Độc Tôn Tam Giới

Chương 137: Luật rừng trong Địa quật 2




Một chư hầu truyền nhân có vài phần không phục quát.

Hai người khác, tuy không ra tiếng, nhưng lại nhìn chằm chằm vào Giang Trần.

Lần này Giang Trần thu hoạch xác thực rất lớn, hai khỏa Ngân Linh Châu, chín khỏa Thanh Linh Châu, tương đương với thoáng cái được 29 khỏa Thanh Linh Châu.

Lúc trước hắn được năm mươi bảy khỏa Thanh Linh Châu, tăng thêm 29 khỏa này, tổng số liền có tám mươi sáu khỏa, cách hoàn thành nhiệm vụ, chỉ có 14 khỏa.

- Hừ, nếu như ta không ra tay, các ngươi có nắm chắc đem bọn kiếm điểu này lưu lại toàn bộ sao?

Giang Trần cười lạnh một tiếng, nhấc chân muốn đi.

Nếu như vừa rồi hắn không ra tay, bọn kiếm điểu này, có khả năng đại bộ phận sẽ đào thoát.

Dù sao, tốc độ của kiếm điểu rất nhanh, lại ở trong bóng tối. Ba người kia, chỉ có thể vây quanh ba phương vị, mà bọn kiếm điểu này, hết lần này tới lần khác là hướng phương vị của Giang Trần bay tới.

Giang Trần không ra tay, bọn kiếm điểu này bọn hắn nhiều lắm chỉ có thể lưu lại mấy con.

Tính toán ra, Giang Trần ra tay, bọn hắn lấy được còn nhiều nữa.

- Giang Trần, lưu lại Ngân Linh Châu, ngươi có thể mang đi Thanh Linh Châu.

- Đúng, cho ngươi nhặt chút tiện nghi, cũng đừng quá tham.

- Đây là điểm mấu chốt của chúng ta!

- Có bản lĩnh, thì tới cầm a.

Giang Trần căn bản không nói nhảm, trực tiếp nhảy vào trong bóng tối vô tận. Đối với bọn gia hỏa không hiểu cảm ơn này, Giang Trần cũng không có ý định theo chân bọn họ giảng đạo lý.

Dùng tốc độ của Giang Trần, hắn muốn đi, ba người kia tự nhiên là không thể nào lưu được.

...

Một chỗ hẻo lánh ở tầng không gian thứ ba, bốn đạo thân ảnh tụ tập lại với nhau.

Bên trong một thanh âm khàn khàn hỏi:

- Có tin tức của Giang Trần không?

- Lão Đại, tiểu tử kia che dấu vô cùng tốt. Bất quá, mấy ngày nay rốt cục xuất hiện. Long gia huynh muội ở bên kia phối hợp, hết thảy đều án lấy kế hoạch phát triển.

- Ân, không biết ở dưới loại tình hình này, tiểu tử kia thu hoạch như thế nào?

- Hai ngày trước, tình báo nói tiểu tử này đã góp một nửa Thanh Linh Châu rồi.

- Một nửa? Xem ra tiểu tử này có chút môn đạo. Dưới loại tình huống này, rõ ràng còn có thể săn giết nhiều Thanh Linh Châu như thế. Xem ra Long Đằng Hầu dùng giá tiền nhân đôi mời chúng ta, vẫn có nguyên nhân a.

- Hắc hắc, nhất định là có nguyên nhân. Bằng không thì dùng thực lực của Long gia huynh muội, còn cần chúng ta ra tay sao?

- Ân, nếu như tiểu tử kia còn chưa tới khu vực này, liền thu thập đầy đủ Thanh Linh Châu, vậy kế hoạch của chúng ta, nhất định phải sửa đổi.

- Ân, xem bộ dáng là phải sửa đổi. Dù sao phải có hai tay chuẩn bị.

- Lão Tam, ngươi so sánh cơ linh, vẫn là ngươi đi a. Hắn đã không đến khu vực này, ngươi đi đưa hắn tới. Theo như kế hoạch của chúng ta làm việc.

- Vâng, lão Đại!

- Lão Nhị, lão Tứ, các ngươi chuẩn bị một chút. Muốn diễn kịch, phải diễn tốt, cần phải để cho tiểu tử này không có nửa điểm đề phòng.

- Yên tâm đi, Tứ huynh đệ chúng ta ra tay, dùng dụng tâm tính toán vô tâm, nếu làm không chết tiểu tử này, chiêu bài Truy Mệnh Ám Môn chúng ta còn lăn lộn thế nào?

...

Theo Giang Trần không ngừng xâm nhập, ở tầng không gian thứ ba, săn giết kiếm điểu, quả nhiên là càng ngày càng nhiều.

- Xem ra, không cần xâm nhập vào trong, ta cũng có thể thu thập đủ Thanh Linh Châu rồi.

Giang Trần tính toán một chút, dùng tốc độ này, tiếp qua một ngày, có lẽ có thể hoàn thành viên mãn.

