Cô Vợ Trẻ Thế Thân Của Tổng Tài

Chương 21




Nhưng người đầu têu tất cả mọi thứ này Mặc Thiệu Đình, lại đứng nguyên tại chỗ một cách nho nhã, rút khăn tay ra lau ngón tay thon dài của anh, khinh miệt ném cái khăn lên mặt Lâm Phong:

- Chó cắn tôi, tôi không thể cắn chó, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẽ nhịn.

Đường Lạc Lạc há mồm kinh ngạc, nhìn bóng lưng cao to của Mặc Thiệu Đình, dường như ngớ người luôn ----- Cái tên này.... cái tên này thật sự quá ngạo mạn, quá bạo lực, không xem ai ra gì..... thật sự đẹp trai quá đi!

Loại tiểu nhân như Lâm Phong, vốn dĩ đáng bị đập mà!

Vừa nãy còn đang đắm chìm trong không khí vui vẻ sắp được ăn ngon của mọi người, lúc này cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi.

Vẫn là Diệp Tiểu Manh phản ứng nhanh nhất, chạy đến bên cạnh Mặc Thiệu Đình nhỏ tiếng nhắc nhở:

- Anh mau chạy đi, nhân lúc chưa ai đến, anh mau chạy đi.

Nhưng tiếc là chậm một bước ----- Vương Vân Nhi thấy bạn trai bị đánh đến thê thảm như thế, khóc sướt mướt như mưa, sau khi khóc rống lên vẻ mặt tức tối quay đầu nhìn Mặc Thiệu Đình:

- Sao anh có thể tùy tiện đánh người hả? Lâm Phong làm sai điều gì? Anh ấy là vô tội! Anh không được đi, tôi sẽ gọi ba tôi đem người đến, nói ba tôi tiễn anh vào đồn công an, chờ luật pháp xử lý anh!

Vô ---- tội ---- ư....???

Đường Lạc Lạc thật sự muốn tát cho Vương Vân Nhi thấy má luôn, miệng Lâm Phong đã bẩn đến thế rồi, chính vì người bị nói không phải ả, thì là vô tội ư? Đúng là có người thích ăn nói phong lông không chịu trách nhiệm nhỉ?

- Gọi người đến? Được đó, tôi chờ.

Mặc Thiệu Đình cười tít mắt quay người, ngồi về lại bên cạnh Đường Lạc Lạc, chân phải nho nhã gác lên chân trái, một tay chống cằm, xem như không có gì nhìn Lâm Phong thảm bại nằm dưới đất, và Vương Vân Nhi bên cạnh khóc rống như mưa, vẻ mặt đó, ung dung thư thái như đang ngắm một bức tranh sơn dầu vậy.

Đường Lạc Lạc chớp chớp mắt, khẽ ghé sát Mặc Thiệu Đình, đưa tay véo cánh tay anh ta một cái, nói nhỏ:

- Hay là tôi giúp anh một tay, anh mau chạy đi! Ba của Vương Vân Nhi là hiệu trưởng đó, nhất định sẽ mang theo rất nhiều người đến...

Mặc Thiệu Đình vì muốn bảo vệ cô, nên mới đánh Lâm Phong, tuy Đường Lạc Lạc biết, một khi Mặc Thiệu Đình chạy rồi, Vương Vân Nhi nhất định sẽ trút giận lên cô, thâm chí có thể sẽ ảnh hưởng đến việc học của cô, nhưng vẫn không thể để Mặc Thiệu Đình nhận lấy thiệt thòi trước mắt này được.

Anh ta có biết đánh đến mấy, cũng không thể đối phó một nhóm người được.

Vả lại, cho dù giữ lại anh ta, thì Vương Vân Nhi cũng sẽ trút giận lên cô thôi.

Mặc Thiệu Đình nửa cười nửa không nhìn Đường Lạc Lạc, nhìn vẻ mặt cô đầy sự quan tâm anh, trong lòng thấy ấm áp, sau đó ung dung mà nhếch mày:

- Tôi sợ cậu ta?

Nếu sợ thật thì đã không đấm cho Lâm Phong một cú đó rồi.

Hai người thủ thỉ với nhau, nhìn trong mắt Vương Vân Nhi và Lâm Phong, chính là không biết liêm sỉ mà còn nháy mắt đưa tình với nhau, Lâm Phong hiện tại nói chuyện cũng khó khăn, cổ họng bỏng rát, miễn cưỡng phát ra vài chữ:

- Anh... đừng.... quá... ngạo mạn....

Vương Vân Nhi rút điện thoại gọi cho ba ả đến, thêm mắm thêm muối khóc than một hồi, bảo ba ả nhanh chóng đến đây, đem theo vài người, cúp máy xong, nghiến răng nhìn Mặc Thiệu Đình:

- Anh đánh Lâm Phong ra nông nổi này, ngay cả chút lòng hối cãi cũng không có sao? Nếu bây giờ hối cãi, nói lời xin lỗi tạ tội với anh ấy, chờ ba tôi đến dạy dỗ anh một phen, chuyện này coi như cho qua, niệm tình là bạn học với Đường Lạc Lạc, tha cho anh một mạng...

Ả ta ngước đầu, vẻ mặt như trên trời, nói xong liền nhìn Mặc Thiệu Đình, chờ Mặc Thiệu Đình dập đầu tạ lỗi.

Tự tin của ả không phải không có căn cứ đâu, cho dù Mặc Thiệu Đình có tiền, thì cao lắm cũng chỉ là một bạo phát hộ, tuy ba ả chỉ là hiệu trưởng thôi, nhưng dù gì trong giới giáo dục, có mối quan hệ sâu rộng, vả lại Lâm Phong còn bị đánh ra nông nổi này, nếu truy cứu đến cùng, Mặc Thiệu Đình không chết cũng phải mất một lớp da.

Nghĩ đến người đàn ông anh tuấn không sợ trời đất khi nãy chịu thuần phục với ả, trong lòng Vương Vân Nhi, bỗng chốc có cảm giác kích động...

Mặc Thiệu Đình lạnh lùng nhìn ả ta, không kiềm được nhếch mép:

- Hối hận? Phải, tôi đặc biệt hối hận...