Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 197




Không biết vì sao mà Tần Mộ Sở như thể lại cảm nhận được ý nghĩ trong lòng hắn lúc này, cô giơ tay ôm lấy eo hắn, siết thật chặt lại, rồi áp mặt lên ngực hắn, sau đó nhỏ giọng bảo:

- Em hứa nếu như lần tới em lại rời xa anh, thì lúc đó chỉ có thể là... sinh ly tử biệt!

Nói cách khác thì chỉ có cái chết mới có thể chia rẽ hai người họ!

Lời này rõ ràng là khiến Lâu Tư Trầm đặc biệt vui sướng:

- Em phải nhớ kỹ đấy!

- Em nhớ!

...

Đã nói hôm nay đi đăng ký kết hôn nhưng vì Lý Thiện Xuân xuất hiện nên chuyện đó mới bị gác lại.

Lâu Tư Trầm đưa Tần Mộ Sở đến bệnh viện xong lại phải về công ty giải quyết cuộc họp khẩn từ tối qua chưa xong, nhân tiện còn muốn bàn với các chiến hữu về chuyện Lý Thiện Xuân về nước.

Chuyện đó thật sự không thể khinh thường được, thậm chí cần phải cẩn thận xử lý vì giờ còn có Tần Mộ Sở kẹt giữa hắn và bà ta.

Tiết Bỉnh thì đến trung tâm xét nghiệm để lấy kết quả giám định DNA của Lý Thiện Xuân và Tần Mộ Sở.

Sau nửa tiếng thì đã có kết quả.

Tiết Bỉnh vội vã cầm hồ sơ về văn phòng gặp Lâu Tư Trầm.

- Thiếu chủ, đây là kết quả xét nghiệm ạ.

Anh ta cung kính đưa túi hồ sơ cho thiếu chủ nhà mình.

Lâu Tư Trầm không nhận mà chỉ hỏi:

- Kết quả thế nào?

Ánh mắt hắn vẫn không rời tài liệu về quân sự trên tay.

Tiết Bỉnh đáp:

- Thiếu phu nhân và người đàn bà đó quả thực là mẹ con ruột, bà ta cũng chính là Lý Thiện Xuân đã “qua đời” năm đó! Thiếu chủ, ngài bảo... chúng ta có cần đưa cho thiếu phu nhân một tờ kết quả giả không...

Lâu Tư Trầm ngước lên nhìn anh ta.

Tiết Bỉnh vội cúi thấp đầu rồi thưa:

- Tôi chỉ sợ đến lúc cần thiết thiếu phu nhân sẽ khó lòng lựa chọn giữa hai người, nên mới...

Mắt Lâu Tư Trầm tối đi, bên trong lóe lên một thứ cảm xúc phức tạp, lúc lâu sau hắn mới lên tiếng:

- Kết quả thế nào cứ đưa cho cô ấy như thế!

- Vâng!

Tiết Bỉnh nhận lệnh.

- Đi đi!

- Vâng ạ.

Anh ta cúi đầu chào rồi bước ra khỏi văn phòng của Lâu Tư Trầm.

Tần Mộ Sở còn thật không ngờ kết quả xét nghiệm lại có sớm thế, mới chưa được bao lâu Tiết Bỉnh đã mang hồ sơ giám định tới cho cô.

Kết quả xét nghiệm DNA đã chứng minh hai người đúng thật là mẹ con.

Trong lòng Tần Mộ Sở vui thế nào thì khỏi phải nói rồi!

Đầu tiên cô chỉ muốn gọi ngay cho Lâu Tư Trầm, cô không thể đợi được mà muốn chia sẽ niềm vui này với hắn.

- Anh biết không Tư Trầm, có kết quả rồi đấy! Bà đúng là mẹ của em đó! Bà thật sự là mẹ em!! Ôi mẹ em trở về thật rồi! Mọi chuyện cứ như mơ ấy, phải không anh?

- ...Ừ, đúng là cứ như mơ ấy.

Chỉ hy vọng chuyện này với cô là một giấc mơ đẹp mà không phải... ác mộng!

- Lát nữa em sẽ đi đón mẹ.

- Lúc nào đi? Để tôi đi cùng em!

Cô vốn định bảo không cần phiền hắn như thế nhưng lại nghĩ tới cả hai hiện giờ là đã có đính ước, thế nên không cần khách sáo nữa, cô chỉ cười bảo:

- Thế lát nữa anh đến viện đón em nhé?

- Ừ. Đuôi Nhỏ nhà mình sao rồi?

- Tốt lắm! Con bé còn vẽ tranh cho chúng mình đấy, lát về nhà em phải đóng khung rồi treo lên đầu giường mới được.

- Tranh gì thế?

Lâu Tư Trầm nghe chuyện về con gái mình thì không kìm được mỉm cười vui vẻ.

