Độc Tôn Tam Giới

Chương 263: Xảo trá Dương phó tổng quản




Tề Thiên Nam suy nghĩ một lát, nói ra:

- Muốn ta nói, chuyện này, mấu chốt vẫn là ở trên người Giang Trần. Lửa giận ba nhà kia, sự tình nói lớn cũng không lớn. Tuy Luật Vô Kỵ đắc tội bọn hắn, nhưng người trẻ tuổi không hiểu chuyện, mạo phạm vài câu, nói toạc ra, hết giận, mọi chuyện đều xong. Sở dĩ bọn hắn còn cầm không buông, nhất định là bên Giang Trần kia, còn không chịu buông tay.

Thượng Quan Dực khẽ gật đầu, nói nhiều như vậy, lời này của Tề Thiên Nam xem như nói đến điểm quan trọng.

- Lão Tề nói đúng, lúc ấy Giang Trần cũng lên tiếng. Long Nha vệ chúng ta xử lý như thế nào, là sự tình nội bộ của chúng ta, hắn bất tiện hỏi đến. Nhưng mà chuyện này, hắn sẽ không coi như cái gì cũng không có phát sinh.

Chu Khuê cũng mở miệng nói:

- Giang Trần bị Luật Vô Kỵ nhốt vào Hắc Lao, còn bị Luật Vô Kỵ uy hiếp một phen, lòng dạ của người trẻ tuổi lại cao, cũng sẽ không đơn giản buông tay.

- Chu lão cùng lão Tề nói rất có lý, Dương phó tổng quản, chuyện này, còn phải từ trên người Giang Trần giải quyết. Giang Trần hết giận, gật đầu, ba nhà kia mới có thể nhả ra.

Thượng Quan Dực cũng bất đắc dĩ, Tứ đại đạo tràng có ba nhà tuyên bố cùng Long Nha vệ gián đoạn hợp tác, đây tuyệt đối là đả kích trí mệnh.

Loại tình huống này một ngày không được giải quyết, Long Nha vệ một ngày không thể khôi phục bình thường.

...

Giang Trần là người trong cuộc, bên ngoài vội vội vàng vàng, hắn lại vô cùng bình tĩnh.

Hắn đã liên lạc với tửu phường kia, bắt đầu làm Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu. Hôm nay tài liệu đầy đủ hết, mọi sự đã chuẩn bị xong.

Đồng thời, Tứ Quý Thường Thanh Đan kia, Giang Trần cũng bắt đầu chuẩn bị. So với Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu, Tứ Quý Thường Thanh Đan này rất dễ luyện chế.

Đây là Đan dược Trú Nhan, trên thực tế so với Thương Hải Đan cùng Thần Tú Tạo Hóa Đan càng dễ luyện chế.

- Bạch Thạch, ngươi làm không tệ. Nhìn ra, Ninh trưởng lão rất coi trọng ngươi. Cái này đối với ngươi mà nói, là một cơ hội. Ngươi là đệ tử của ta, nhưng mà, ta cũng hi vọng ngươi có thể tìm được đột phá trên sự nghiệp của mình.

Kiều Bạch Thạch rất cảm kích:

- Sư tôn, đệ tử vẫn muốn ở bên cạnh ngươi làm việc.

- Ta cần ngươi đánh vào Càn Lam Nam Cung, cái này có trợ giúp ngươi phát triển sau này.

Giang Trần đệ nhất truy cầu, là võ đạo.

Đan dược chi đạo, chỉ là phụ tá cho hắn truy cầu võ đạo. Thu Kiều Bạch Thạch làm đồ đệ, tự nhiên phải vì tiền đồ của hắn cân nhắc một ít.

Công chính mà nói, nếu như Kiều Bạch Thạch có thể thông qua Càn Lam Nam Cung, tương lai bước vào Bảo Thụ Tông, đối với Kiều Bạch Thạch mà nói, vẫn có thể xem là một lựa chọn không tệ.

Kiều Bạch Thạch cũng rất hiểu chuyện, biết rõ sư tôn đây là vì hắn cân nhắc, gật đầu nói:

- Sư tôn, mặc kệ đệ tử đi nơi nào, sư tôn ngươi vĩnh viễn xếp đệ nhất vị. Ngươi bảo ta đi Càn Lam Nam Cung, đệ tử nhất định tận tâm tận lực.

- Bạch Thạch, ngươi một mực không để cho ta thất vọng.

Giang Trần gật gật đầu.

- Tứ Quý Thường Thanh Đan này, liền làm bậc thang cho ngươi tiến thân, ta truyền thụ cho ngươi.

Trong nội tâm Kiều Bạch Thạch cảm động, cảm thấy thập phần kiêu ngạo. Hắn biết rõ, sư tôn đối với hắn là hoàn toàn tín nhiệm, hơn nữa thật là rất coi trọng.

Giang Trần truyền thụ đan phương cho Kiều Bạch Thạch, cũng chỉ điểm bí quyết luyện chế. Trên thực tế, đan phương này kiếp trước Giang Trần cũng chưa từng luyện chế qua.

