Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 192




Chiếc xe Bently màu đen, dừng lại ở bãi giữ xe trong bệnh viện.

Lâu Tư Trầm và Mộ Sở lần lượt bước xuống xe, nhưng không ngờ, vừa xuống xe, liền gặp Lâu Trọng Bách.

Lúc đó, ông ta đứng ở cửa, như đang đợi ai đó vậy.

Ngước mắt nhìn, liền thấy hai người họ bước ra khỏi xe.

Ông ta đơ người ra.

Đôi mắt từng trải, như có thêm chút phức tạp, sau đó, liền trở lại bình tĩnh như trước.

Trong lòng Mộ Sở, có chút căng thẳng.

Nhìn qua Lâu Tư Trầm, gương mặt vẫn lạnh nhạt như thường, dường như trên đời không có gì có thể làm hắn kích động mà thay đổi biểu cảm.

Hai người đi về phía của Lâu Trọng Bách.

Lâu Tư Trầm nói với Mộ Sở:

- Em đi thăm Đuôi Nhỏ trước đi! Vừa hay, tôi có chuyện muốn nói với ba.

Lâu Tư Trầm đầy ẩn ý nhìn về phía ba của hắn.

Mộ Sở chỉ biết gật đầu.

- Vậy hai người nói chuyện đi.

Ngay cả chào hỏi Lâu Trọng Bách cô cũng không thèm chào, nhanh chân bước vào phía trong, đi thẳng đến khoa máu.

- Mộ Sở!

Mộ Sở đi được vài bước, đột nhiên, bị Lâu Tư Trầm ở sau lưng gọi lại.

Mộ Sở ngạc nhiên, quay lại nhìn hắn.

Liền thấy hắn đi về phía mình, tay hắn đặt một thứ gì đó vào tay cô, thì ra là máy ghi âm.

- Mém nữa quên mất! Mau đi đi!

- …Ừ.

Mộ Sở gật gật đầu, nhưng không hiểu tại sao, lại không nhịn được hỏi thêm một câu:

- Anh sẽ không cãi nhau với ba anh chứ?

- Em lo lắng cho tôi, hay lo lắng cho ông ta?

- ……..

Câu hỏi này, đúng là câu hỏi khó cho Mộ Sở.

Cô lo lắng cho hắn, hay là Lâu Trọng Bách? Trong lòng cô cũng không nhịn được mà tự chất vấn bản thân mình.

- Đi lên đi!

Lâu Tư Trầm trầm giọng nói.

Mộ Sở gật gật đầu, mới đi về phía khoa máu.

Lâu Tư Trầm mới quay người đi về phía ba của mình.

Lâu Trọng Bách đau lòng nhìn con trai.

- Hai con…

- Ba, những nghiệp mà đời trước tạo ra, tôi không có hứng thú tham gia, còn chuyện đời này của tụi tôi, cũng mong mọi người đừng xía vào!

Thái độ của Lâu Tư Trầm, rất kiên cường.

Lâu Trọng Bách đã sớm đoán được, nhưng khi nghe được không kiềm được bản thân mà tức giận.

- Hoang đường!! Giờ hai con mới là đang tạo nghiệp đó!!

Lâu Tư Trầm cười lạnh.

- Chúng tôi đang tạo nghiệp? Ông chắc chúng tôi không phải nghiệp do các người tạo nên ư? Nếu không phải do các người, chúng tôi cần đi đến nước này ư? Như vậy cũng tốt, không phải trả đũa được sao?

Sắc mặt Lâu Trọng Bách trắng bệch, bị lời nói cay nghiệt của con trai, làm cho không lến tiếng được, cuối cùng chỉ còn lại tiếng thở dài thôi.

- Thế nên, hai tụi con quyết tâm ở bên nhau?

Lâu Tư Trầm không trả lời thẳng, chỉ nói:

- Tôi hi vọng ông với mẹ không can thiệp vào chuyện của tụi tôi!

Lâu Tư Trầm nói xong, chuẩn bị đi khỏi.

- Tư Trầm!!

Lâu Trọng Bách vẫn không cam tâm gọi tên con trai.

- Con không thể nghe lời chút sao?! Hai tụi con thật sự là…

- Đúng rồi, ba!

Lời nói của Lâu Trọng Bách, vẫn chưa kịp nói xong, liền bị Lâu Tư Trầm cắt lời, hắn dừng chân lại, quay người nhìn sâu vào Lâu Trọng Bách, mang theo ẩn ý nói:

- Tôi hi vọng ông nhanh chóng quên đi mẹ của Mộ Sở đi!

Lâu Trọng Bách đơ người ra, ngẩn người nhìn con trai.

Lâu Tư Trầm chau mày lại.

- Đừng làm chuyện có lỗi với mẹ tôi!

