Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 304




- Ừm.

Lâu Tư Trầm trầm thấp lên tiếng, bàn tay của hắn nắm lấy tay nhỏ của cô vuốt vuốt liên tục

- Đuổi cũng không đi.

Mộ Sở nghe vậy, trong miệng khô khốc, hờn dỗi muốn rút tay về, lại bị hắn nắm càng chặt hơn

  • Nhưng tôi muốn quấn lấy em.
  • ...
Mộ Sở trong lòng hiện lên một tia rung động, chỉ cảm thấy trái tim như muốn nhảy vọt ra ngoài. Trong lòng vừa rồi còn tối tăm, chỉ trong nháy mắt đã sáng ngời lên.

Mộ Sở ra vẻ tức giận lườm hắn một cái, tay miễn cưỡng từ trong tay hắn rút về.

- Anh nói chuyện không thể không thở nha?

Lâu Tư Trầm cười nhẹ lên tiếng

  • Đùa em một chút.
  • Không vui gì sất.
  • Giận rồi?
  • Một chút.
  • Vậy phải làm sao đây?
  • Hôn em một cái, em sẽ cân nhắc tha thứ cho anh.
  • ...
Lâu Tư Trầm ánh mắt kì quái nhìn chằm chằm Mộ Sở đến nỗi làm cho cô rất ngượng ngùng, gò má lập tức đỏ bừng lên, vội vàng che giấu:

- Cái kia... Em đùa thôi, trêu anh một chút, anh đừng coi là thật... A... A... A......

Còn chưa nói hết lời, cô liền cảm giác trước mắt bỗng tối sầm lại, môi đỏ mềm nhũn, người đàn ông trước mặt không báo trước đã đánh lén một nụ hôn trên môi cô, ánh mắt thâm thúy, vừa đen vừa sáng, bình tĩnh chiếm lấy Mộ Sở

  • Tôi tưởng thật.
  • ...
  • Bịch bịch bịch ——
Thời khắc này, Mộ Sở chỉ cảm thấy trái tim giống như đang nhốt một con thỏ, bất cứ lúc nào cũng có thể phá lồng mà nhảy vọt ra ngoài.

Nhịp tim quá nhanh, cô cơ hồ có chút không thở nổi.

Cô gắt gao ôm lấy ngực.

- Sao vậy?

Lâu Tư Trầm sợ cô thấy khó chịu, ánh mắt nhìn cô lo lắng.

Mộ Sở thở dốc một hơi, đỏ mặt mắc cỡ nói:

  • Tim đập quá nhanh...
  • ...
Lâu Tư Trầm suýt chút nữa bị cho dáng vẻ đáng yêu kia của cô chọc cười thành tiếng.

Một nhóm bốn người cười nói ồn ào, hành trình đi mất gần một giờ, cuối cùng cũng gặp được ông Lư.

Một ngôi nhà tranh rách nát.

Ngoài Lư Viễn ra, ba người còn lại đều được mở rộng tầm mắt.

Cái này... người có thể ở sao?

Mộ Sở lo lắng nhìn Lâu Tư Trầm. Loại nhà này, đại thiếu gia như hắn có thể thích nghi được sao?

- Ông của em ở chỗ này sao?

Lương Cận Nghiêu có chút không thể tin.

Lư Viễn nhẹ gật đầu.

- Nói xem, ông của em có một đống cháu chắt chút chít như vậy để làm gì?

Lương Cận Nghiêu khinh bỉ.

Lư Viễn oan ức:

- Ông không chịu cùng chúng tôi trở về đấy chứ, nói là thích một mình ở nơi này, chúng tôi cũng không có cách nào khác. Đi thôi, tôi đưa mọi người vào.

Mới đi đến gần ngôi nhà, đã ngửi thấy mùi thuốc Đông y nồng đậm, toàn bộ ngôi nhà giống như một hiệu thuốc cổ kính lâu đời, ông Lư trong truyền thuyết lúc này đang ngồi trên ghế đá bên cạnh nhà tranh hết sức chuyên chú phơi thảo dược.

Ông lão tuổi tác đã cao, hai sợ tóc mai đã bạc, nhưng vẻ mặt vẫn rất hồng hào, xem ra tinh thần cũng rất tốt.

- Ông nội!

Từ xa Lư Viễn liền hô to một tiếng.

Ông lão nghe vậy, sửng sốt một chút, ngẩng đầu lên nhìn bọn họ đang đi tới.

Lư Viễn liền bước nhanh xông đến bên cạnh ông

- Ông nội!

