Chồng Yêu Là Quỷ

Chương 126-2: Diệp Nhu thần bí(hai)




Chỉ là tôi còn chưa bước được hai bước, chân tôi đột nhiên đã bị giơ cao, bị người ta tóm lấy eo xốc lên, sau đó một bàn tay đỡ đầu gối tôi, ôm tôi kiểu công chúa để ngang trước ngực. 

“Anh...” Tôi muốn hỏi Tô Mộc muốn làm gì, nhưng tôi còn chưa nói ra, Tô Mộc đã nói: “Dựa vào cơ thể của em mà muốn đi đến chỗ của phái cản thi thì còn không phải muốn xùi bọt mép à, vẫn là đừng gây phiên phức cho anh nữa.” 

Nói xong anh điều chỉnh tư thế, để tôi dựa vào càng thêm thoải mái, sải bước đi về phía trước. 

Mặt tôi liền ứng hồng, xoắn xuýt nói: “Như vậy... không được tốt cho lắm.” 

Nhiều người ở trước mặt như vậy, mọi người đều đi bộ chỉ có tôi được ôm đi, sẽ ảnh hưởng không tốt đến người ta. 

Nhưng bộ dáng chăm sóc man lỳ của Tô Mộc thật quá đẹp trai mà, là phụ nữ liền không thể nào kháng cự lại được đâu. 

Tô Mộc nghe thấy tôi nói liền cau cau mày, sau đó nói: “Cũng đúng, em nếu thấy không ổn thì tự mình nhảy xuống đi bộ, dù sao cũng chỉ đi hai ngày đường núi, chắc không mệt chết đâu.” 

Nói xong thì liền làm bộ muốn buông tôi ra. 

Tôi lập tức ôm cổ anh, vùi đầu vào lòng anh, nói khẽ: “Cái đó, chồng ôm vợ leo núi không có gì là không ổn cả, bọn họ bằng lòng đi theo nhìn chung ta ân ái thì cứ để bọn họ nhìn thôi.” 

“Không biết xấu hổ.” Tô Mộc mắng nói. 

Nói xong cũng không chọc tôi nữa, anh ôm ngang tôi đi về phía trước. 

Tôi giống như con mèo nhỏ cuộn trong lòng anh, cũng may bước chân anh rất vững chãi, bước được hơn một tiếng mà vẫn không thấy thở ra hơi, dường như tôi là không khí trong ngực anh vậy, không có chút trọng lượng nào cả. 

Thấy anh nhẹ nhành như vậy tôi cũng thoải mái thích ý, nằm trong ngực anh hết nhìn sang đông lại nhìn sang tây, mượn cơ hội quan sát Diệp Nhu. 

Cô ấy nhìn qua rất gầy yếu nhưng thể lực lại lớn hơn tôi nghĩ, đi đường núi lại hết tốc lực tiến về trước đã hơn một tiếng đồng hồ, cả đội trưởng Lý đều bắt đầu thở không ra hơi, mà cô ấy một chút cũng không sao, vẫn một khuôn mặt không chút biểu tình nào, chăm chú đi sau lưng Phong Thiên, một bước cũng chưa tụt lại phía sau. 

Con đường phía trước rất dài, mọi người không liên tục đi hai ngày mới đi đến trước một rặng núi. 

Rặng núi nọ rất lớn, vừa mới đến gần liền tràn ngập một luồng khí tức đặc biệt. 

Không cần Vỏ dưa hấu phải nói, tôi cũng biết đây chính là khu vực của phái cản thi. 

Tôi lập tức đòi hỏi bước xuống tự mình đi, bị Tô Mộc ôm hai ngày liên tiếp, thật ra tôi cũng thấy mệt. 

Nhưng nếu hô mệt mỏi thì giống như hơi già mồm, ở đây mọi người hẳn là mệt mỏi hơn so với tôi. 

Duy chỉ có hai người là không lộ ra mệt mỏi nào, Tô Mộc và Diệp Nhu. 

Lúc trước Diệp Nhu không nói nhiều nhưng tôi cũng không để trong lòng, nhưng qua đoạn đường này tôi phát hiện dường như trên người cô ấy có chứa bí mật cực kỳ lớn. 

Cũng phải, vụ án lớn như vậy, cô ấy có thể lọt vào tổ chuyên án của trung ương nhất định có bản lĩnh bất phàm. 

Đáng tiếc là trong tổ chuyên án dường như ai cũng không biết về cô ấy, tôi còn cố ý giả vờ tò mò tới chỗ Đào Nghị làm quen, hỏi thông tin liên quan tới Diệp Nhu. Anh ta là người nhiều lời nhất, nhưng nhắc đến Diệp Nhu cũng chỉ lắc đầu một cái, nói cô ấy được cấp trên trực tiếp cử tới, cụ thể thân phận là gì anh ta cũng không biết. 

Tôi đành từ bỏ. 

Không lâu sau khi vào lãnh địa Phái Cản Thi, Diệp Nhu cả đường im lặng không lên tiếng đột nhiên ôm lấy bụng, nói cô ấy bị đau bụng, sợ không thể tiến vào cùng mọi người được. 

Cô ấy là bảo bối của tổ chuyên án, dáng dấp lại yểu điệu, Đào Nghị liền tiến đến hỏi tình hình của cô ấy thế nào, có cần ăn gì hay uống thuốc không. 