- Con bé vẽ tranh gia đình! Một nhà ba người, có anh, có em và con nữa! Lát nữa thấy là anh biết ngay.

- Ừ, giờ tôi bắt đầu đi đây.

- Vâng, em chờ anh!

Tắt máy rồi Tần Mộ Sở mới nghĩ ra phải gọi cho mẹ nữa, nhưng đột nhiên cô lại ngớ người vì mình không có số của Lý Thiện Xuân.

Buồn bực gõ đầu mình, không biết trong đó có gì mà đuểnh đoảng tới vậy, trước lúc đi còn không biết phải lấy số điện thoại của mẹ mình mới chết chứ! Đúng thật là...

Tần Mộ Sở ở trong bệnh viện vui đến mức đứng ngồi không yên, trước đó cô còn chưa bao giờ từng nghĩ bản thân có ngày sẽ được gặp lại mẹ mình thế nên tâm trạng vui sướng thế này căn bản không thể diễn tả nổi. Đầu cô toàn là suy nghĩ lát nữa phải đưa mẹ đi ăn thứ gì ngon, mua thứ gì tốt.

Cô chắp tay, khẽ chạm vào trán rồi chân thành tạ ơn ông trời.

Dù ông trời luôn thích trêu đùa cô nhưng lần này lại giúp cô đạt được tâm nguyện.

Về Đuôi Nhỏ! Về Lâu Tư Trầm! Về mẹ cô!

Không tới nữa tiếng Lâu Tư Trầm đã có mặt ở bệnh viện.

Tần Mộ Sở vội vàng lên xe rồi cả hai cùng tới ngõ nhỏ nơi Lý Thiện Xuân thuê trọ.

- Hứa với tôi mấy chuyện này.

Lâu Tư Trầm vừa lái xe vừa nói với Tần Mộ Sở.

- Vâng.

Cô gật đầu, rõ ràng là đang cực kỳ vui vẻ thế nên hắn nói gì cô cũng đồng ý hết.

- Một tuần bảy ngày em ở với mẹ em bốn ngày còn ba ngày cho tôi, coi như công bằng phải không?

- ...Vâng.

Ai cũng có phần, đúng là rất công bằng.

Tần Mộ Sở tỏ vẻ cô không có ý kiến gì hết.

- Tiếp theo chuyện tôi sắp nói không cần biết em có muốn hay không nhưng vẫn phải cố mà nghe đấy.

Bỗng nhiên Lâu Tư Trầm trở nên nghiêm túc hẳn.

Phong thái trịnh trọng của hắn khiến Tần Mộ Sở cũng bất giác ngồi thẳng dậy rồi nghiêm chỉnh gật đầu:

- Vâng, anh nói đi, em đang nghe đây.

Cô chăm chú nhìn sang bên cạnh, đợi hắn mở miệng nói tiếp.

Lúc này Lâu Tư Trầm mới lên tiếng:

- Đầu tiên, tôi là người tốt! Điểm này nhất định em phải tin tôi, hiểu chưa?

- Rõ rồi! Em hoàn toàn đồng ý!

Tần Mộ Sở chân thành gật đầu, còn giơ tay lên như đang thề thốt:

- Em thật sự thấy anh là người tốt mà.

Nói xong lại dí mặt sát vào hắn, nói như dỗ dành:

- Chuyện lúc sáng là đùa anh đấy, anh đừng nghĩ nhiều.

Cô vẫn tưởng hắn vì những lời cô nói lúc sáng mà canh cánh trong lòng.

- Về chuyện của mẹ em...

Lâu Tư Trầm nói tới đây thì ngừng lại liếc Tần Mộ Sở, giống như hắn đang suy nghĩ xem phải nói thế nào mới khiến cô không khó chịu. Cau mày, hắn ngẫm vài giây rồi mới lại tiếp tục:

- Em cũng biết đấy, sáu năm trước bà ấy đột ngột “qua đời” rồi giờ lại đột ngột xuất hiện, không nói đến mục đích của lần xuất hiện này là gì chỉ nói đến chuyện “qua đời” năm đó trước. Nói thật, nếu đổi lại là tôi bây giờ cũng chưa chắc đã che giấu được chu toàn như thế, bà ấy nhắc tới thợ trang điểm đã giúp mình, đương nhiên trên đời có người tài giỏi như thế, nhưng bản lĩnh đổi trắng thay đen tới mức đó có lẽ cũng không nhiều đâu, đã vậy mà mẹ em chỉ là một người đàn bà bình thường lại quen được người như thế sao?

- ...

Lâu Tư Trầm bình tĩnh nói toạc hết ra những nghi vấn Tần Mộ Sở vẫn giấu trong lòng.

- Ngoài ra...

