Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 77: Chị làm vậy là có ý gì?




Người bên ngoài tấm thủy tinh thấy hình ảnh bên trong cũng không nhịn được mà mím môi cười, trong đó dường như người nhà họ Cảnh là cười vui vẻ nhất. 

Ha ha, bà cụ Cảnh cười vô cùng đắc chí. Bà rốt cuộc có một cháu dâu rồi, nói không chừng không bao lâu nữa sẽ có một đứa chắt nữa đấy? Nghĩ tới đây, ánh mắt không mang ý tốt của bà cụ Cảnh xuyên thẳng qua đám người, nhìn về phía cháu trai lớn đang trò chuyện vui vẻ trong đó, rồi nhanh chóng đi tới... Cháu trai út đã có vợ, mà cháu trai cả vẫn còn dạo chơi bên ngoài, thật sự là không được... 

Cảnh Thiên Ngọc thừa dịp bà cụ Cảnh vẫn còn đang hành hạ Cảnh Liêm Bình, chân như bôi dầu nhanh chóng chạy mất. Hôn lễ cô tham gia rồi, người cũng thấy rồi, bây giờ không chạy thì chờ tới khi nào nữa? Chỉ là cô thật không ngờ, cô tránh được bà cụ Cảnh lại không tránh được bố mẹ mình, bị Vi Gia Huệ và Cảnh Nguyên Phước nhanh chóng tóm gọn! 

Trong nháy mắt, Cảnh Liêm Bình và Cảnh Thiên Ngọc đều ghi "hận" lên Cảnh Liêm Uy! 

Truyện được up trên app mê tình truyện 

Kết hôn rồi không dậy nổi? Hừ! 

Bà cụ Cảnh vừa "thu thập" Cảnh Liêm Bình, vừa quay đầu liếc mắt nhìn đôi vợ chồng son mới cưới đang tình nồng ý mật bên kia, trong lòng khẽ thở dài một hơi. So sánh với Mộc Sa thì bà thích Ân Thiên Thiên hơn, tuy gia thế không được tốt lắm, nhưng tốt xấu gì cũng không phải loại người hỗn tạp, tính cách cũng dễ chịu vui vẻ. Chỉ là bà vốn có ý định lừa Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên trở về ở nhà lớn, nhưng hiện tại xem ra cơ hội thực sự có chút xa vời... 

Bà cụ Cảnh lập tức đặt tất cả hy vọng lên người Cảnh Liêm Bình, niềm nở ân cần tới mức cô gái được giới thiệu cho Cảnh Liêm Bình cũng cảm thấy dựng tóc gáy. 

Ân Nhạc Vy đứng trong đám người nhìn hết cảnh này, hận tới mức vặn gãy bộ móng bản thân vừa mới làm lúc trước để kết hôn. Móng tay thật dài cắm vào trong lòng bàn tay chảy ra chất lỏng tươi đẹp, sự uất hận trong mắt khiến cho Ân Thiên Tuấn nhìn thấy khẽ cau mày. 

Ân Thiên Thiên! 

Tại sao cô có thể như vậy! Từ lúc bắt đầu, cô đã biết thân phận của Cảnh Liêm Uy rồi sao? Nhưng vẫn thầm lừa dối không nói gì, vậy là sao? Sợ cô ta cướp Cảnh Liêm Uy ư? Hay là sợ Cảnh Liêm Uy sẽ để ý tới cô ta? Cô ta chưa bao giờ ngờ Ân Thiên Thiên lại là một người phụ nữ tâm cơ thâm trầm như vậy, vì hạnh phúc của mình mà có thể giấu chuyện này kín tới thế! 

Cố gắng bình ổn tâm trạng của mình một chút, Ân Nhạc Vy quay đầu, vươn tay kéo tay Ân Bách Phú, đáng thương nói: "Cha, vì sao chị lại làm vậy, chị ấy rõ ràng biết thân phận của Cảnh Liêm Uy, nhưng vẫn giả vờ không biết. Đây là muốn nhìn nhà họ Ân chúng ta đắc tội với nhà họ Cảnh sao? Chị làm vậy là có ý gì thế?" 

Ân Thiên Tuấn nhíu mày, một chiêu này của Ân Nhạc Vy vừa trực tiếp vừa thô bạo! 