Diệp Nhu lắc đầu, nói là chuyện phụ nữ, không cần phải phiền mọi người như vậy, mọi người cứ đi là được, cô ấy sẽ cắm trại ở nơi này chờ bọn họ an toàn trở về. 

Đào Nghị lập tức gạt đi, nói nơi đây là núi rừng hoang vu, phía trước còn có người của Phái Cản Thi, nếu như đúng thật người Phái Cản Thi biết tà thuật thì một mình cô ấy là con gái ở nơi này vô cùng nguy hiểm. 

Đào Nghị nói rất đúng đắn, nhưng người quản lý toàn đội không phải Đào Nghị mà là đội trưởng Lý Quân, ông ta là một ông già lão luyện, tuổi tác đã qua thời thương hoa tiếc nguyệt, hơn nữa lai lịch Diệp Nhu không rõ ràng cho nên ông ta cũng không để Diệp Nhu ở trong lòng, có lẽ sợ cô ấy đi theo sẽ làm trễ hành trình. 

Sau khi suy nghĩ một chút, ông ta gật đầu một cái, nói bên ngoài có người làm tiếp ứng cũng tốt, có chuyện gì có thể chạy ra liên lạc với bên ngoài. 

Nói xong ông ta cho người dựng trại tại chỗ, để lại hai cảnh sát được trang bị vũ trang ở lại bảo vệ Diệp Nhu, sau đó tiếp tục lên đường. 

Ngay lúc này, Tô Mộc đột nhiên bảo tôi ở lại đây, bởi vì anh ấy đã sớm nói nguyên nhân không muốn tôi vào Phái Cản Thi cho nên bây giờ nghe anh ấy yêu cầu như vậy tôi cũng không cảm thấy bất ngờ. 

Nhưng Lý Quân ngay lập tức từ chối, đương nhiên vẫn bởi vì thân phận nghi phạm của tôi, không thể giống như Diệp Nhu được. 

Chuyện Tô Mộc đã quyết định người khác nói gì cũng không thay đổi được, anh ấy uy hiếp Lý Quân, nói không cho tôi ở lại thì anh ấy cũng không tiếp tục đi vào lãnh địa Phái Cản Thi, còn bảo Phong Thiên cũng quay về, chuyện này cứ mặc kệ bọn họ một mình vào Phái Cản Thi, cũng không có khả năng sống sót trở về, lúc ấy tạo cho tôi một thân phận giả tôi vẫn có thể có cuộc sống vô lo. 

Thấy anh ấy dám nói như vậy với người của bộ công an khiến tôi lo lắng tim sắp nhảy ra ngoài, dẫu sao uy hiếp cảnh sát luôn là sai lầm lớn, nhất là người có cấp bậc cao như đội trưởng Lý Quân, chờ sau khi xong chuyện này quay về ai biết được Lý Quân sẽ xử lý chúng tôi như thế nào. 

Lý Quân cũng bị Tô Mộc làm cho tức giận không nhẹ, mặt đỏ ửng lên, chỉ vào Tô Mộc nửa ngày cũng không nói ra được lời nào. 

Lúc này Lạt Ma Tây Tạng phá vỡ bế tắc, có lẽ ông ấy không nói sõi tiếng Hán, dọc đường đi cũng không nghe ông ấy nói lời nào, bây giờ cũng vậy, chỉ ngăn Lý Quân lại, cặp mắt nhìn chằm chằm Tô Mộc gật đầu một cái. 

Thấy Tô Mộc cùng Lạt Ma đều đồng ý để tôi ở lại, Lý Quân cũng không nổi nóng nữa, dù sao bây giờ ông ta rất tin phục Tô Mộc, hơn nữa ở đây còn có hai cảnh sát có vũ trang hẳn có thể coi chừng tôi, sẽ không để tôi chạy trốn. 

Lúc này ông ta mới gật đầu một cái, bảo tôi luôn luôn phải ở cùng Diệp Nhu, đến khi bọn họ từ trong Phái Cản Thi đi ra thì phải thấy tôi đầu tiên. 

Tôi gật đầu một cái, thật ra tôi không muốn ở lại chỗ này, muốn cùng vào với Tô Mộc, nhưng suy nghĩ một chút thấy tôi nên nghe lời. Những chuyện trước đây đã dạy dỗ tôi, chỉ cần tôi không nghe lời Tô Mộc liền sẽ gây họa, rốt cuộc chỉ đem lại phiền toái cho anh ấy. 

Sau khi chắc chắn tôi sẽ ở lại, sắc mặt lạnh như băng của Tô Mộc lúc này mới hòa hoãn được mấy phần, nặn ra một nụ cười nhạt với Lý Quân, sau đó nhỏ giọng dặn dò tôi, bảo tôi thời gian tới tập trung tu luyện, thừa dịp nơi này có chút âm khí hãy hấp thu hết khả năng, chỉ cần đem âm khí lấp đầy đầy thượng đan điền, đến lúc đó tôi sẽ có phát hiện mới. 

Tôi vốn không vui vì phải tách khỏi Tô Mộc, nhưng nghe được Tô Mộc nói tôi có phát hiện mới thì tinh thần liền chấn động, hỏi Tô Mộc phát hiện mới là gì. 

Tô Mộc lại không chịu nói, chỉ bảo tôi cứ làm theo lời anh ấy dặn là tốt rồi.