Nói xong, không đợi Lâu Trọng Bách trả lời, cũng mặc kệ ông ta có hiểu những gì mình nói không, nhanh chân đi về khoa máu.

Lúc này, Mộ Sở đã đưa máy ghi âm cho y tá, sau khi y tá đem máy ghi âm đi khử trừng xong, mới đưa cho Đuôi Nhỏ.

Quả nhiên Đuôi Nhỏ rất là thích, vừa nhận được đã vội mở lên nghe liền, nghe y tá nói, bé con ở trong nghe thấy rất vui, thậm chi còn giả giọng ba mẹ nữa, một mình cũng cười vui lắm, chơi rất vui.

Nghe được lời này của y tá, Mộ Sở cũng yên tâm hơn, liền nghĩ tối nay về sẽ ghi âm cho Đuôi Nhỏ mấy cái nữa mới được.

… … … … …

Cuối cùng Mộ Sở cũng quay lại biệt thự trang viên.

Chị Lý nhìn thấy, từ xa đã đi về phía cô.

- Thiếu phu nhân, cuối cùng cô cũng về rồi! Lúc cô không ở đây, nhà này dường như không một ai hết, thường ngày thiếu chủ cũng ít về đây…

- Giờ anh ấy cũng không ở đây sao?

Mộ Sở thuận miệng hỏi chị Lý một câu.

- Không có về. Cô không ở đây rồi, ngài ấy càng không về nữa.

Dường như chị Lý có chút oán giận.

- ……..

Mộ Sở cũng mím chặt môi không nói.

Sau khi ăn cơm xong, Mộ Sở liền nghĩ, hay là lấy điện thoại bàn gọi cho Lâu Tư Trầm.

Trước khi gọi, cô cố ý viện cớ nào đó.

Bên kia, điện thoại reo một hồi lâu mới nghe máy.

Lúc điện thoại được nghe máy, trong lòng Mộ Sở như bị nghẹn lại vậy.

Sau khi Lâu Tư Trầm nghe máy, cũng không vội lên tiếng, chỉ đợi ‘chị Lý’ bên kia mở miệng.

Đợi được một lúc, cũng không thấy chị Lý lên tiếng, hắn nghi ngờ hỏi một câu:

- Chị Lý?

- …Không phải, là tôi.

Mộ Sở trả lời qua điện thoại.

Bên kia điện thoại, như ngẩn người ra.

- Mộ Sở?

- Ừ, là em.

- Có chuyện gì?

- …À, có, có.

Mộ Sở nói hai chữ ‘có’.

Cô đã sớm nghĩ ra được lý do rồi.

- Chuyện là, tối qua chuyện cổ tích mà chúng ta ghi âm, Đuôi Nhỏ rất là thích, thế nên tối nay em muốn ghi âm thêm vài cái nữa, anh…có rảnh không?

Lâu Tư Trầm cuối đầu nhìn lịch làm việc của mình, hồi lâu, mới nói:

- Có thì có, nhưng có thể sẽ trễ một chút.

Trong lòng Mộ Sở vui vẻ.

- Được, em đợi anh,

- Em không cần đợi tôi, ngủ trước đi! Tôi về sẽ gọi em dậy.

- …Được.

Cúp máy xong, Mộ Sở ngồi ở phòng khách xem tivi.

Qua 10 giờ tối, cô không ngừng nhìn lên đồng hồ thạch anh treo trên tường, chị Lý đến dọn dẹp cũng để ý hành động đó của Mộ Sở.

- Thiếu phu nhân có chuyện gì à?

- …Ừ.

Mộ Sở gật gật đầu, trả lời thật lòng.

- Đợi người.

- Đợi ngài ấy?

Đôi mắt chị Lý như lóe sáng.

Mộ Sở cười cười, lại gật đầu nữa, liền nói với chị Lý:

- Chị Lý, chị cũng nghỉ ngơi sớm đi, một mình tôi ngồi đây đợi được rồi.

- Vâng, lát nữa tôi làm xong sẽ đi ngủ, cô cũng vậy, đừng đợi khuya quá!

- Ừ, tôi biết rồi.

Thời gian, từng giây từng phút trôi qua.

Trước đó, Mộ Sở cảm thấy mỗi một giây đều ngắn lắm, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy mỗi một giây dài như một thế kỷ vậy.

Thời gian đang dần tới 12 giờ, nhưng ánh đèn bên ngoài biệt thự vẫn không sáng lên, hắn vẫn chưa về.

Còn bên này, hội nghị giao dịch quốc tế mới họp chưa được một nửa, đã bị Lâu Tư Trầm kêu dừng lại.

Hắn nhìn thấy đồng hồ trên tay mình, cũng sắp 1 giờ sáng rồi.

Nghĩ là người phụ nữ ấy đã ngủ rồi.