Ân Bách Phú và Lý Mẫn, thậm chí là người nhà họ Hướng nghe xong những lời này đều không kiềm được tức giận mà nhìn Ân Thiên Thiên. Hiển nhiên mọi người đều cảm thấy mọi việc đúng như Ân Nhạc Vy nói, thậm chí bọn họ còn nghĩ nhiều hơn Ân Nhạc Vy, trực tiếp cho chuyện này thành một âm mưu. 

Ân Thiên Thiên là vợ của Cảnh Liêm Uy, đương nhiên không thể không biết thân phận của Cảnh Liêm Uy. Ân Bách Phú nhớ tới tình hình lần đầu tiên Cảnh Liêm Uy tới nhà họ Ân, lại càng cảm thấy người đàn ông này biết ẩn nhẫn, trưởng thành, kín đáo, mỗi một mặt đều làm cho người ta cảm thấy ưu tú. Nhưng một người đàn ông ưu tú như vậy, lại kết đôi với đứa con gái mà ông ta không thích nhất, thì sao có thể vui vẻ nổi? Cộng thêm chuyện có thể là Ân Thiên Thiên giấu giếm thân phận của Cảnh Liêm Uy, ông ta lập tức cảm thấy là do Ân Thiên Thiên muốn thấy nhà họ Ân gây chuyện cười! 

Hướng Quang Hùng hoàn toàn không ngờ, một đứa con gái bị con trai mình vứt bỏ mà còn có thể bò lên người đàn ông như Cảnh Liêm Uy nên trong lòng cũng không dễ chịu gì: "Bách Phú à, xem ra con gái nhà ông không có người nào là đơn giản nhỉ." 

Một câu nói gom cả Ân Nhạc Vy vào chửi chung. Ông ta biết rõ Ân Nhạc Vy qua lại với Hướng Thực như thế nào, lúc đó ông ta muốn Hướng Thực kết đôi với Ân Nhạc Vy là vì thấy địa vị của Ân Nhạc Vy ở nhà tương đối cao, thậm chí Ân Bách Phú còn hạ thấp Ân Thiên Thiên ngay trước mặt ông ta. Nhưng thật không ngờ, đảo mắt một cái, Ân Thiên Thiên đã leo lên nhà họ Cảnh! Vì vậy ông ta cảm thấy là do Ân Bách Phú cố ý, gả đứa con gái mà ông ta "thương yêu" cho nhà họ Cảnh, còn nhà bọn họ thì chỉ lấy được đứa con gái do người đàn bà thứ ba sinh ra mà thôi! 

Lần này, coi như Hướng Thực làm ra chuyện hồ đồ ở hôn lễ, thì đến hiện tại coi như hòa nhau! Bọn họ đều là người tám lạng kẻ nửa cân, không ai nói ai được! 

Sắc mặt Ân Nhạc Vy tái nhợt, cô ta mới gả vào nhà họ Hướng vài ngày, nhưng người nhà họ Hướng đã bày ra vẻ mặt trịch thượng với cô ta. Cô ta hiểu rõ đây là người nhà họ Hướng ra oai phủ đầu, thế nhưng trong lòng cô ta vẫn không dễ chịu gì. Cô ta theo bản năng ra vẻ đáng thương nhìn về phía Hướng Thực. Thế nhưng hiện giờ, Hướng Thực lại bị hành động qua lại của Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy làm cho tức giận ngập trời, thậm chí hoàn toàn không chú ý được chuyện xảy ra bên cạnh mình. 

Hắn và Ân Thiên Thiên yêu nhau, vẫn luôn kiên định bảo vệ ranh giới cuối cùng, có thể nói, dáng dấp tươi như đào mật của Ân Thiên Thiên hắn chưa từng nhìn thấy. Bây giờ nhìn lại cảm giác bản thân có chút đứng núi này trông núi nọ, hơn nữa còn tức giận. Cảnh Liêm Uy kia nếu không dựa vào cái thân phận đó thì sao Ân Thiên Thiên có thể coi trọng chứ? 

Như vậy, lại càng làm cho Hướng Thực kiên định với quyết tâm muốn leo cao! 

Buổi hôn lễ này, người nhà họ Ân và nhà họ Hướng đều ôm tâm tư của riêng mình, người dự lễ đương nhiên không phải ai cũng để ý chuyện ngoài ý muốn xảy ra trong hôn lễ, nhưng cho dù có người nhắc tới cũng sẽ bị hình ảnh vừa rồi đánh chìm... 

