Độc Tôn Tam Giới

Chương 261: Dương phó tổng quản khóc không ra nước mắt 1




Tuy Luật Vô Kỵ quỳ trên mặt đất, nhưng trong đầu đã không còn áp lực. Giang Trần cũng không truy cứu, vậy trong Long Nha vệ, thì càng không có lý do truy cứu!

Tuy trước khi Giang Trần đi, nói cái gì không hỏi qua sự tình trong Long Nha vệ, lại nói cái gì chuyện này vẫn chưa xong.

Thế nhưng mà ở Luật Vô Kỵ nghe tới, đây đều là lời nói lấy chút thể diện.

Nếu như Giang Trần này thực sự có lực lượng, hiện trường nổi giận om sòm, mới được là thời cơ tốt nhất. Bỏ qua thời cơ này, Giang Trần hắn muốn truy cứu, danh tiếng đã qua, ai sẽ phản ứng đến hắn?

- Quả nhiên là thôn dã thất phu từ địa phương nhỏ bé đến, một chút cốt khí cũng không có, làm hại lão tử kinh một hồi. Mà thôi mà thôi, tuy Chu lão đầu này xem ta không vừa mắt, nhưng mà có cậu ở đó gánh, Chu lão đầu hắn cũng không làm gì được ta!

Nghĩ tới đây, trong nội tâm Luật Vô Kỵ càng an tâm. Nếu như không phải Chu Khuê cầm Đại Long Nha Lệnh trong tay, chỉ sợ hắn sẽ lập tức đứng dậy, nghênh ngang ly khai.

Giang Trần không có truy cứu ở hiện trường, cái này lại để cho Luật Vô Kỵ có chút ngoài ý muốn.

Càng ngoài ý muốn là, thậm chí ngay cả Chu Khuê, tựa hồ cũng không có ý tứ tiếp tục truy cứu, khoát tay chặn lại:

- Chuyện này, các ngươi tự giải quyết cho tốt a!

Nói xong, Chu Khuê mang theo đội ngũ như lang như hổ, vậy mà cũng rút lui!

Chu Khuê vừa đi, Đại Long Nha Lệnh thu lại, Luật Vô Kỵ lập tức đầy máu phục sinh, tiêu sái đứng lên, vỗ vỗ tro bụi trên đầu gối:

- Xui xẻo, chuyện như hạt vừng đậu xanh, vậy mà kinh động đến Đại tổng quản. Cũng làm cho Chu lão đầu cáo mượn oai hùm, nhục nhã ta một phen. Quả thực xui xẻo!

- Luật đô thống.

Những thủ hạ kia, đều nơm nớp lo sợ cùng nhau đứng lên.

- Nhìn các ngươi, ủ rũ cái gì, lính của lão tử vẫn là như thế nào sao? Sự tình cũng đi qua, vẻ mặt còn khổ bức cho ai xem?

Luật Vô Kỵ mắng.

- Luật đô thống, việc này có chút gì đó là lạ.

- Không đúng cái rắm! Nhất định là Chu lão đầu kia gây chuyện xấu. Các ngươi sợ cái gì? Có cậu ta ở đó, Chu lão đầu hắn gây không ra bao nhiêu sóng gió!

Luật Vô Kỵ chẳng hề để ý.

Lập tức nghiến răng nghiến lợi nói:

- Ngược lại là tên súc sinh Giang Trần kia, một Hai lúa, lại dám nhục nhã bản đô thống. Chỉ cần ngươi ở Thiên Quế Vương Quốc, lão tử sẽ để cho ngươi chết rất khó coi!

Tuy Luật Vô Kỵ lông tóc không tổn hao gì, nhưng mà hắn vốn nắm chắc thắng lợi trong tay, thả ra các loại cuồng ngôn, đến cuối cùng, thế cục rõ ràng đại biến, từ trên thiên đường rơi xuống địa ngục.

Vốn là Giang Trần ở trong miệng hắn hẳn phải chết, lại nghênh ngang từ bên cạnh hắn đi ra ngoài.

Mà những lời nói hùng hồn kia của hắn, cũng thành hoang đường chê cười.

Luật Vô Kỵ quen ở vương đô hoành hành không sợ, hô phong hoán vũ, khống chế sinh tử của người khác, cảm thấy đây là sỉ nhục, là mạo phạm đối với hắn.

- Ai, giày vò hơn nửa ngày, vẫn để cho tiểu tử Giang Trần kia còn sống đi ra ngoài. Việc này, quay đầu lại còn phải cho Càn Lam Bắc Cung một câu trả lời thỏa đáng.

Luật Vô Kỵ mang theo tâm tình khó chịu, đi về nhà mình.

Thời điểm sắp đến gia môn, hắn đột nhiên cảm giác việc này có lẽ nên cùng cậu câu thông thoáng một phát, lập tức đi đến phủ đệ của Dương Chiêu Dương phó tổng quản.

- Cái gì? Luật Vô Kỵ cầu kiến?

Dương Chiêu lúc này, đã nhận được các phương diện áp lực, đang sứt đầu mẻ trán, nghe nói Luật Vô Kỵ cầu kiến, hung hăng nện chén trà trong tay xuống, chửi ầm lên.

