Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 179




Nghĩ đến người đàn ông trước mặt là anh trai ruột của mình, tim Mộ Sở chợt nhói đau. Cô vội giãy khỏi lòng anh:

- Lâu Tư Trầm, đừng như vậy!!

Cô không ngừng lảng tránh, muốn thoát khỏi nụ hôn sâu ma lực của anh. Lâu Tư Trâm lại như lên cơn, cô trốn, anh tới, cô càng tránh, anh càng ôm chặt.

- Lâu Tư Trầm...

Mộ Sở bị như anh chọc giận đến hết cả hơi, chỉ có thể vô lực kêu tên anh

- Rốt cuộc anh muốn thế nào!

- Em cảm thấy anh muốn cái gì?

Mộ Sở lúc này mới hậu tri hậu giác bình tĩnh lại, mất mặt trong lòng anh giãy giụa một lúc, lại bị hai tay Lâu Tư Trầm dùng lực ấn chặt về. Yết hầu gợi cảm chuyển động, anh khàn khàn nhấc môi:

- Em đừng lộn xộn nữa, anh không ngại làm lại hành động vừa nãy đâu!

Cái tên lưu manh này!

Mộ Sở thiếu tự nhiên, lại gặp cặp mắt cực nóng đang nhìn chằm chằm mình. Cô rốt cục không cựa quạy nữa, hàm răng trắng tinh cắn lấy môi dưới, không dám lên tiếng. Lâu Tư Trầm ngược lại không làm cô khó xử nữa, giơ tay nhấc hộp thuốc trên bàn trà, bắt đầu khử trùng vết thương trên tai cô.

Thuốc khử trùng chạm vào vết thương khiến Mộ Sở khẽ kêu lên một tiếng, đầu vô thức nghiêng sang một bên. Con ngươi Lâu Tư Trầm u ám, môi mỏng mấp máy không nói chuyện, chỉ tiếp tục bôi thuốc. Động tác trên tay anh vừa phải, không nặng không nhẹ, như sợ làm cô đau.

Kỳ thực Mộ Sở có thể cảm nhận được. Đối diện với sự dịu dàng hiếm có của hắn, trái tim cô không kìm được mà nảy lên. Lén lút nâng mí mắt lên ngắm hắn vài lần rồi lại vội vàng quay mặt đi, gò má cô nổi lên một tầng ửng hồng mất tự nhiên. Lại nghe thấy Lâu Tư Trầm lạnh giọng nói với cô:

- Đừng mơ chạy về quán bar làm nữa!

- ...

Mộ Sở trừng hắn:

- Đó là chuyện của tôi!

Đối với sự nhúng tay của hắn, cô tỏ vẻ vô cùng bất mãn. Lâu Tư Trầm cố ý đè miếng bông lên miệng vết thương, nghiến răng nói:

- Vậy em thử xem, để tôi xem còn quán bar nào dám thu nhận em không!

- A -- đau!!

Mộ Sở đau tới hít một ngụm khí.

Lâu Tư Trầm thản nhiên nói xa xăm:

- Để tôi phát hiện em hút thuốc lần nữa, tôi phế luôn cái miệng này!

- ...

Người này, quả thực như lão Đại hắc bang vậy, chuyện gì cũng dùng bạo lực giải quyết? Mộ Sở khỏi nói có bao nhiêu buồn bực, lại không dám phản kháng lời cảnh cáo của anh. Trong đầu cô nghĩ, nếu mình không đến quán bar làm nữa, vậy lại mất đi một công việc lương cao sao? Vậy sau này phải làm gì mới được đây? Không lẽ cô lại phải tìm việc mới?

Cô cũng thật là đen đủi đi! Rõ ràng đang tốt đẹp, lại gặp phải hắn!

Lâu Tư Trầm dường như biết được tâm địa giảo hoạt của cô đang nghĩ gì nhưng không hề lên tiếng, giúp cô bôi thuốc xong liền buông cô ra.

Mộ Sở vội mặc quần áo vào.

Lâu Tư Trầm chuẩn bị rời đi, trước khi đi còn không quên nhắc nhở:

- Đi ngủ sớm một chút!

Nói xong lập tức rời đi.

Mà lúc này đã bốn rưỡi rồi. Qua vài tiếng nữa là trời sáng.

Cửa đóng lại, anh rời rồi, giống như đã đem tất cả hơi ấm mà đi. Mộ Sở ngơ ngẩn ngồi trên sô pha, người như còn thấp thoảng mùi của anh, mãi không biến mất. Tâm trạng cô trống rỗng, dường như tư vị nào cũng có, lại dường như chẳng có gì...

Vành mắt cô rốt cục không kìm được mà ẩm ướt.

Cô bây giờ, dĩ nhiên chẳng còn sức mà động đậy. Cuối cùng cô dứt khoát dựa vào sô pha, nhớ tới cảnh tượng thâm tình vừa nãy mà mỹ màn thiếp đi.

Đã thật lâu Mộ Sở không ngủ được sâu như vậy.

Quanh cô vẫn là mùi hương của anh, mùi thuốc lá nhàn nhạt, mùi bạc hà thơm ngát cùng mùi rượu nho dường như vẫn còn thoang thoảng đâu đây, vây chặt lấy cô, đem lại cho cô một sự kiên định chưa từng có.

Cứ như vậy, Mộ Sở ngủ thẳng đến sáng. Đến khi cô tỉnh đã là một giờ chiều ngày hôm sau.

- Trời ạ! Muộn thế này rồi!

Mộ Sở cuống quít đứng lên, dùng tốc độ nhanh nhất tắm rửa thay quần áo rồi vội vàng chạy thẳng đến bệnh viện.