Hắn lại nói:

- Mẹ em nói người chết kia là một bệnh nhân khác trong viện, thế người đó là ai? Chẳng lẽ người bệnh đó không có người nhà hay bạn bè gì à? Thi thể bà ấy mất tích đột ngột thế mà người nhà lại không đi tìm sao? Sẽ không làm ầm lên trong viện sao? Quan trọng là năm ấy em có nghe tin bệnh viện đó phát sinh chuyện gì như thế không? Có nghe người ta nhắc đến chuyện bệnh viện đột nhiên mất một thi thể không? Cứ cho là thi thể đó được trộm từ phòng xác bệnh viện đi, nhưng mẹ em phải tài giỏi tới mức nào mới có thể làm việc đó mà không ai hay biết được đây? Những chuyện này chúng ta cần phải ngẫm cho thật kỹ.

Những lời của Lâu Tư Trầm đã khiến Tần Mộ Sở hoàn toàn không có cách nào phản bác.

Trong lòng cô trào lên một nỗi sợ mơ hồ, thoắt cái nó khiến cô thấy như mình không hề biết người mẹ này vậy.

Đúng như Lâu Tư Trầm từng nói, có lẽ từ sáu năm trước cô cũng đã không hiểu gì về bà hết!

- Thế nhưng... vì sao bà phải làm vậy chứ?

Tần Mộ Sở nghĩ muốn nát óc cũng không thể hiểu nổi:

- Tư Trầm, có phải anh biết chuyện gì rồi không?

Lâu Tư Trầm nhìn cô chăm chú rồi hỏi:

- Nếu giờ tôi muốn em giữ khoảng cách với bà ấy thì em có đồng ý không?

- Em... em không làm được. Bà ấy là mẹ em, thật sự là mẹ em đấy!

Tần Mộ Sở nôn nóng hô lên:

- Dù em không biết bà đang làm gì nhưng hơn hai mươi năm trước bà đã sinh ra em, mà mười mấy năm em chung sống với bà cũng không phải là giả. Trên đời này ngoại trừ anh thì chỉ có mẹ là người thật sự từng chờ đợi em. Em... khó khăn lắm em mới tìm được mẹ, sao em có thể bỏ mặc bà được chứ? Em không làm được.

Chuyện này Lâu Tư Trầm cũng đã đoán được từ lâu.

Tần Mộ Sở trả lời cũng không khiến hắn bất ngờ.

Cô vô cùng yêu quý mẹ mình, sáu năm trước hắn đã hiểu được chuyện đó, nếu như không vì bà thì sao năm đó cô lại chia tay với hắn chứ?

- Nếu như tôi cho em biết bà ấy không phải người tốt thì sao?

Lâu Tư Trầm nói chuyện này ra cũng chỉ vì muốn lúc ở cùng Lý Thiện Xuân cô phải cẩn thận một chút.

Hắn đoán bà ta sẽ không làm hại cô nhưng dù sao cứ đề phòng vẫn hơn.

Lời của hắn khiến sắc mặt Tần Mộ Sở trở nên tái nhợt đi.

Lúc lâu sau cô thẫn thờ nhìn hắn, đôi môi khẽ nhếch lên nhưng không nói được gì.

- Biết ngay là em sẽ thế này mà...

Lâu Tư Trầm thở dài rồi giơ tay xoa tóc cô:

- Đùa em thôi, đừng nghĩ nhiều quá...

Nghe thế Tần Mộ Sở mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng trong lòng cô có một tảng đá đè nặng lên, căn bản không có cách nào ném xuống được.

Bà không phải người tốt ư?

Thật sự không phải người tốt ư?

Sao có thể chứ?

Tần Mộ Sở vẫn còn nhớ rõ sự dịu dàng trong từng lời nói và ánh mắt của mẹ mình sáu năm trước. Người phụ nữ lương thiện như thế sao có thể không phải người tốt được chứ?

Không thể nào!

Chắc chắn chỉ là hiểu lầm thôi!

Tần Mộ Sở quay đầu ra phía cửa sổ xe, nhìn phong cảnh lướt nhanh qua trước mắt, đôi môi đỏ của cô mím chặt lại, không nói thêm một câu nào nữa.

Lâu Tư Trầm biết trong lòng cô chắc hẳn đang rối bời lắm, thế nên cũng im lặng không nói.

Có một số chuyện, có một số người, cần chính cô phải gần gũi và cảm nhận thì mới nhìn rõ được!

- Mai chúng ta lại đi đăng ký nhé!

Lúc Tần Mộ Sở xuống xe thì Lâu Tư Trầm bất ngờ giơ tay kéo cô lại.

Cô ngẩn người.

Hắn vẫn nghĩ cô có thể vì những lời mình vừa nói mà từ chối, thế nhưng cô lại gật đầu cười bảo:

- Vâng! Một lời đã định!