Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 43




“Tớ đi mua cho cậu, chuyện này, nhất định phải kín miệng. Chẳng qua, sau này cậu phải giữ khoảng cách với Cảnh tổng, nói không chừng anh ta nhớ lại đã từng ngủ với cậu…” Lâm Tri Hiểu vỗ vai bạn thân, lắc đầu, bộ dạng tự cầu phúc cho mình đi.

Bùi Nhiễm Nhiễm hai tay hợp lại, lập tức cầu trời cao.

Phòng riêng xa hoa.

Mặt trời chiếu qua những khoảng trống của rèm cửa đơn giản, ánh sáng có chút chói mắt, người đàn ông trên giường cố gắng thức dậy.

Hậu quả của say rượu, đau đầu như nứt, trong lúc mơ màng, anh dường như nhìn thấy Nhiễm Nhiễm quay lại.

Tay Cảnh Thần Hạo ngay lập tức chạm vào giường, trống rỗng, không có chút nhiệt độ nào cả. Không lẽ, đây có phải chỉ là một giấc mơ?

Nhưng nếu đó là một giấc mơ, những màn nóng bỏng của đêm qua, sự khuấy động bên trong tim, còn có những nếp gấp của tấm trải giường, quá thật.

Cộc cộc cộc, tiếng gõ cửa phát ra từ cửa.

Ngoài ra còn có tiếng kêu của Thích Thịnh Thiên.

"Cảnh Thần Họa!!!" Tiếng ồn ngoài cửa có thể sánh với Mẫn Lệ.

Lông mày của Cảnh Thần Hạo nhăn lại, đứng dậy chuẩn bị lấy quần áo.

Bên ngoài cửa, Thích Thịnh Thiên không kiên nhẫn, ghé tai vào cửa để lắng nghe, dường như không có chuyển động, nên anh hít một hơi thật sâu, chuẩn bị phá cửa, nhưng cửa lại đột nhiên mở ra.

"Quần áo của cậu sao trở nên như thế này? Ướt?" Đôi mắt của Thích Thịnh Thiên mở to, âm thanh được nâng lên tám lần.

“Tối qua tớ thấy Nhiễm Nhiễm rồi.”

Cảnh Thần Hạo nhíu mày, khó chịu với âm thanh chói tai kia, nhưng tôi nghĩ đến đêm qua, lông mày vẫn dịu dàng lại.

Một câu đơn giản làm trái tim Thích Thịnh Thiên sợ hãi và run rẩy, nhìn người bạn đi vào phòng, anh lập tức đi theo.

- ----------- --------------

"Nhiễm Nhiễm? Không thể! Hôm qua rõ ràng là Bùi Dĩ Hàn, xấu nữ của phòng kế hoạch, cô ấy đã đỡ cậu!" Thích Thịnh thiên tính tiếp tục, nhưng anh ta tiếp xúc với đôi mắt lạnh lùng của Cảnh Thần Hạo, tim đột nhiên anh sững sờ một chút.

Đây không phải trúng độc quá nặng rồi chứ...

"Cậu đói không kén thức ăn? Hôm qua, bạn đã nắm lấy Bùi Dĩ Hàn đi, tất cả chúng tớ đều nhìn thấy bằng chính đôi mắt của mình!"

"Không phải Bùi Dĩ Hàn, là Nhiễm Nhiễm, tớ thấy cô ấy.”

"Cậu say rượu, cậu thấy trong giấc mơ của mình?" Nói đến đây, Thích Thịnh Thiên ngây người, cả người cứng đờ, anh ngửi thấy mùi hương ái muội của không khí.

Làm sao anh không biết nó có nghĩa là gì...

"Anh em, không phải cậu ngủ với Bùi Dĩ Hàn rồi chứ. Xong rồi, cô ấy có đàn ông đó, còn là mẹ của hai đứa trẻ!" Anh xoa ngực, luôn cảm thấy chuyện gì sắp xảy ra.

Lông mày của Cảnh Thần Hạo nhăn lại, giọng nói trầm thấp, "Đêm qua là Nhiễm Nhiễm, ngoài cô ấy, tớ sẽ không chạm vào bất kỳ người phụ nữ nào."

"Tớ gọi điện thám tính thử." Thích Thịnh Thiên thở dài và rút điện thoại ra, trái tim anh có chút lo lắng.

Điện thoại vừa được kết nối, một bàn tay lớn đưa ra, trực tiếp giành lấy điện thoại.

Cảnh Thần Hạo mím môi, không nói gì, như thể anh đang chờ đợi điều gì đó.

"Cảnh Thần Hạo! Tại sao cướp điện thoại di động của tớ!" Giọng nói của ồn ào của Thích Thịnh Thiên vang lên, rơi vào tai Bùi Nhiễm Nhiễm.

Cuộc gọi không quen thuộc, hóa ra đó là điện thoại của Thích Thịnh Thiên, mà bây giờ người nghe là Cảnh Thần Hạo!

Vì vậy, cô ho vài tiếng, vẫn giọng khàn khàn, "Cảnh tổng, chuyện gì đã xảy ra?"

"Hôm qua, có phải cô không?"

Có phải cô không

Giọng nói mê ly truyền qua từ điện thoại, khiến tai cô nóng lên.

Trái tim Nhiễm Nhiễm đập mạnh: "Anh đưa tôi lên tầng mười lăm, chỉ là, đưa đến tôi liền rời đi. Sao thế? Chuyện gì đã xảy ra?"

"Không có gì, chút gặp ở công ty, đến văn phòng tìm tôi."

"Cảnh tổng, hôm nay tôi được nghỉ phép, ở bên hai con... và chồng tôi."

Cảnh Thần Hạo biết ý định thật sự của cô, dừng 1 chút, cũng không làm khó gì, "Ừ."

Cúp điện thoại, điện thoại ngay lập tức bị Thích Thịnh Thiên giật lại.

"Bùi Dĩ Hàn, không phải Nhiễm Nhiễm, cậu rối cái gì? Tìm kiếm năm năm, muốn về đã sớm về."

- ----------- --------------