Đến bữa sáng còn chưa kịp ăn, mà không, nên nói là bữa trưa đi!

Kỳ thực đã từ rất lâu rồi cô không ngủ nhiều đến vậy. Bình thường chín giờ cô đã tự động tỉnh, dù cho uống thuốc ngủ cũng sẽ dậy đúng giờ bởi căn bản cô không hề ngủ sâu. Mà hôm nay lại là một trường hợp đặc biệt!

Mộ Sở nghĩ, có lẽ do hôm qua thật sự quá mệt mỏi đi! Song thực sự chỉ vì mệt thôi sao? Thực sự chẳng liên quan gì đến Lâu Tư Trầm?

Mộ Sở không muốn nghĩ thêm nữa, hôm nay là kỳ hạn cuối cùng nộp viện phí, việc này đã đủ khiến cô đau đầu rôi!

Cô trước tiên đến tiệm thuốc mua thuốc tránh thai, uống xong ngay lập tức đến cổng bệnh viện rút tiền. Nhưng không may thay, vẫn còn thiếu ít tiền.

Hồi trước Cố Cẩn Ngôn trả tiền giúp cô, lại bị cô trực tiếp từ chối. Cuối cùng đến khi cô thực sự tức giận, Cố Cẩn Ngôn mới từ bỏ.

Mộ Sở thật sự không muốn nợ hắn nữa!

Cô cầm tiền trực tiếp đến Viện huyết học. Đầu tiên là tới phòng ICU thăm Đuôi Nhỏ. Thấy bé vẫn mạnh khỏe, cô mới an tâm mà tới khu thu phí nộp tiền.

Xếp hàng mất nửa tiếng mới đến lượt, kết quả nhân viên thu tiên lại nói, đã có người trả hết viện phí cho cô rồi.

- A?

Mộ Sở kinh ngạc

- Đã nộp?

- Đúng vậy!

Người nọ gật đầu, còn nói thêm;

- Đã thanh toán toàn bộ, bao gồm cả viện phí lẫn tiền thuốc men.

Chuyện gì đây? Không lẽ là Cẩn Ngôn? Chắn chắn là vậy rồi! Nhưng nếu cô không nhớ nhầm thì chẳng phải lúc này anh đang tổ chức solo concert ở Vienna sao? Không lẽ anh đã trở lại?

Mộ Sỡ vội vã gọi cho Cố Cẩn Ngôn:

- Cẩn Ngôn, cậu lại nộp viện phí giúp chị sao?

- Oan uổng quá nha!

Giờ phút này Cố Cẩn Ngôn còn ở Vienna, anh từ đầu bên kia điện thoại giơ hai tay thề thốt:

- Từ lúc chị giận đến giờ ông đây đâu dám nộp hộ chị nữa!

- Thật sự không phải sao?

Mộ Sở hoài nghi.

- Chị thấy ông đây giống loại người âm thầm làm chuyện tốt sao?

Mộ Sở méo miệng:

- Không phải cậu thì là ai được?

- Chẳng lẽ là Lâu Trọng Bách?

- ...

Trong nháy mắt sắc mặt Mộ Sở tái xanh:

- Tôi không cần tiền của ông ta!

- Ông đây chỉ đoán bừa thôi mà.

- Để chị đi hỏi.

Rất nhanh, cô rút từ trong ví ra danh thiếp của Lâu Trọng Bách. Danh thiếp này là Lâu Trọng Bách đưa cho Mộ Sở từ lần gặp đầu tiên, mà lúc ấy cô trăm triệu không ngờ tới người đàn ông ấy lại là cha mình. Cô cũng chẳng biết vì lí do gì mình còn giữ tầm danh thiếp này ới giờ.

Nhìn dãy số điện thoại trên danh thiếp, cô do dự một lát, rốt cục cũng ấn nút gọi.

Đầu bên kia rất nhanh đã tiếp.

- Sở Sở?

Trong điện thoại, âm thanh của Lâu Trọng Bách tựa hồ lộ ra sự vui mừng khó nén nổi. Mộ Sở cảm nhận được nhưng trực tiếp chọn giả vờ không biết.

- Tiền viện phí là ông trả giúp tôi sao?

Mộ Sở đi thẳng vào vấn đề, ngữ khí không hề thân thiện, vẫn giữ thái độ xa cách.

Lâu Trọng Bạc sửng sốt một chút, khó hiểu hỏi:

- Viện phí?

Mộ Sở nói:

- Tiền nằm viện cùng tiền thuốc men của Đuôi Nhỏ.

- Không phải, chuyện này ta không hề biết.

Lâu Trọng Bách không nhận công, dừng lại một chút rồi thở dài:

- Kỳ thực, nếu có thể, ta rất sẵn sàng an bài mọi chuyện cho con, nhưng ta biết làm vậy con sẽ không vui.

Quá kịch động ngược lại còn khiến cô chán ghét, ông đã nhận ra từ lần trước đưa tiền cho cô.

Mộ Sở nghe thấy không phải ông, trái lại thở nhẹ nhõm, chỉ lạnh lùng sửa lại lời:

- Ông không phải cha tôi! Tôi không có cha!

Nói xong cũng không chờ Lâu Trọng Bách phản ứng liền ngắt điện thoại.

Không phải Cẩn Ngôn, cũng chẳng phải Lâu Trọng Bách, vậy rốt cục là ai?

Đột nhiên, trong đầu Mộ Sở hiện ra tên một người. Đừng nói là...Lâu Tư Trầm đi?!

Lòng Mộ Sở "lộp bộp" một chút, nhất thời cảm thấy khả năng là người này rất cao...

Tay nắm di động của cô không ngừng rỉ mồ hôi, nháy mắt khiến chiếc điện thoại ẩm ướt.