Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 677: Quán rượu như hoa (1)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ta thấy mũi tên cuối cùng là nhằm vào ta đúng không?”

“Hì hì!” Triệu Tử Nguyệt xoa mặt mình, ngồi xuống, nhìn Nha Nha đang xem Nhị Bảo công công thành ngựa, nàng ta nuốt nước bọt, hạ thấp giọng, “Sở Thất, nếu muội và y thành hôn, có bắt buộc phải ngủ chung với y không?”

Hạ Sơ Thất kinh ngạc, “Muội đến để hỏi tỷ chuyện này à?”

Triệu Tử Nguyệt cắn môi không nói gì, Hạ Sơ Thất cười ha ha, đã hiểu ra

“Muội không muốn ngủ với y?” Triệu Tử Nguyệt nhớ đến quá khứ đau đớn khi nàng từng “ngủ” với Yến Nhị Quỷ lần trước, mặt nàng ta đỏ bừng, thần sắc lúng túng, “Muội..

muội không muốn

Y xấu xa lắm!” Xấu xa lắm? Khóe miệng3của Hạ Sơ Thất co giật, họ kịp lúc, giả vờ như không nhìn thấy đôi gò má đỏ ửng của nàng ta, nàng sờ cằm cười hì hì, “Giữa phu thê với nhau, về nguyên tắc là nên ngủ chung.”

“Không về nguyên tắc thì sao?”

Triệu Tử Nguyệt hỏi rất kỳ lạ, Hạ Sơ Thất lườm nàng ta, cười đến mức ngã người lên ghế, không thể ngừng được, “Khi không nguyên tắc, y sẽ nạp vài tiểu thiếp, ngày nào cũng ngủ với người khác.”

“Hả?” Triệu Tử Nguyệt trợn mắt.

“Muội không tin?” Hạ Sơ Thất chọc nàng ta, hừ mũi, “Nam nhân mà, có ai mà không tam thê tứ thiếp? Thế nên Triệu Tử Nguyệt à, muội đừng chê y

Nếu muội không ngủ với y cho đàng1hoàng, nói không chừng y sẽ đi ngủ với nữ nhân khác đấy

Nam nhân không ai chịu được cô đơn đâu...”

Triệu Tử Nguyệt suy nghĩ một lát, rồi bất đắc dĩ “Ừ” một tiếng, cúi đầu xuống

“Thế thì ngủ vậy.” Hạ Sơ Thất khó khăn lắm mới kiềm chế bắt bản thân ngừng cười, khóe môi co giật, giả vờ bó tay, thở dài một hơi, “Tất nhiên, muội là công chúa, cũng có thể không cần so đo với y

Cùng lắm thì muội cũng tìm vài nam nhân, ngủ với họ, không cần để ý y làm gì?

Lại một tiếng “Hả?” kinh ngạc nữa vang lên

Rõ ràng là Triệu Từ Nguyệt đã bị dọa khiếp vía bởi lời nói của nàng rồi, mí mắt giật mạnh, nàng ta3nuốt nước bọt, mới hỏi nhỏ, “Sở Thất..

sao..

sao tỷ lại có suy nghĩ này?”

Trong thời đại nữ tử phải tam tòng tứ đức này, Triệu Tử Nguyệt đã xem nàng thành quái vật

Trong lòng Hạ Sơ Thất thấy rất buồn cười, nhưng cô nương này thú vị quá, nàng thì lại đang thấy rất nhàm chán, nên mới không nhịn được, muốn chọc nàng ta.

“Suy nghĩ này thì sao chứ? Rất bình thường mà

Nam nữ bình đẳng, chuyện nam nhân có thể làm, nữ nhân cũng có thể làm

Nói thật với muội vậy, chí hướng của ta nằm ở đây

Ngủ hết với mỹ nam trong thiên hạ, để người khác không còn người để ngủ.”

Triệu Tử Nguyệt rời khỏi viện Sở Từ trong tư thế cúi đầu cụp tai,3sau khi nhận được sự xung kích và thanh tẩy về “tư tưởng mới, phong trào mới” ở chỗ Hạ Sơ Thất, nàng ta không thể nào hiểu được não bộ Hạ Sơ Thất được cấu tạo như thế nào

Vì sao nàng có thể nghĩ ra nhiều trò như vậy?

Nhưng, lời của Hạ Sơ Thất cho nàng ta một lời nhắc nhở.

Phụ hoàng của nàng ta rất thích mẫu phi, nhưng phụ hoàng cũng có vô số phi tần khác

Phụ hoàng của nàng ta cũng sẽ đi qua đêm trong cung của các phi tần khác, và cứ vào khi ấy, nàng ta luôn có thể nhìn thấy nụ cười gượng gạo trên khuôn mặt mẫu phi

Nam nhân của mình ngủ với nữ nhân khác, đó tuyệt đối không9phải là một sự trải nghiệm gì tốt lành

Vì thế Sở Thất nói đúng, nhất định phải lội y ra ngủ cho đàng hoàng, để y không thể đi ngủ lung tung! Triệu Tử Nguyệt vui vẻ quyết định như thế, sau khi nàng ta rời đi, một mình Hạ Sơ Thất ở trong phòng ôm bụng cười rất lâu

Nếu không phải vì Tiểu Thập Cửu kháng nghị, đạp nàng vài cái thì chắc nàng không chịu ngừng cười đâu.

Ăn xong bữa tối, mưa bên ngoài càng lớn hơn.

