Con Cưng Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 136




“Bàn bạc cái con khỉ! Không còn gì để bàn bạc nữa!” Bùi Lâm Xung cười phì ở đầu dây bên kia, bộ dạng rất đắc ý. “Ha ha... Không ngờ họ Bùi này chớp mắt mà có được nhiều người thân đến vậy, đúng là rất vui!”

Tần Lăng Hàng nhíu mày, đưa điện thoại ra xa tai mình một chút, không muốn nghe thấy tiếng cười tự mãn của Bùi Lâm Xung, ông ta không hề quên vẻ uy phong của mình khi sai người đến cướp Hà Hà đi lúc nãy.

Tần Lăng Hàng cứ nghe cứ nghe rồi ngọn lửa giận bị khơi dậy. “Bùi Lâm Xung, anh có bản lĩnh hơn thì cũng chỉ là ông ngoại của Ngữ Điền, tôi mới là ông nội của nó, cho dù theo họ của anh thì anh cũng chỉ là ông ngoại thôi, chúng tôi mới là người một nhà!”

“Khốn kiếp!” Bùi Lâm Xung vốn đang rất tự hào liền lập tức cau mày lại: “Hừ! Tôi sẽ kêu Ngữ Điền và Thịnh Thịnh gọi tôi là ông nội, cho anh là ông ngoại! Ha ha... Nào, Thịnh Thịnh, gọi ông nội đi con!”

Tần Lăng Hàng nghe vậy, mặt liền tái xanh!

“Ba! Ba mau hỏi Hà Hà sao rồi đi!” Tần Trọng Hàn lo cho sức khỏe của Hà Hà.

“Bùi Lâm Xung, tôi không thèm gây với anh. Con trai tôi hỏi Hà Hà như thế nào rồi. Anh có để nó bị lạnh không vậy? Nó cần phải tịnh dưỡng, anh có biết không?"

“Hừ! Con trai anh? Tại sao tôi phải nói cho anh biết tình hình của Hà Hà? Anh nói cho thằng nhóc đó biết, kêu nó đi chết đi!” Bùi Lâm Xung tắt điện thoại một cái rụp.

Hai cha con nhìn cái điện thoại bị ngắt ngang, ai cũng sa sầm mặt lại.

“Ba! Con đi tìm Hà Hà!” Tần Trọng Hàn hoang mang lo sợ.

“Về nhà nghỉ ngơi trước đã, nghỉ cho khỏe rồi hẵng đi! Bây giờ Bùi Lâm Xung đang tức giận, con đến đó, ông ta chắc chắn sẽ còn giận hơn, e rằng có đi cũng vô ích thôi!”

“Nhưng mà...”

“Đừng nhưng nhị gì nữa, về nhà trước!” Tần Lăng Hàng lạnh lùng nói: “Nếu sớm biết có ngày hôm nay, sao lúc đầu lại còn làm vậy?”

“Cháu ngoan, nào, gọi ông nội đi con!” Bùi Lâm Xung đang lôi kéo hai đứa trẻ ở trong phòng khách của biệt thự nhà họ Bùi.

Hai đứa trẻ này môi đỏ răng trắng, vô cùng dễ thương. Tự nhiên có thêm hai đứa cháu ngoại, Bùi Lâm Xung cười suốt cả đêm mà không khép miệng lại được.

Nhưng hễ nghĩ đến chuyện Hà Hà bị sẩy thai, làm mất một đứa cháu ngoại khác của ông ta, trong lòng ông ta lại rất đau! Con người ta khi đã có tuổi thì thường bắt đầu dễ thương cảm, đang cười đó rồi bỗng buồn đó! Tuy nhiên, ông ta vẫn rất hạnh phúc, bởi vì hai đứa trẻ đang đứng trước mặt đây rất dễ thương.

“Thịnh Thịnh, Ngữ Điền, mau gọi ông nội đi con!”

“Ông ơi, sao ông vui quá vậy? Chẳng phải tụi con vẫn luôn gọi ông là ông à?” Thịnh Thịnh trợn trắng mắt, chưa từng thấy người ông nào “ngớ” đến vậy, khi cười trông chẳng khác nào một kẻ ngớ ngẩn!

“Ha ha... Thằng nhóc, tại ông nội vui mà!” Bùi Lâm Xung nhéo má Thịnh Thịnh, rất thích bộ dạng không sợ sệt của cậu bé.