Ông lão không ngừng kinh ngạc, vội vàng đứng lên, xoa xoa tay vào chiếc tạp dề vải thô sơ, hỏi Lư Viễn:

- Sao con lại tới đây?

Ánh mắt nhìn những người phía sau cháu trai, càng cảm thấy nghi hoặc:

  • Đây là?
  • Ông nội, bọn họ đều là bạn bè của con.
Lương Cận Nghiêu nhanh chóng bước lên, vội vàng cung kính cúi đầu chào ông Lư:

- Ông nội, con là Lương Cận Nghiêu, bạn của A Viễn.

Lúc này, Mộ Sở cùng Lâu Tư Trầm cũng chậm rãi bước lên.

- Ông Lư, con là Mộ Sở.

Mộ Sở cũng tự giới thiệu.

  • Ông Lư, cháu họ Lâu, Lâu Tư Trầm.
  • Lâu?
Ánh mắt ông Lư ngừng lại trên mặt Lâu Tư Trầm, vẻ mặt có chút hoảng hốt:

- Lâu Tư Trầm...?

Ông Lư lẩm bẩm tên của hắn:

- Là cháu trai của Lâu tứ ca, Lâu Vực Tin?

Lâu Tư Trầm gật đầu

- Đúng vậy.

Bị ông Lư nhận ra, Lâu Tư Trầm cũng không cảm thấy kì lạ.

Khi còn bé lúc ở nhà ông nội, hắn đã từng may mắn gặp qua vị cao nhân này, mặc dù đã quên diện mạo của ông, nhưng cái danh Hoa Đà tái thế này, hắn nhớ rất rõ ràng. Về chuyện ông Lư rời khỏi quân đội, hắn cũng đã từng nghe ông nội nhắc qua.

Lư Viễn có chút kinh ngạc

  • Ông nội, ông biết anh ta sao?
  • Sao ông lại không biết chứ?
Ông Lư nhìn cháu của người bạn thân thiết, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, phức tạp khó tả:

  • Không nghĩ tới con cũng đã lớn như vậy, tứ ca hẳn là rất vui mừng!
  • Ông nội con cũng đã mất cũng được 10 năm rồi.
  • Tứ ca đi rồi?
Giữa lông mày của ông Lư hiện lên một tia đau nhói, thở dài không ngớt:

  • Không nghĩ rằng ông ấy còn đi trước ta...
  • Ông Lư, ông đừng buồn
Lâu Tư Trầm trấn an.

- Ông nội, hai người biết nhau thì quá tốt rồi, lần này con dẫn bọn họ tới, là có chuyện muốn nhờ ông giúp.

Lư Viễn vội thừa cơ nói chuyện chính.

- Cần ông giúp?

Ông Lư ánh mắt rơi vào hai chân của Lâu Tư Trầm, nhíu mày:

  • Chân của con...
  • Sáu năm trước, con đã uống phải ngũ vị độc.
Lâu Tư Trầm nói rõ sự thật.

- Cái gì?

Ông Lư hai mắt trừng lớn, như bị đả kích mãnh liệt, nói tới nói lui, đôi môi có chút run run

  • Con đang nói là, Ngũ vị độc không màu không vị??
  • Đúng thế.
  • ...
Ông Lư trầm mặc.

Tất cả mọi người đều cùng nhìn về phía ông lão, căng thẳng đến thở mạnh cũng không dám.

Thật lâu sau...

Ông Lư lắc đầu

  • Về đi! Độc này, không ai cứu được con!
  • ...
Lời của ông lão như một lời của một phán quan, một câu liền triệt để phán quyết Lâu Tư Trầm tử hình.

Thực ra, lúc đầu Lâu Tư Trầm đối với chuyến đi này cũng không mong đợi gì, nhưng nghe ông Lư nói vậy, hắn phải thừa nhận rằng, hắn vẫn có cảm giác như bị người khác đánh, trong lòng khó chịu nặng nề, khiến hắn có chút hít thở không thông.

Ông Lư nói xong liền đi vào nhà, vừa đi vừa lắc đầu thở dài, miệng còn lẩm bẩm:

- Nghiệp chướng a! nghiệp chướng...

Sau khi nghe đến "Ngũ vị độc" ánh mắt của ông liền trở nên khác thường, kì lạ.

- Ông nội!!

Mộ Sở thấy ông lão muốn rời đi, liền vội vàng tiến lên ngăn cản:

- Ông Lư, cầu xin người hãy cứu anh ấy!

Hốc mắt Mộ Sở một mảng đỏ bừng, ánh mắt của cô run rẩy

- Cầu xin ông hãy đại từ đại bi cứu anh ấy, được không?

Nước mắt từ trong hốc mắt nhanh chóng tuôn rơi.