Thử hỏi, nếu như không có tình cảm, một nam một nữ làm sao có thể diễn bộ dạng chân tình tới si mê say sưa như vậy... 

Thời điểm Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy đứng ở cửa khách sạn Nocturne tiễn đi vị khách cuối cùng, Ân Thiên Thiên chỉ cảm giác bản thân mệt mỏi tới mức ngã xuống đất là có thể ngủ luôn, mắt cá chân càng đau hơn. Vì sự hoàn mỹ, nguyên ngày hôm nay cô đều đi giày cao gót, hôn lễ vừa kết thúc, cô lập tức xoay người ngồi xuống một ghế salon, đúng là không muốn cử động một chút nào nữa. 

Tuy Cảnh Liêm Uy cũng mệt mỏi như vậy, nhưng vẫn ổn hơn Ân Thiên Thiên rất nhiều. Đôi khi anh phẫu thuật trong bệnh viện, còn gặp phải nhiều chuyện mệt mỏi hơn thế này rất nhiều. Chuyện hôm nay chỉ đơn giản như một món khai vị. Cảnh Liêm Uy đi tới cạnh Ân Thiên Thiên, nhìn cô ngồi trên ghế salon, khom lưng xoa mắt cá chân mảnh khảnh, anh không chút suy nghĩ lập tức đi tới, vươn tay nắm chặt mắt cá chân cô... 

Mặt của Ân Thiên Thiên ngay lập tức đỏ rực lên, Cát Thành Phong và Thừa Phổ Lợi đứng bên cạnh khẽ mím môi, sờ mũi mình rồi xoay người đi. Ân Thiên Thiên càng thêm lúng túng, muốn kéo Cảnh Liêm Uy đứng lên. 

"Cảnh Liêm Uy, anh nhanh đứng lên đi." Trong giọng nói mang theo sự ngượng ngùng, nhưng cô vẫn rất cố gắng hạ thấp giọng của mình. 

Đuôi lông mày của Cảnh Liêm Uy khẽ nhếch, anh ngẩng đầu lên thì nhìn thấy ngay gương mặt xấu hổ đỏ bừng của Ân Thiên Thiên, nhưng anh chỉ khẽ nở nụ cười, vẫn tự mình vươn tay xoa bóp mắt cá chân của cô, chủ đề câu chuyện cũng dẫn đi sự chú ý của Ân Thiên Thiên. 

"Thiên Thiên, em muốn về nhà lớn ở, hay là về căn hộ của anh?" Cảnh Liêm Uy ngồi xổm dưới đất, đặt chân nhỏ của Ân Thiên Thiên lên đùi mình, nhẹ nhàng nắn bóp mắt cá chân cô, khẽ nói: "Nhà họ Cảnh thì đã sắp xếp xong, nhưng hiện tại qua căn hộ của anh thì hơi ấm ức cho em." 

Động tác ngăn cản Cảnh Liêm Uy của Ân Thiên Thiên cũng vì đề tài này mà dừng lại đột ngột, kỳ thực vấn đề này lần trước bọn họ từng thảo luận rồi, nhưng lúc đó Ân Thiên Thiên vẫn còn đồng ý về ở nhà lớn của nhà họ Cảnh. Tuy rằng cô có chút sợ bà cụ Cảnh, thế nhưng tốt xấu gì thì bà cụ Cảnh vẫn luôn yêu thương cô. Chỉ là bây giờ, cô cũng không biết bản thân có thể an tâm bình tĩnh chung sống cùng một chỗ với bà cụ Cảnh và người nhà họ Cảnh như trước hay không... 

Cảnh Liêm Uy không nghe thấy câu trả lời của Ân Thiên Thiên cũng không giục, chỉ chăm chú nắn bóp mắt cá chân cho cô. Bộ dạng kia giống như đang đối xử với một báu vật hiếm thấy, nắn xong chân trái anh lại nắn qua chân phải... 

Sau một hồi lâu, Cảnh Liêm Uy nghe thấy Ân Thiên Thiên hỏi: "Cảnh Liêm Uy, còn anh thì sao? Anh muốn sống trong nhà lớn hay quay về căn hộ?" 

