Độc Thủ Tịch Mịch

Chương 45




Vừa bị Chung Nhân cãi lời khiến lòng Xán Liệt không vui, về nhà lại đối mặt với Từ Nhã Nghiên đang muốn cãi lộn nhưng bỏ qua lại khiến Từ Nhã Nghiên càng lấn lướt. Dần dần Từ Nhã Nghiên và Xán Liệt bắt đầu chiến tranh lạnh, hai người cho dù gặp mặt cũng ít nói, rõ ràng là Từ Nhã Nghiên đang tức giận chờ Xán Liệt tới dỗ dành. Thế nhưng Xán Liệt cũng bị cuộc sống này làm cho sứt đầu mẻ trán, một mặt phải ứng phó những chuyện khó khăn của công ty, một mặt còn phải chú ý tâm tình của Từ Nhã Nghiên, hắn không phải siêu nhân không thể ứng phó với nhiều vấn đề như vậy.

Trong khách sạn náo nhiệt đang trình diễn bộ sưu tập thời trang mới của nhãn hàng T, Từ Nhã Nghiên theo lời hẹn của bạn cũng tới chỗ này xem. Đã từng sao kim rực rỡ của T, nhưng vì kết hôn mà phải từ bỏ sân khấu trở thành chim nhỏ trong ***g sắt.

Bạn của Từ Nhã Nghiên nói bộ sưu tập thời trang lần này là do một nhà thiết kế mới nổi danh, hai người còn hẹn, hắn sẽ thiết kế một bộ y phục thật đẹp cho Từ Nhã Nghiên, vì trước đây hai người làm việc rất ăn ý.

“Đáng tiếc a, nếu như mày không có rời khỏi đây, đêm nay mày là người mẫu đẹp nhất rồi.” Cô bạn uể oải nói.

“Đừng nói như vậy a, tao cũng luyến tiếc chứ bộ.”

Tuy rằng nói như vậy, thế nhưng Từ Nhã Nghiên trong lòng rất căm phẫn, lúc đó nếu không phải vì níu giữ Xán Liệt, cô tuyệt đối sẽ không rời xa sân khấu mà đi làm bà mẹ trong nhà đâu.

“Lee, không xong rồi, Candy đau chân không thể lên sân khấu.” Lúc này trợ lý hốt hoảng chạy tới.

“What? Sắp đến giờ diễn rồi, sao lại để xảy ra chuyện này, người mẫu hôm nay vốn đã không đủ, anh bảo tôi đi đâu tìm hả.”

Lee quay sang nhìn trợ lý hét lớn.

“Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi...” Trợ lý thương cảm chỉ có thể liên tục xin lỗi.

“Lee đừng như vậy, nếu không để tôi giúp anh, tôi sẽ thế chân cô ta diễn giúp anh đi một vòng?” Từ Nhã Nghiên đột nhiên nghĩ ra cách này.

“Cô?” Lee có điểm không tin, bởi vì trước đây Từ Nhã Nghiên nói sẽ rời xa sân khấu sao giờ lại tới đây, như vậy sợ rằng không tốt, nhất là Phác Xán Liệt không thích không thích cô đi trên sân khấu.

“Không có việc gì, tôi sẽ đeo mặt nạ, không ai biết là tôi đâu.”

Lee vẫn có chút lo lắng, thế nhưng lại bất lực vì hiện tại không thể làm gì khác hơn là để Từ Nhã Nghiên hỗ trợ một chút, đành phân phó trợ lý đi tìm một chiếc mặt nạ bán diện. [Loại mặt nạ chỉ che khuất phần mắt, các dạ hội hoàng gia thường dùng]

Đã lâu chưa sải bước trên sân khấu nên Từ Nhã Nghiên rất vui sướng, hoàn toàn quên mất trong bụng vẫn có thai nhi tồn tại, còn ăn mặc rộng thùng thình khêu gợi đi giày cao gót chuẩn bị lên đài.

Lee giúp Từ Nhã Nghiên đeo mặt nạ, lộ vẻ mừng rỡ, tấm tắc tán thưởng, “Quả nhiên, y phục của tôi mặc ở trên người cô mới tỏa sáng, phối hợp với chiếc mặt nạ này, trong nét gợi cảm mang theo chút thần bí, good!”

Được Lee tán thưởng như thế Từ Nhã Nghiên càng vui vẻ cái gì cũng quên sạch, càng khoa khát muốn ngay lập tức đi lên sân khấu cho mọi người tán thưởng.

Hàng đèn chiếu sáng lập tức mờ dần, thay thế bằng ánh sáng lập lòe. Tiếng nhạc sống động mà rầm rộ vang lên, từng người mẫu thân mặc những bộ y phục hoa lệ, ưỡn ngực ngẩng đầu tự tin đi trên sân khấu.