Đỗ Cảnh về báo với ông ta rằng, các anh em đã chĩa súng vào Dì Trương, Thịnh Thịnh còn nói với vẻ rất tò mò: “Chú Đỗ ơi, đây là súng thật hả chú? Có bắn chim được không?”

Làm cho mấy anh em ở đó đều há hốc mồm ra, trên khuôn mặt quanh năm suốt tháng lạnh nhạt của Đỗ Cảnh cũng nở nụ cười, trên đường bồng cậu bé về nhà, cậu còn lục lọi khắp người anh ta để tìm khẩu súng, cứ luôn miệng hỏi: “Chú ơi, súng đâu rồi? Súng đâu rồi chú? Cho con mượn chơi một chút được không?”

Nghe nói Ngữ Điền còn sợ đến nỗi không dám nói gì, nhưng cũng không khóc, vì Thịnh Thịnh đã nói một câu: “Ngữ Điền đừng sợ, chú này quen với mẹ mà, các chú đang đưa chúng ta đi chơi trò trốn tìm với ông nội và chú Tần đó.”

Bùi Lâm Xung lại bồng Ngữ Điền lên, nghe nói cậu bé mới là con ruột của Hà Hà, nhìn mặt cũng khá giống nhau, nhưng hình như Thịnh Thịnh giống Hà Hà hơn. Nhưng thôi kệ, ông ta thích hết, cả hai đứa đều là cháu của ông ta, dù ruột thịt hay nhặt về thì đều là cháu của ông ta hết.

Ngữ Điền ban đầu hơi căng thẳng và nhút nhát, nhưng nhìn thấy Bùi Lâm Xung vui vẻ như vậy, cậu bé liền hết lo lắng.

Bùi Lâm Xung hỏi: “Ngữ Điền à, con sợ ông nội hả?”

Ngữ Điền chớp chớp đôi mắt to và nhìn thẳng vào đôi mắt cũng to của Bùi Lâm Xung, bỗng cảm thấy khá thân thiết. “Không sợ!”

“Hai người chơi đi, con lên thăm mẹ!” Thịnh Thịnh vừa đến là bị Bùi Lâm Xung giữ lại, đến giờ này chỉ biết mẹ đang nghỉ ngơi trên tầng hai, cậu bé hơi lo lắng.

“Em cũng đi nữa, anh hai chờ em với!” Ngữ Điền tách khỏi tay Bùi Lâm Xung. “Anh hai ơi, không phải mẹ nên ở trong bệnh viện à? Tại sao lại đến đây rồi?”

Thịnh Thịnh trợn mắt, liếc nhìn Bùi Lâm Xung đang cười rất tự mãn kia, nói như ông cụ non: “Nếu anh đoán không sai thì mẹ cũng bị cướp đến đây đó! Người ta chĩa súng vào ông nội của em, ông nội của em chắc cũng không còn cách nào khác!”

“Thằng nhóc, ông không phải là người khác, ông là ông ngoại của các con!” Bùi Lâm Xung vừa nghe thấy hai chữ “người khác” thì liền cảm thấy không vui, ngay lập tức hét lên từ phía sau: “Ngoan nào, mau gọi ông ngoại đi con!”

“Ông ơi, mẹ con đã gọi ông là ba chưa?” Thịnh Thịnh nhướng mày, bộ dạng như thể mẹ mình chưa gọi ba thì mình tuyệt đối sẽ không gọi ông ngoại, và cũng không cho Ngữ Điền gọi ông ngoại.

Bùi Lâm Xung ngây người ra. Đúng là chưa, nhưng sớm muộn cũng phải gọi thôi. “Tóm lại ta là ông ngoại của các con!”

“Khi nào mẹ gọi ông là ba, tụi con sẽ gọi ông là ông ngoại.” Thịnh Thịnh nắm lấy tay của Ngữ Điền. “Ngữ Điền, em nhớ chưa?”

“Nhớ rồi!” Ngữ Điền lập tức gật đầu với vẻ nghiêm túc. “Anh hai ơi, ba của mẹ có súng đó, liệu mẹ sẽ không thích ông ngoại có súng không anh?”