Ân Thiên Thiên vẫn luôn biết Cảnh Liêm Uy có một căn hộ ở trong thành phố, chỉ là chưa từng tới. Lúc trước khi cả hai đang chuẩn bị đi xem phòng thì lại bị bà cụ Cảnh gọi gấp về nhà? Sau đó chuyện này vẫn luôn bị hoãn lại, hơn nữa lúc đó cô còn muốn ở lại nhà họ Cảnh nên không để ý tới nữa... 

Ân Thiên Thiên biết, Cảnh Liêm Uy là đang suy nghĩ cho cô... 

Nếu như ở lại nhà họ Cảnh, hiện tại có lẽ cô không thể ôn hòa mà sống chung với người nhà họ Cảnh. Thế nhưng nếu theo Cảnh Liêm Uy về căn hộ, nói không chừng Cảnh Liêm Uy sẽ cảm thấy cộ chịu thiệt... 

Cảnh Liêm Uy thả chân Ân Thiên Thiên ra, quay đầu nhìn cô nói: "Em muốn ở đâu thì chúng ta ở đó, không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy." 

Ân Thiên Thiên bỗng nhiên không biết nên làm như thế nào bây giờ, chỉ có thể nghiêng đầu nhìn Cảnh Liêm Uy. 

Hiện tại cô có thể không lựa chọn được không? 

Cảnh Liêm Uy nhìn bộ dạng cau mày suy nghĩ của cô nói: "Ngày hôm này thì chúng ta cứ qua nhà lớn ở đi. Bên căn hộ của anh mặc dù đã sắp xếp xong, nhưng khó tránh khỏi vẫn có nơi em chưa hài lòng. Để ngày mai em qua xem rồi chúng ta bàn tiếp, không hài lòng thì mua cái khác?" 

Ân Thiên Thiên lại không muốn để Cảnh Liêm Uy muốn phòng mới, nhưng bây giờ cô không tiện nói gì chỉ có thể gật đầu. 

Rốt cuộc kết thúc một ngày hôn lễ, Ân Thiên Thiên cuối cùng đã có thể theo Cảnh Liêm Uy lên chiếc SUV rồi. Trước đây cô còn chưa biết xe này tốt thế nào, nhưng hiện giờ mệt mỏi không chịu nổi, Ân Thiên Thiên nhìn thấy xe giống như thấy mẹ ruột vậy, lên xe là lập tức nhắm mắt lại chuẩn bị nghỉ ngơi một lát... 

Cảnh Liêm Uy nhìn thấy cô nhắm mắt thì khẽ nở nụ cười. 

Trước khi về nhà họ Cảnh, Cảnh Liêm Uy đã gọi điện thoại nói rõ ràng với người trong nhà. Bà cụ Cảnh cũng biết hiện tại không thể ép hai người đồng ý ở lại nhà lớn. Cho nên khi Ân Thiên Thiên theo Cảnh Liêm Uy về nhà lớn, người nhà họ Cảnh không một ai ép buộc hỏi han gì, chỉ âm thầm tính toán trong lòng, làm thế nào lừa hai vợ chồng son về đây ở... 

Buổi tối, nhà họ Cảnh. 

Ân Thiên Thiên vừa lau mái tóc ướt vừa nghe tiếng nước truyền ra từ trong phòng tắm phía sau, toàn thân đều cảm thấy mất hồn mất vía, nên cô lập tức đứng dây đi ngắm sự thay đổi của căn phòng này. 

Cái giường lớn vốn tràn đầy khí tức đàn ông hiện tại đang được màu đỏ thẫm tươi đẹp bao phủ, trên tường phía đầu giường còn treo một bức ảnh khổng lồ, là hình của cô lần đầu tiên tới ngủ trên giường của Cảnh Liêm Uy, bị bà cụ Cảnh chụp lại, bây giờ đặt trong gian phòng này lại đẹp và dịu dàng không nói nên lời... 

Ân Thiên Thiên đứng bên giường còn chưa kịp suy nghĩ gì thêm, điện thoại đã vang lên, cùng lúc đó Cảnh Liêm Uy cũng đi từ trong phòng tắm ra. Hai người theo bản năng nhìn về phía điện thoại đang sáng lên, hai chữ Đổng Khánh có chút phá hoại bầu không khí. 

Ân Thiên Thiên cầm điện thoại di động có phần xấu hổ... 

Lần trước Đổng Khánh tỏ tình với cô, có phải cũng bị Cảnh Liêm Uy bắt tại trận hay không?