Nương theo tiết tấu của âm nhạc Từ Nhã Nghiên mang theo mặt nạ khóe miệng lộ ra nụ cười tự tin trình diễn, mặc dù đã mấy tháng không lên đài nhưng chỉ cần phối hợp với âm nhạc thì cảm giác ngày xưa lại quay về.

Nhìn khán giả phía dưới đều lộ ra ánh mắt tán dương nhìn mình, trong lòng Từ Nhã Nghiên tràn đầy tự hào. Chiếc bụng bà bầu được tấm áo rộng thùng thình khéo léo che dấu nên không ai nhìn thấy.

“Perfect!”

Một vòng đi trở về hậu trường Lee giơ ngón tay cái với Từ Nhã Nghiên, cảm thấy rất tự hào.

“Có điểm mới lạ nha.”

“Cô mà thấy mới lạ, người khác chắc chết sững a.”

Từ Nhã Nghiên cười cười, như đứa trẻ vừa mới hoàn thành xong công việc mà mình yêu thích.

“Tôi đi thay quần áo, chuyện tiếp theo giao cho anh.”

“OK!”

Nói xong, Từ Nhã Nghiên quên hết tất cả chạy ào vào phòng thay đồ, thế nhưng không chú ý giày cao gót giẫm vào tà váy dài, lảo đảo mất cân bằng mà ngã sóng xoài trên mặt đất.

“A “,

Từ Nhã Nghiên hét lên một tiếng thê thảm khiến toàn bộ hậu trường chú ý, mọi người đều vây quanh lại.

“Joy, cô làm sao vậy?” Lee sốt ruột hỏi.

“Bụng của tôi, bụng tôi đau quá, nhanh đưa tôi đến bệnh viện.” Từ Nhã Nghiên cắn chặt hàm răng nói, ngực âm thầm kêu không ổn, thân thể của chính mình cô hiểu rõ ràng nhất, nhất định cái thai đang gặp nguy hiểm.

“A, chảy máu rồi.”

Đột nhiên một giọng nữ thét to, bởi vì thấy dưới thân Từ Nhã Nghiên có máu đỏ tươi theo cặp chân dài trắng nõn chảy xuống.

Nhất thời hậu trường luống cuống tay chân, Từ Nhã Nghiên biểu tình thống khổ ôm lấy bụng.

Tiếng xe cấp cứu gào rú, Từ Nhã Nghiên rất nhanh được đưa đến bệnh viện. Phác Xán Liệt đột nhiên nhận được điện thoại của Lee gọi tới, nói Joy vào bệnh viện. Xán Liệt lập tức lái xe chạy vội vào bệnh viện, ngực cảm thấy bất an.

Khi Xán Liệt chạy tới bệnh viện thì Từ Nhã Nghiên mới được chuyển từ phòng cấp cứu sang phòng bệnh bình thường, đi vào phòng bệnh đã thấy Lee đứng bên giường, còn Từ Nhã Nghiên hai mắt đẫm lệ nhìn Xán Liệt đi vào.

Thấy Xán Liệt tới, Lee mượn cớ đi ra ngoài. Trong phòng bệnh chỉ còn lại có hai người, không nói gì mà chống đỡ.

“Xảy ra chuyện gì?” Xán Liệt trấn định nói, ngực nói cho chính mình không phải như mình nghĩ.

“Cái thai, cái thai không còn nữa.” Từ Nhã Nghiên nói xong ôm mặt khóc nức nở.

Đứa con, không còn nữa?

Đây là lần thứ hai Xán Liệt nghe được câu nói, thế nhưng hắn hiện tại lại có thế rất trấn tĩnh nghe những lời này.

“Vì sao lại như vậy, vì sao?” Ngữ khí Xán Liệt trầm thấp khiến Từ Nhã Nghiên cảm thấy bất an, thà rằng Xán Liệt phát giận cũng không muốn thấy thái độ hắn như vậy.

“Em, em đi xem buổi biểu diễn thời trang của Lee, nhịn không được đi tới đi lui một vòng, nào đâu không cẩn thận té ngã.” Từ Nhã Nghiên nhỏ giọng nói, như một đứa trẻ đã phạm sai lầm.

Thì ra trong lòng cô vẫn không thể từ bỏ sân khấu, nói nhiều thứ như vậy cũng không lọt vào tai, hiện tại ngay cả đứa con cũng không còn nữa, rốt cuộc trách ai được?

Xán Liệt bất đắc dĩ nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, mở mắt bình thản nói với Từ Nhã Nghiên, “Cô nghỉ ngơi đi, ngày mai tôi trở lại thăm cô.”

Nói xong Xán Liệt xoay người bỏ đi, Từ Nhã Nghiên rơi nước mắt nhìn bóng lưng Xán Liệt rời đi, cô biết Xán Liệt đang tức giận, thà rằng cứ phát hỏa mà chửi mắng còn hơn cứ im lặng như thế khiến cô càng sợ hãi.