Hạ Sơ Thất cho rằng, trời mưa lớn như thế, địa đạo lại đọng nước, Triệu Thập Cửu sẽ không đến

Nào ngờ, khi nàng vùi mình trong ghế, vùi đến khi đau lưng chân chuột rút, thì lại có một chuỗi tiếng động vọng ra từ dưới giường

Nàng mừng thầm, ngước mắt lên nhìn, quả nhiên thấy đống chăn được gấp ngay ngắn trên giường hơi rung lên.

Không lâu sau, có một người chui ra từ bên trong

Người hắn hơi ướt, nhưng không hề ảnh hưởng đến sự ung dung của hắn

Nhất là khi nhìn từ góc độ của nàng, dưới ánh đèn ngũ quan của hắn hài hòa đến mức trông như điều khắc, càng khí khái bất phàm, cả người như được bọc trong một vầng sáng nhạt, toát ra một sự cao quý khiến người ta không thể nào lờ đi được.

Con tim nàng đập mạnh, nhướng mày.

“Sao hôm nay lại đến vậy?” Giọng nói chua xót của nàng vừa truyền vào tai, Triệu Tôn bèn nhếch môi, cười khẽ, “Nghe nói A Thất của gia lập chỉ muốn ngủ hết với mỹ nam trong thiên hạ, nên gia đến chui đầu vào lưới thôi.” Hạ Sơ Thất lúng túng

Những lời nói nàng dùng để lừa gạt Triệu Tử Nguyệt khi nãy, sao lại rơi vào tai của Triệu Tôn rồi? Nàng nghĩ hoài không ra, thoáng kinh ngạc, lướt mắt nhìn, như cười như không, “Hóa ra gia có thuận phong nhĩ à? Ngay cả chuyện tự mật như thế mà cũng biết?” Triệu Tôn cười khẽ, vỗ đầu nàng

“Khắp thiên hạ này, không chuyện nào mà gia không biết.” Nói nghe hay nhỉ? Hạ Sơ Thất cong môi, “Tấn vương điện hạ giỏi như thể ư? Vậy chàng đoán xem, hôm nay chàng đến, thiếp sẽ cho chàng bao nhiêu điểm đây?” Nàng nói xong liền nở nụ cười như có như không, từ từ đi đến, đặt tay lên cổ áo của hắn, giả vờ như muốn cởi áo ngoài ướt nhẹp của hắn ra

“Tiểu nương tử không cần vội!”

Triệu Tôn nhếch môi, giữ tay nàng lại, ngăn cản động tác muốn cởi y phục ướt giùm hắn, sau đó lòng bàn tay trượt xuống dưới, nâng cằm nàng lên, nhìn vào đôi con người trong như nước thu, thốt lên một câu cực kỳ gợi cảm, “Hôm nay gia đến chỉ vì giúp A Thất thực hiện ước muốn ngủ với tất cả mỹ nam trong thiên hạ, không liên quan đến điểm số.”

Nói thẳng ra, chẳng phải là vì muốn giữ nguyên số điểm của hắn thôi ư?

Hạ Sơ Thất cảm thán sự “tính toán kĩ càng” của hắn, nàng mỉm cười, “Hóa ra là thế

Vậy thì xin hỏi Tấn vương điện hạ, một mình chàng giúp thiếp thực hiện ước muốn kia bằng cách nào đây?”

Triệu Tôn cúi đầu, hôn lên trán nàng, giọng nói trầm thấp.

“Một mình gia có thể sánh bằng với mỹ nam trong thiên hạ.” “...” Hạ Sơ Thất cạn lời, trợn mắt lên nhìn hắn, “Chưa thấy ai tự luyến như chàng.”

“Ha ha.”

Tiếng cười trầm thấp vang lên, Hạ Sơ Thất chưa kịp phản xạ lại thì cơ thể nặng nề đã bị hắn kéo vào lòng, cánh tay đang buộc trên eo nàng, vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng, dường như sợ sẽ bất cẩn làm nàng và Tiểu Thập Cửu giật mình, động tác của hắn rất nhẹ nhàng, ôm nàng một lúc lâu, hắn thở dài, rồi lại cẩn thận dìu nàng ngồi xuống mép giường, không chọc ghẹo nàng nữa, đôi con ngươi cũng trở nên dịu dàng hơn.

“Hai ngày qua A Thất có nhớ gia không?” Chờ đợi đến nổi mốc tại cái nơi mãi mãi không có điểm tận cùng này, sao nàng có thể không nhớ hắn chứ? Vành mắt Hạ Sơ Thất cay xè, nhìn hắn chằm chằm

Trước đây Triệu Miên Trạch hỏi nàng vì sao là Triệu Tôn, rốt cuộc Triệu Tôn có chỗ nào tốt hơn hắn ta, thật ra nàng không hiểu được điểm mấu chốt bên trong, chỉ cảm thấy vấn đề nằm ở tình cảm, yêu hay không, thích hay không, vốn dĩ không hề có lý do

Nhưng giờ đây, bởi vì một câu nói đùa “ngủ hết với mỹ nam” đơn giản, thì câu trả lời của nàng bỗng trở nên rõ ràng

Sự khác biệt của Triệu Thập Cửu, ngoại trừ bản lĩnh hơn người kinh tài tuyệt diễm kia ra, còn nằm ở chỗ hắn có lòng dạ và sự khoan dung của đấng trượng phu

Không cần biết nàng nói gì, làm gì, hắn đều hiểu năng, ủng hộ nàng, không bao giờ nghi ngờ nàng

Ở chỗ hắn, mọi hành vi của nàng đều có thể được thông qua.