Lâu Tư Trầm vội vàng chống gậy đi lên phía trước:

- Sở Sở, đừng như vậy.

Hắn đưa tay giúp cô lau khóe mắt:

- Tôi không muốn đưa em theo chính là sợ em không thể tiếp nhận nổi loại đáp án này. Lư gia gia cũng không phải là không muốn cứu, chỉ là bệnh này... cũng không đơn giản như chúng ta vẫn nghĩ.

Mộ Sở đương nhiên biết loại độc này không hề đơn giản, thế nhưng mà, bây giờ đã đến rồi, cô không muốn bỏ qua bất kì phương pháp nào có thể chữa bệnh cho hắn.

Ông Lư thở dài:

  • Độc này, không phải là chuyện đơn giản.
  • Ông nội, ông đã thử đâu mà biết nhất định không có cách nào cứu được? Ông không phải vào ngọn núi này để nghiên cứu các cây thuốc lạ sao? Bây giờ ông hãy xem như Lâu tiên sinh là con chuột bạch, ông hãy thử một chút đi! Dù sao ông cũng nhàn rỗi mà!
Lư Viễn gấp gáp nói.

Kết quả, ông lão không một chút lưu tình đập vào gáy Lư Viễn, quát lớn:

  • Anh nói ai là chuột bạch? có chuột bạch nào mà có thể nói chuyện với người không? Nhanh xin lỗi Lâu tiên sinh đi!
  • ...
Lư Viễn bị ông giáo huấn, có chút buồn bực.

Những lời kia của anh không phải là vì muốn dỗ dành ông nội sao? Sao ông nội lại còn coi là thật chứ!

  • Mọi người đều là bạn bè, con cũng không để trong lòng. Nhưng mà, thật ra con cảm thấy Lư Viễn nói cũng không sai, ông Lư không phải thích nghiên cứu những bệnh khó chữa sao? Bệnh này của con, chẳng nhẽ không đủ kích thích làm cho người hứng thú sao?
  • Đúng thế.
Lư Viễn cũng vội vàng gật đầu.

- Đúng vậy a! Ông Lư, ông hãy thử một lần thôi! Coi như không giải được độc, thì chúng ta cũng có thể kéo dài tính mạng, đều là chuyện tốt mà!

Lương Cận Nghiên cũng vội chen lời khuyên.

- Kéo dài tính mạng?

Ông lão thở dài một tiếng:

- Nếu Ngũ vị độc đơn giản như vậy thì năm đó ông cũng không phải trốn đi! Theo ông đi vào đi!

Ông lão nói xong, liền đi vào nhà tranh.

Đám người phía sau ngơ ngác nhìn nhau.

- Cho nên việc ông trốn đi là có liên quan tới Ngũ vị độc?

Lương Cận Nghiêu hỏi Lư Viễn.

Lư Viễn lờ mờ, chỉ lắc đầu.

- Đi thôi, vào đã rồi nói.

Lâu Tư Trầm kéo Mộ Sở, chống gậy chậm rãi đi vào.

Trong nhà, ông Lư đã châm trà cho họ:

  • Ông rất ngại có nhiều người đến thăm hỏi, hôm nay không ngờ lại có nhiều người như vậy, các con cứ tùy ý, không có nhiều ghế lắm, A Viễn, con ngồi trên ngưỡng cửa đi, ghế để cho khách ngồi.
  • A, Được ạ!
Lư Viễn ngoan ngoãn ngồi trên ngưỡng cửa.

Lương Cận Nghiêu cũng duỗi chân ngồi xuống ở ngưỡng cửa.

- Ông Lư, năm đó ông trốn khỏi quân đội có liên quan gì tới ngũ vị độc ạ?

Lương Cận Nghiêu nhịn không được hiếu kì, hỏi ông Lư.

Ông Lư hỏi hắn:

  • Con cũng trong quân đội sao?
  • Vâng! Ông nhìn ra rồi?
  • Ừm, nhìn thể trạng, nhìn vết chai ở tay.
Ông lão gật đầu, lúc này mới nói với bọn họ chuyện của năm đó:

  • Thực ra, ngũ vị độc là thứ mà ông nghiên cứu ra khi còn đang ở trong đoàn nghiên cứu khoa học.
  • ...A?
Ngoại trừ Lâu Tư Trầm, tất cả mọi người đều hoảng sợ và kinh ngạc.

Thực ra lúc nãy, ông Lư nói câu kia làm cho Lâu Tư Trầm đã đoán được một phần, lúc này cũng chỉ là đang chứng thực cho suy nghĩ của hắn mà thôi.