Đã không còn nữa, đứa con đã không còn nữa, đứa con mình mong chờ đã không còn nữa.

Xán Liệt cầm chai rượu vừa đi vừa uống, trong mắt lộ vẻ phẫn nộ đáng sợ.

Hiện tại hắn đã cảm nhận được cảm giác lúc ấy Bạch Hiền mất đi đứa con, một sinh mạng bé nhỏ vẫn chờ đợi cứ như vậy không còn nữa, có lẽ Bạch Hiền còn đau đớn hơn so với hắn hiện tại, đau cả thể xác lẫn tinh thần.

Bất tri bất giác Xán Liệt lung lay lắc lắc đi tới dưới nhà Bạch Hiền, tháo chiếc cà- vạt đáng ghét bày ra bộ dạng lôi thôi ngồi dưới lầu, tóc tai mất trật tự, quần áo xộc xệch, con mắt đỏ hồng vì say rượu đến dọa người.

Bạch Hiền tan tầm về nhìn từ xa có bóng người đang ngồi trên mặt đất ngửa đầu uống rượu, nốc từng ngụm từng ngụm. Lúc Bạch Hiền đi vào thì kinh ngạc phát hiện bóng người mà mình tưởng là tên ăn mày thì ra là Phác Xán Liệt, nhìn Phác Xán Liệt như vậy hoàn toàn không giống một chủ tịch.

Xán Liệt cảm giác trước mặt có người tới gần, buông chai rượu giương mắt nhìn lại, thấy Biện Bạch Hiền đứng ở trước mặt mình.

“Bạch Hiền”. Xán Liệt cười cười ngô nghê gọi tên Bạch Hiền.

Trước đây Phác Xán Liệt khi gặp chuyện phiền muộn sẽ uống rượu đến say như chết, cuối cùng vẫn chỉ là Bạch Hiền thu dọn chiến tích. Thế nhưng hiện tại không giống với trước, Bạch Hiền và Phác Xán Liệt không còn quan hệ gì nữa, cho nên Bạch Hiền không thèm quan tâm hắn xảy ra chuyện gì.

Nghỉ chân dừng lại một chút, Bạch Hiền không nói gì đi qua người Xán Liệt, lại bị Xán Liệt kéo tay lại.

Bị Xán Liệt đột nhiên kéo lại Bạch Hiền rất khó chịu, chuẩn bị quay đầu quát Xán Liệt lại chợt nghe thanh âm hắn khóc nức nở nói rằng.

“Bạch Hiền, Joy sẩy thai rồi.”

Từ Nhã Nghiên sẩy thai?

Bạch Hiền cảm thấy vô cùng kinh ngạc, cũng quên muốn giãy khỏi tay Xán Liệt.

“Đứa con mà tôi mong chờ đã không còn nữa, đã không còn nữa rồi.”

Càng nói Xán Liệt càng thương tâm rơi lệ, tâm tình khó chịu như vậy đã nghẹn cả ngày, hắn muốn tìm ai đó để khóc, cho nên hắn tìm Bạch Hiền.

Bạch Hiền mặt vô biểu tình cười lạnh, rút tay mình ra, “Anh đã biết loại tâm tình này rồi chứ, đứa con mà mình vẫn chờ mong đã không còn nữa, loại tâm tình này rất khó chịu đúng không.”

Một câu nói đơn giản nhưng lại đụng tới hai trái tim, nhất là Bạch Hiền, chịu đựng nỗi đau kích động nói. Xán Liệt hiện tại hồn bay phách lạc như người mất hồn.

Xán Liệt cúi đầu khóc nức nở, hắn có thể hiểu rõ những lời Bạch Hiền nói, hiện tại rốt cục hắn đã cảm nhận được rồi, cho nên hắn không thể phản kháng.

Lạnh lùng nhìn Phác Xán Liệt đang cúi đầu, Bạch Hiền quay đầu không hề để ý tới hắn đi vào nhà.

Đây có tính là báo ứng không?

Thế nhưng nếu như dùng sinh mệnh của một đứa trẻ khiến Phác Xán Liệt thống khổ, Bạch Hiền nghĩ không thể tính được như vậy, đây là một chuyện bi thảm, trẻ con vô tội. Mặc dù lúc ấy Bạch Hiền rất hận Từ Nhã Nghiên, hận cả cái thai trong bụng của Từ Nhã Nghiên, thế nhưng cậu không muốn dùng sinh mạng của nó để khiến Phác Xán Liệt chịu sự trừng phạt.

Thế giới phảng phất đang dần vứt bỏ Phác Xán Liệt, vợ hắn vì sự ấu trĩ của chính hắn mà mất đi đứa con, em trai cũng không thèm để ý tới mình. Phác Xán Liệt chưa bao giờ tuyệt vọng như lúc này, hắn chỉ muốn có người tới an ủi, hắn hy vọng người kia là Biện Bạch Hiền.