Nhưng mà, ở trong trí nhớ kiếp trước của hắn, Tứ Quý Thường Thanh Đan, hiệu quả là phi thường kinh người.

Nếu như dùng tài liệu càng tốt, luyện chế ra Cực phẩm Tứ Quý Thường Thanh Đan, thậm chí có thể sinh ra hiệu quả dựng sào thấy bóng.

Giao Tứ Quý Thường Thanh Đan cho Kiều Bạch Thạch, Giang Trần thì chuyên chú luyện chế Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu.

Tiếp qua ba ngày, Giang Trần hoàn toàn đắm chìm trong luyện chế Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu. Mặc kệ ngoại giới có ai tới bái phỏng, đều bị Câu Ngọc suất lĩnh tám thân vệ ngăn ở bên ngoài.

Đa Bảo đạo tràng đệ tử Phong Viêm, gần đây đường làm quan rộng mở, bởi vì lần phong ba này, hắn được Thạch Tiêu Dao đề bạt lên, làm tới vị trí phó chấp sự.

Tuy là phó, nhưng đối với thân phận đệ tử bình thường lúc trước, tốc độ tấn chức của Phong Viêm, tuyệt đối được xưng tụng là liền thăng ba cấp.

Cái này để cho đệ tử Đa Bảo đạo tràng trước kia cùng hắn ở tầng dưới chót ra sức, đều không ngừng hâm mộ.

Phong Viêm rất cao hứng, nhưng không quên hình. Hắn biết rõ, mình có thể ngồi lên vị trí này, dựa vào là Giang Trần. Sau này hắn có thể ở vị trí này tiếp tục ngồi xuống, thậm chí có cơ hội càng tiến một bước hay không, cũng phải xem Giang Trần!

Cho nên, bị thân vệ của Giang Trần ngăn ở ngoài cửa, Phong Viêm chẳng những không tức giận, ngược lại rất kiên nhẫn, mỗi sáng sớm đều tới một lần.

Đồng dạng bị ngăn cản ở ngoài cửa, còn có người Long Nha vệ.

Mới đầu, Dương Chiêu Dương phó tổng quản, tư thái rất cao, phái quản sự dưới trướng, đến tìm Giang Trần thương lượng một chút, nhìn xem có thể giải quyết riêng hay không.

Không hề lo lắng, quản sự này ngay cả cửa cũng không có vào, bị đám thân vệ trực tiếp đuổi đi.

Đằng sau Dương Chiêu lại phái một cao tầng, đưa tới một đống lớn lễ vật, rất có ý tứ chịu nhận lỗi, nhưng vẫn bị đám thân vệ không chút khách khí cự tuyệt.

Trong lòng Dương Chiêu giận dữ, dùng địa vị của hắn ở Long Nha Vệ, lại bị một tiểu tử xứ khác liên tục cự tuyệt hai lần.

Cái này nếu đặt ở trước kia, Dương Chiêu nhất định giận dữ lôi đình.

Nhưng mà lần này, hắn không có cách nào. Cố nén lửa giận, hắn tự thân xuất mã, quyết định dùng thân phận Long Nha vệ Phó tổng quản, cùng Giang Trần nói chuyện.

Lại để cho hắn không nghĩ tới chính là, vẫn ăn bế môn canh.

- Thiếu chủ nhà ta bế quan, có chuyện gì, chờ hắn xuất quan nói sau.

Dương Chiêu cố gắng dẹp lửa giận trong lòng, hỏi Giang Trần lúc nào có thể xuất quan. Lấy được trả lời là, không biết.

Dương Chiêu lòng dạ sâu như vậy, cũng thiếu chút nữa nhịn không được, muốn ra tay đánh người. Nhưng mà lý trí nói cho hắn biết, một khi đánh người, liền kết xuống tử thù rồi, quan hệ cùng ba đạo tràng kia, sẽ triệt để vỡ tan.

Dương Chiêu hắn quyền thế lại lớn, năng lực lại mạnh, cũng không có dũng khí này, cũng không có năng lực đi gánh chịu loại hậu quả như thế.

Cố gắng nuốt xuống cảm giác khuất nhục, Dương Chiêu chuẩn bị qua mấy ngày lại đến xem.

Đang muốn ly khai, bỗng nhiên trong cửa đi ra một người, hỏi:

- Dừng bước, ngươi là Dương phó tổng quản đúng không?

Dương Chiêu ăn bế môn canh, đột nhiên nghe được một câu như vậy, giống như người chết đuối, bắt được một cây rơm rạ, không khỏi vui mừng nhướng mày:

- Phải, là ta.

Lúc này, hắn cũng không dám sĩ diện, bày cái giá đỡ Long Nha Vệ tam nhân vật gì đó.

Mặc dù đối phương ở Thiên Quế Vương Quốc là một kẻ bạch thân, mặc dù đối phương không chút quyền thế, nhưng Dương Chiêu hắn giờ phút này, là tuyệt không thể bày bất luận cái giá đỡ gì.

- Vì cái gì Luật Vô Kỵ còn chưa tới?