“Chúng ta đi thăm mẹ, rồi em tự hỏi mẹ đi ha!” Thịnh Thịnh như sực nhớ ra chuyện gì đó rồi nói với Ngữ Điền: “Em lên trước đi.”

Ngữ Điền ngoan ngoãn đi tìm Tiêu Hà Hà.

Thịnh Thịnh đứng trên cầu thang nhìn xuống Bùi Lâm Xung Chong rồi cau mày. “Ông ơi, ông cũng cướp mẹ đến đây đúng không?”

Bùi Lâm Xung ngây người ra, thấy hơi xấu hổ, từ “cướp” này nghe ra đúng là không thoải mái. “Gì mà cướp? Đúng là khó nghe. Tại bác sĩ nói mẹ con có thể xuất viện được rồi, nên ta mới đón mẹ con về đây. Mẹ con là con gái của ta, tất nhiên ta phải đón nó về đây rồi.”

“Ông ơi, mẹ là con gái của ông thật hả?”

“Còn giả được sao?” Bùi Lâm Xung nhướn mày lên.

Thịnh Thịnh gật đầu như đang suy nghĩ gì đó, sau một lúc mới nói: “Vậy ông đón mẹ về đây rồi thì đừng để cho chú Tần gặp mẹ đó nha!”

“Cái gì? Lẽ nào con không thích Tần Trọng Hàn?” Bùi Lâm Xung bồng Thịnh Thịnh lên như thể đã tìm được một người tri kỷ. “Cháu ngoan, nói cho ông ngoại nghe nào!”

“Vốn dĩ con cũng thích chú ấy lắm, nhưng chú ấy không bảo vệ tốt cho mẹ, bây giờ con không thích nữa!” Mắt của Thịnh Thịnh song song với Bùi Lâm Xung. “Con muốn tìm cho mẹ một người chồng có thể bảo vệ mẹ!”

“Ờ! Chí hướng vĩ đại lắm!” Bùi Lâm Xung cười một cách gian xảo, ánh mắt nghiêm nghị nhìn vào Đỗ Cảnh vừa mới bước vào cửa, rồi ghé sát vào tai Thịnh Thịnh. “Con thấy không? Chú Đỗ của con thế nào? Biết dùng súng, còn không ham gái đẹp, đảm bảo rằng chỉ thương yêu một mình con gái của ta, cũng tức là mẹ của con. Con thấy sao hả? Cho chú ấy làm ba của con được không?”

“Con thì không có ý kiến, nhưng chưa chắc mẹ đã muốn tìm một người ba dượng cho Ngữ Điền!”

“Tại sao?”

“Vì mẹ thích chú Tần đó!” Thịnh Thịnh trợn mắt, cậu bé chỉ muốn làm cho chú Tần lo lắng thôi, không được gặp mẹ để trừng phạt chú ấy, không ngờ ông lại tưởng thật, đúng là! “Ông ơi, ông ngốc quá! Suy nghĩ của chúng ta không cùng cấp, con phải đi thăm mẹ con đây!”

“Suy nghĩ không cùng cấp? Tất nhiên rồi, ta đã gần 50, cùng cấp với thằng nhóc 5 tuổi như con, vậy chẳng phải sẽ bị người ta cười rớt răng à!”

“Tại ông ngốc quá thôi! Chỉ số IQ còn không bằng một đứa bé năm tuổi!” Thịnh Thịnh lắc đầu với vẻ bất lực. “Ông ơi, ông thật sự là ba của mẹ con đó hả?”

“Con nghi ngờ à?”

“Có một chút!” Thịnh Thịnh tuột xuống khỏi tay của Bùi Lâm Xung. “Ông ơi, nhưng ông nói lời thì phải giữ lời đó! Đừng cho chú Tần vào gặp mẹ đó nha!”

“Biết rồi! Thằng nhóc, dám sắp xếp công việc cho ta nữa!” Bùi Lâm Xung cười và nói, nhưng không hề cảm thấy tức giận, nhìn bóng dáng nhỏ xíu của Thịnh Thịnh biến mất ở góc cầu thang, ông ta chỉ lắc đầu và mỉm cười.

Lúc này Đỗ Cảnh đi lên cầu thang: “Chào ba nuôi!”

“Hmm?” Bùi Lâm Xung nhướn mày lên. “Chuyện đó xử lý sao rồi?”