Giang Trần đang trong suy nghĩ, bỗng nhiên mí mắt nhẹ nhàng nhảy dựng, sinh ra cảnh giác:

- Là ai, xuất hiện đi, lén lén lút lút làm cái gì?

Trong bóng tối, Giang Trần thi triển Thiên Mục Thần Đồng, chứng kiến phía sau một đống đá vụn, chạy ra một gã chư hầu truyền nhân.

- Giang Trần huynh, thật là ngươi?

Chư hầu truyền nhân này, nhìn thấy Giang Trần, trong mắt bắn ra sợ hãi lẫn vui mừng.

- Ngươi là ai?

Giang Trần cảm thấy người này có chút quen mặt, rồi lại nhớ không nổi danh tự người này.

- Ta là Truy Dương lĩnh Âu Dương Bình, Giang Trần huynh, ta đang tìm ngươi khắp nơi a. Tuyên Bàn tử, còn có Hồ Khâu Nhạc, bọn hắn cùng một đám chư hầu truyền nhân tổ đội, cùng người xảy ra xung đột, bị ăn thiệt thòi không nhỏ. Ta cùng Tuyên Bàn tử quan hệ không tệ, dùng thực lực của ta lại không giúp được gì, cho nên vội vội vàng vàng tới tìm ngươi.

Trong trí nhớ, Âu Dương Bình này tựa hồ thật sự cùng Tuyên Bàn tử có chút giao tình.

- Ở địa phương nào? Dẫn đường!

Tuyên Bàn tử cùng Hồ Khâu Nhạc, là hai bằng hữu duy nhất của Giang Trần. Hai người này có chuyện, Giang Trần không cách nào ngồi yên không lý đến.

Đồng thời trong nội tâm cũng kỳ quái, dùng thực lực của Hồ Khâu Nhạc, có thể uy hiếp được hắn, ngoại trừ Tứ đại chư hầu truyền nhân ra, còn ai có bổn sự này?

- Chẳng lẽ là Tứ đại chư hầu truyền nhân?

Âu Dương Bình này ở phía trước dẫn đường, Giang Trần ở sau lưng, cũng không có hỏi lại cái gì. Âu Dương Bình này có thể tới báo tin, đã không dễ dàng.

Ước chừng một phút đồng hồ sau, hai người xuyên qua một đầm lầy, phía trước là một địa phương hoang vu đầy bụi gai.

- Qua bụi gai này liền đến.

Giang Trần gật gật đầu:

- Dẫn đường đi.

Đi qua bụi gai, tiến vào trên đồng cỏ trống trải, bốn phía đều là nham bích âm trầm ướt át, quái thạch lởm chởm, lộ ra cực kỳ âm trầm.

- Giang Trần huynh, ở phía trước.

Giang Trần gật gật đầu, bỗng nhiên hỏi một câu:

- Âu Dương Bình, ngươi hôm nay, là mấy mạch chân khí?

- Ha ha, ta so sánh không có tiền đồ, sáu mạch chân khí mà thôi. Cùng Tuyên Bàn tử không sai biệt lắm.

- A!

Giang Trần như có điều suy nghĩ, nhẹ gật đầu.

- Trần ca, ngươi cuối cùng cũng đến rồi!

Giang Trần theo tiếng nhìn lại, Tuyên Bàn tử chán nản ngồi bên cạnh nham bích, sắc mặt tái nhợt, hô hấp có chút ồ ồ, xem bộ dáng là bị thương.

Mà Hồ Khâu Nhạc cũng không khá hơn chút nào, khoanh chân ngồi ở bên cạnh Tuyên Bàn tử, nhìn thấy Giang Trần đến, trên mặt lộ ra một tia mừng rỡ.

- Bàn tử, chuyện gì xảy ra?

Giang Trần nhíu mày.

- Ngươi bị thương?

Tuyên Bàn tử phiền muộn mắng:

- Còn không phải những hỗn đản Yến Nhất Minh kia, con mẹ nó, ỷ vào nhiều người, khi dễ chúng ta. Khá tốt, Bàn tử ta da dầy thịt cứng.

- Bị thương có nặng hay không?

Giang Trần lấy ra hai viên Thần Tú Tạo Hóa Đan.

- Bị chút nội thương. Khá tốt Bàn tử ta đột phá đến sáu mạch chân khí, bằng không thì chỉ sợ không qua được.

Bàn tử la hét.

Cánh tay Giang Trần ở trên không trung có chút dừng lại, nhưng ngón tay lại lập tức bắn ra, đem hai viên thuốc bắn tới:

- Đây là Thánh Dược chữa thương mới nhất của Dược Sư Điện.

- Vẫn là Trần ca tốt!

Tuyên Bàn tử mặt mày hớn hở.

Giang Trần gật gật đầu hỏi:

- Các ngươi thu hoạch như thế nào?

- Vốn là thu hoạch không tệ, đều bị bọn người Yến Nhất Minh cướp đi!

Tuyên Bàn tử vẻ mặt nộ khí, nghiến răng nghiến lợi.

- Linh châu bị đoạt, săn giết lại là được. Người không có việc gì, mới là may mắn.