- Tên súc sinh này, là đầu óc heo sao? Lúc này, còn dám tới gặp ta?

Mắng quy mắng, nhưng rốt cuộc là cháu ngoại trai, Dương Chiêu hắn từ nhỏ được tỷ tỷ chiếu cố. Luật Vô Kỵ này là con trai độc nhất của tỷ tỷ, Dương Chiêu hắn đối với Luật Vô Kỵ, cùng thân nhi tử không có gì khác nhau.

- Cậu, nể tình lão nương đã mất, lúc này, ngài phải vì cháu ngoại trai làm chủ a!

Luật Vô Kỵ đối với Dương Chiêu là hiểu rất rõ, biết chỉ cần mình vừa khóc, cậu ý chí lại sắt đá, cũng sẽ mềm hoá.

Một chiêu này, những năm qua hắn ở thời khắc mấu chốt, dùng qua mấy lần, mỗi một lần đều dùng rất tốt.

Quả nhiên, Dương Chiêu vốn một bụng tức giận, nhìn thấy bộ dáng này của Luật Vô Kỵ, đầy ngập nóng tính, thoáng cái đều tản.

Chứng kiến hình dáng của cháu ngoại trai, lờ mờ có vài phần bộ dáng của tỷ tỷ năm đó.

- Ai, Vô Kỵ a, lần này, ngươi thực không nên trở lại.

- Vì cái gì?

Luật Vô Kỵ sững sờ, hắn không nghĩ tới, cậu gần đây cường thế, hôm nay sẽ nói ra lời chán chường như vậy.

- Ngươi phá án sơ xuất, dù chỉ hỏi ngươi một tội không làm tròn trách nhiệm, cũng nên ở lại tổng bộ Long Nha vệ, chờ thượng diện điều tra. Ngươi lại nghênh ngang chạy về, ngươi nói một chút, việc này ngoại giới sẽ thấy thế nào? Ngươi là cháu ngoại trai của ta, chẳng lẽ phạm vào sai lầm, liền có thể tha tội?

Luật Vô Kỵ không phải người ngu, trải qua Dương Chiêu giảng giải, lập tức hiểu được.

Dù tội không làm tròn trách nhiệm vấn đề không lớn, nhưng bề ngoài còn phải tỏ vẻ. Hắn ngênh ngang chạy về nhà như vậy, không thể nghi ngờ là cho ngoại giới một tín hiệu… hắn là cháu ngoại trai của Dương Chiêu, mặc dù phạm vào sai lầm, cũng không cần bị trừng phạt.

Loại tín hiệu này, không thể nghi ngờ là phi thường bất lợi.

- Con rùa già Chu Khuê này, ta còn nói, sao hắn bỗng nhiên dễ nói chuyện như vậy? Chịu thả chúng ta đi! Nguyên lai hắn đây là bịp ta!

Luật Vô Kỵ cuối cùng còn có chút đầu óc, hoàn toàn tỉnh ngộ.

Dương Chiêu xem bộ dáng này của hắn, vừa đau lòng vừa tức:

- Ngươi còn không có ngu xuẩn về đến nhà.

- Vậy làm sao bây giờ?

Luật Vô Kỵ phát hiện mình bị Chu Khuê âm, trong nội tâm rất là khó chịu.

- Cậu cháu chúng ta, phải làm một tuồng kịch, chơi khổ nhục kế a.

Dương Chiêu ném ra dây thừng.

- Ngươi cởi quần áo, tụ mình trói lại. Ta tự mình áp giải ngươi đi chỗ Đại tổng quản. Đại tổng quản là người nhớ tình bạn cũ, hi vọng ta làm như vậy, có thể bớt đi lửa giận của hắn.

Chịu đòn nhận tội, cái tiết mục này phi thường cũ. Bất quá vào lúc đó, lại là phương thức bổ cứu tốt nhất.

- Cậu, Giang Trần kia, đến cùng có lai lịch gì? Ngươi bên này, có tin tức không? Vì sao Đại tổng quản sẽ vì một tiểu nhân vật như vậy, tự mình hỏi đến?

Luật Vô Kỵ vẫn còn có chút không cam lòng, lần này hắn cảm giác mình té quá không hiểu thấu rồi.

- Tình huống cụ thể như thế nào, ta cũng không có được tình báo. Ta là từ một ít con đường âm thầm biết được, lúc này đây, không đơn thuần là Đại tổng quản rất tức giận, lão Chu cùng lão Tề, giống như đều liên lụy vào.

- Chẳng lẽ, bọn họ là cố ý nhằm vào lão nhân gia ngài?

Luật Vô Kỵ đầu tiên nghĩ đến là âm mưu.

- Không có khả năng!

Dương Chiêu dứt khoát lắc đầu.

- Lão Chu cùng ta quan hệ bất hòa, nhưng mà lão Tề, ta rất hiểu, hắn sẽ không nhằm vào ai. Ngươi trước đừng hỏi nhiều như vậy, việc này không nên chậm trễ, ta cột ngươi đi gặp Đại tổng quản.