“Chị ấy không mang theo bất cứ thứ gì, chỉ đem theo những thứ của năm năm trước!” Đỗ Cảnh nói: “Ba nuôi à, năm năm rồi, con thấy rõ ba rất thích chị Ngô, ba thật sự buông tay như vậy sao?”

Bùi Lâm Xung ngây người ra, vẻ mặt hơi lạ. “Ha, Đỗ Cảnh! Ba đã qua độ tuổi say mê trong tình yêu rồi, lớn tuổi rồi nên chỉ cần tình thân!”

Bây giờ ông ta có con gái và cháu ngoại là đã cảm thấy đủ lắm rồi.

“Nhưng chị Ngô trông rất đau buồn!” Đỗ Cảnh nói.

“Có sao?” Bùi Lâm Xung nhớ đến việc cô ấy đến Await không chỉ một lần, ở đó có người yêu đầu tiên của cô ấy, sao cô ấy lại đau buồn được?

Đỗ Cảnh không nói gì thêm, ánh mắt của Bùi Lâm Xung cũng trở nên xa xăm. Trên đời không có bữa tiệc nào mà không tàn, người yêu đến cuối cùng sẽ khó trở thành bạn, chỉ e rằng ngay cả việc làm bạn với ông ta chắc Ngô Tân Tuyên cũng không muốn đâu! Đã giam cầm cô ấy năm năm, tuổi trẻ đã không còn, e rằng cô ấy chỉ hận mình đến chết!

Nhà hàng Awati vào ban đêm được chiếu sáng rực rỡ.

Trong vô tri vô giác, Ngô Tân Tuyên đã đi đến đây. Từng nói rằng sẽ không bao giờ đến đây nữa, nhưng vẫn cứ đến. Biết rõ rằng điều đó không bao giờ có thể, nhưng vẫn muốn đến nhìn một cái.

Có điều, cô không vào trong, chỉ đứng ở một góc thật xa.

Không nợ gì Bùi Lâm Xung nhưng lại nợ Mễ Kiệt, Ngô Tân Tuyên thở dài thườn thượt. Đây chắc là số phận của con người, ai cũng phải cúi đầu trước số phận, ngay cả một người mạnh mẽ cũng phải cúi đầu chịu thua, huống hồ gì là một cô gái nhỏ bé như cô.

Trong lúc do dự và hoảng hốt bỗng nhìn thấy một nam một nữ đang bước ra từ cửa nhà hàng, người nam cao lớn trong bộ vest phẳng phiu, người nữ thì mặc một cái áo khoác mùa đông màu trắng ốm lấy thân hình khỏe khoắn, khoác tay người nam một cách thân mật. Hai người vừa đi vừa cười nói vui vẻ.

Ngô Tân Tuyên ngây người ra. Đó là Mễ Kiệt, còn cô gái kia là Cung Luyến Nhi. Từ lâu cô đã nhận ra Cung Luyến Nhi có thiện cảm với Mễ Kiệt, nhưng không ngờ lại nhanh đến vậy.

Họ đã phát triển đến mức tay nắm tay rồi.

Nhếch môi với vẻ cay đắng, vậy thì cô yên tâm được rồi, có thể yên tâm mà rời khỏi đây rồi.

Vội nghiêng người qua một bên, cô núp ở đằng sau cây cột.

“Anh Mễ à, chúng ta cùng đi ngắm sao có được không?” Giọng của Cung Luyến Nhi thật ngọt ngào, và nũng nịu: “Sao trên núi Tây Sơn sáng lắm, chúng ta đến đó xem đi!”

Mễ Kiệt không nói gì thêm, chỉ nói: “Được!”

Ngắm sao à? Lãng mạn quá! Đã bao nhiêu năm rồi không đi ngắm sao. Ngô Tân Tuyên mỉm cười, nhưng trên khóe môi lại là một đường cong bi thương.

“Vậy chúng ta mau đi thôi, anh Mễ à, mau lên đi! Người ta muốn được ngắm sao lắm rồi!”

“Cẩn thận đó, em đã đem đủ áo chưa?” Mễ Kiệt có chút bất lực, nhìn vào cô bé đang lắc lắc tay mình, chỉ vào mũi cô ta rồi dịu dàng nói: “Bị cảm lạnh thì phải làm sao?”