nhạo: “Dĩ nhiên là danh dự.”

Lý Bích Như nhất thời cảm thấy rát cả mặt, đặc biệt là khi bị đôi mắt của Lý Thanh Ca nhìn chằm chằm, nàng thật có cảm giác muốn tìm một cái lỗ nào đó chui xuống.

Vì sao, trong đôi mắt của tiểu cô nương này, nàng cảm thấy nàng ta không xem mình là người, mà giống như đang nhìn giòi bọ? 

“Ngươi có tay có chân biết làm việc, muốn kiếm ít tiền bạc không khó, bên kia từ sáng tới tối đều có thuyền hàng đến, ngươi chỉ cần chịu khổ một ngày là có thể an táng phụ thân rồi, nhưng mà ngươi lại lựa chọn cách thức thấp hèn là bán mình.” Lý Thanh Ca nói tới chỗ này, vẻ xem thường trong mắt càng sâu: “Được rồi, hoặc có thể ngươi nói mình thật sự bất đắc dĩ, xin hỏi, đã dùng đến cách thấp hèn khuất nhục như vậy, dĩ nhiên là tình thế cấp bách, muốn cho phụ thân mau chóng an nghỉ, nhưng lúc nãy ta thấy, có không ít người ra tiền muốn mua ngươi, nhưng sao ngươi không đồng ý?”

Đột nhiên, ánh mắt Lý Thanh Ca lạnh lẽo, như muốn xuyên qua người Lý Bích Như: “Rốt cuộc là do ngươi không vội an táng phụ thân, hay là đang treo giá, muốn tìm một người mua có thể cho mình một bước lên mây?”

Một phen chất vấn tại chỗ khiến người ta như tỉnh khỏi giấc mộng, những người lúc nãy bỏ tiền ra mua đều dồn dập hỏi lại.

“Đúng vậy, lúc nãy bọn ta muốn mua, vì sao ngươi không nói một lời? Vốn tưởng rằng ngươi đang căng thẳng hoảng loạn, thì ra là đang treo giá? Khá lắm tiểu tiện nhân, ngươi xem chúng ta là cái gì?”

“Lão Lục, xem ngươi là cái gì sao, ngươi là kẻ giết heo, dĩ nhiên các tiểu nương tử không nhìn ngươi vào mắt, nhìn nàng ta da trắng môi hồng, lại quỳ ở đây hơn nửa ngày, dĩ nhiên là muốn tìm nhà giàu có, cho dù là vào làm thiếp thì cả đời này cũng được ăn ngon mặc đẹp.”

“Ta khinh, tiện nhân không biết xấu hổ, lúc nãy Tứ đại nương trả nàng ta hai tiền, muốn cho nàng ta thu xếp cho cha mình, lại bị từ chối, còn tưởng là tính tình quật cường nữa chứ, thật không ngờ mà. Ngươi nói đi, cha ngươi nếu thật chết ở khách điếm, ngươi còn không mau cầm tiền đi thu xếp, sau đó thì làm trâu làm ngựa, đến cửa hàng của Tứ đại nương bán bánh bao mấy tháng là có thể trả lại được rồi? Có thể thấy được ngươi cũng không thật lòng bán thân chôn cha.”

“Đúng rồi, nhìn bộ dáng hồ ly của nàng ta đi, làm gì có ai cha chết mà như vậy, ăn mặc y như cô nương ở Túy Tiên lầu, cổ áo hở ra, da thịt như vậy còn không phải để người ta nhìn sao? Không biết xấu hổ…”

Lý Bích Như đột nhiên cảm thấy hai tai ong ong, trước mắt, vô số con mắt xem thường nàng, vô số bàn tay chỉ trích nàng, nàng cảm thấy mình như tên hề bị người khác cởi hết áo quần, soi mói bình thẩm, cười nhạo khinh bỉ.

Rốt cuộc là có chuyện gì? Sao lại biến thành như vậy?

Nơi này lập tức loạn thành một đống, mà cách đó không xa, trên hai con tuấn mã, hai thanh niên thu hết sự tình vào đáy mắt.