Lâu Tư Trầm mặc đại chiếc áo khoác lên người, nhanh chân đi về cửa ra của sảnh.

Mộ Sở ở phòng khách vửa xem tivi, vừa đợi Lâu Tư Trầm.

Chắc là lúc sáng ở trong bệnh viện đã quá mệt mỏi, nên cô ngồi trên ghế sofa cũng mơ mơ hồ hồ chìm vào giấc ngủ.

Lâu Tư Trầm từ ngoài đi vào, liền thấy Mộ Sở ngủ quên trên ghế sofa.

Cô ngồi trên ghế sofa, đầu hơi nghiêng về sau, dựa trên ghế sofa, nhắm mắt ngủ.

Tivi vẫn đang chiếu tiết mục hài của nghệ sĩ, quả nhiên, cô đang xem tivi rồi ngủ quên lúc nào không hay.

Ánh nhìn của Lâu Tư Trầm đặt lên gương mặt của cô, có chút ấm áp vài phần.

Bước đi dưới chân, cũng nhẹ nhàng hẳn, đi về phía của cô, tiến gần lại cô.

Dường như cô đã ngủ say rồi, đôi mắt nhắm lại, trên mặt cô đôi lông mày nhước lên như chiếc quạt hương bồ, toát lên vẻ dịu dàng của cô, chiếc mũi thanh tú với hai gò má hơi ửng đỏ, càng tôn lên đôi môi màu mật ong của cô, gương mặt tinh tế và xinh đẹp, như quả đào mật mê người vậy.

Khiến hắn, có chút kích động, muốn hôn cô.

Đôi mắt đen láy sâu thẵm của Lâu Tư Trầm có chút tối lại, trong phút chốc, phủ người xuống, cúi xuống, hướng với đôi môi đỏ của cô, không nhịn được mà hôn vào.

Tư thế của hai người, có chút kì lạ, nhưng lại có chút lãng mạn khó diễn tả.

Đầu của Mộ Sở, hơi nghiêng về sau, còn Lâu Tư Trầm lại đứng sau cô, phủ người cúi đầu xuống, đối lập với hướng của cô, chiếm lấy đôi môi mê người của cô.

Đôi môi mỏng lạnh của hắn, đặt lên đôi môi mềm mại của cô, nhẹ nhàng liếm lên,mút nhẹ một cái, như đang thưởng thức viên kẹo bông gòn mềm dẻo vậy, như vẫn còn chưa đã, bộ dạng như đang nhâm nhi thưởng thức ly rượu vang tuyệt hảo vậy, mùi vị đi đến đâu của chiếc lưỡi cũng không như nhau, nhưng những mùi vị đó, đều để lại dấu ấn khiến hắn khó quên, khiến hắn không nhịn được mà muốn nhiều hơn nữa…

Chiếc lưỡi nóng ướt, nhẹ nhàng tách môi cô ra, không chần chừ mà đi thẳng vào trong miệng của cô, mút lấy hương vị đặc trưng của cô…

Mộ Sở đang say ngủ, lúc đầu còn tưởng mình đang mơ thấy được ăn kẹo, theo bản năng cô cũng mút lấy, mùi vị êm dịu, như kẹo bông gòn mà cô thích nhất, nhưng lại không ngán như kẹo bông gòn mà cô thường ăn. Mơ mơ hồ hồ từ trong giấc mơ tỉnh lại, mở đôi mắt mơ màng lên, ánh mắt đầu tiên là nhìn thấy yết hầu gợi cảm trên cổ của hắn, chiếc áo sơ mi màu trắng hơi hé mở, cà vạt hơi nới lỏng trên cổ, nhưng lại không nhìn thấy mặt hắn, chỉ với những cái đó, Mộ Sở cũng đã nhận ra được người đó là ai.

Mùi thơm độc quyền và dễ ngửi trên người hắn, không ngừng xộc thẳng vào mũi cô, khiến cô như đang chìm trong sự ngọt ngào của hắn vậy.

Cô nhắm chặt mắt mình lại, hưởng ứng nhiệt tình đáp lại nụ hôn của hắn.

Hai người, nắng mưa thất thường, tình cảm gắn bó.

Còn Mộ Sở cũng không để ý mà thay đổi tư thế của mình, vốn dĩ cô đang ngồi, nhưng không biết từ khi nào, đã quay người lại, quỳ trên ghé sofa, ngẩng nhẹ đầu lên, đón lấy nụ hôn nóng bổng của hắn.

Sự hưởng ứng của cô, bất giác, khiến cho Lâu Tư Trầm cảm thấy thể xác lẫn tinh thần cũng hớn hở theo, đôi tay rắn chắc của hắn đưa ra, một tay ôm lấy eo nhỏ của Mộ Sở, tay còn lại thì ẵm cô lên, đặt cô ngồi lên thành ghế sofa.