Độc Y Nương Tử

Chương 17: Kết thúc chuyện xưa




“KHÔNG!”

“Tiểu thư, người nhất định phải nhận ta”

“Ta đã bảo không là không!”

“Sư phụ….”

“Ai cho phép ngươi kêu ta là sư phụ!!?”

………

Dòng người tấp nập trên đường như bị thứ gì chặn lại mà dồn thành một đống ở trước dược quán Thiên Niên. Mọi người xúm lại tò mò nhìn một thiếu nữ vô cùng xinh xắn, đáng yêu cùng một tráng hán to lớn giằng co qua lại. Kì lạ hơn là người đang khẩn thiết cầu xin là tráng hán kia, trong khi người đang dùng mọi cách xua đuổi tráng hán lại chính là thiếu nữ đáng yêu nọ.

“….Được rồi, nếu ngươi muốn làm đệ tử của ta, vậy thì bán nơi này đi theo ta”

Cẩn Y Nhiên cuối cùng không thể chịu sự dây dưa dai như đỉa đói của tráng hán mà buông tay đầu hàng

“Được, sư phụ! Vậy…chừng nào chúng ta xuất phát?”

Mạc Ngưu hớn hở cười toe toét, hắn không nghĩ đến có thể dễ dàng bái sư như vậy, nhưng người ta thường nói ‘đừng mừng quá sớm’

“Mai” – Cẩn Y Nhiên bâng quơ nói một chữ khiến vẻ mặt rạng rỡ của hắn phút chốc tối sầm

“Cái này….” – Mạc Ngưu có chút do dự nhìn nhìn Cẩn Y Nhiên

“Sao? Có vấn đề gì?” – Cẩn Y Nhiên nhướng mày, không kiên nhẫn liếc Mạc Ngưu

“Sư phụ, có thể chờ…chờ hết tuần này được không?”

“……………..”

Cẩn Y Nhiên im lặng không nói gì, trừng mắt Mạc Ngưu khiến hắn đổ mồ hôi lạnh sau đó xoay người cầm lấy túi thảo dược, thản nhiên bước ra khỏi dược quán. Đến cửa, Cẩn Y Nhiên khựng lại một chút, cũng không xoay đầu, chỉ thở dài nói:

“Đáng tiếc…”

“Khoan!”

Mạc Ngưu nghe lời nói của Cẩn Y Nhiên mà hốt hoảng, không kịp nghĩ nhiều la một tiếng, đồng thời phóng đến cửa nắm chặt tay Cẩn Y Nhiên, không để nàng bước khỏi dược quán

“Sư phụ, sư phụ, người đừng đi, đệ tử vẫn còn phải trông dược quán hết tuần này, đến khi thúc thúc của đệ tử trở về đệ tử mới có thể đi theo người.”

Cẩn Y Nhiên im lặng, chỉ chậm rãi quay đầu lại nhìn Mạc Ngưu tay chân luống cuống, gương mặt không chút biểu tình. Mạc Ngưu thấy nàng không nói gì, nghĩ Cẩn Y Nhiên sợ là đã sinh khí không nhỏ, cẩn thận hỏi:

“Sư phụ, người đừng sinh khí với đệ tử, được không?”

“Ta…”

“Nữ nhân chết tiệt, cuối cùng cũng tìm được ngươi!”

Cẩn Y Nhiên vừa mở miệng trả lời, một tiếng gầm vang lên cắt ngang cuộc nói chuyện giữa hai người. Cả hai không hẹn cùng quay đầu nhìn ngoài dược quán, đã thấy một thanh niên chừng hai mươi tuổi, gương mặt bầm dập, khối tím khối đỏ, quần áo rách tả tơi, có một mảng lớn cháy xém đen sì vẫn còn bốc mùi khét lẹt, chật vật không chịu nổi.

Lúc này, đám đông đang vây quanh dược quán cũng chú ý tới người thanh niên mới tới, ánh mắt hiếu kỳ soi mói muốn thủng hắn cùng Cẩn Y Nhiên và Mạc Ngưu, cả đám đoán già đoán non không biết quan hệ giữa bọn họ là cái gì thú vị đây

‘Chết tiệt, lại tới nữa’

Cẩn Y Nhiên ảo não nhìn cái tên như ăn mày kia, không ai khác, ngoài Thác Bác Tư. Nàng thầm rủa trong lòng, bọn người kia sao để hắn dễ dàng thoát như vậy chứ? Giờ thì hay rồi, kẹt giữa hai cái đuôi này làm sao nàng có thể thoát ra mà đi tìm tiểu nương tử của nàng đây chứ!!?

——————-

-Phi Vân sơn trang-

Trong sảnh đường rộng lớn hoa lệ, mùi huyết tinh nồng đậm bao phủ cả căn phòng, trên nền nhà là hàng trăm thi thể nằm rải rác khắp nơi, có những thi thể không còn thê thảm đến mức không còn nhận ra đó là người hay là một đống thịt máu bê bết, cảnh tưởng trước mắt khiến bất kì ai đều không nhịn được mà nôn mửa.

Nhưng, bất kì điều gì đều có ngoại lệ, tỷ như hai người duy nhất còn đứng vững giữa ‘bãi tha ma’ ghê tởm này

“Nghiệt chủng, ta đã…đã biết là không nên lưu lại ngươi, khụ…khụ…”

Phi Thừa Đức cả người là vết thương, máu đen từ vùng thịt tím tái chậm rãi chảy không ngừng, tứ chi run rẩy vô lực, lúc này có thể đứng đã là hết sức miễn cưỡng. Hắn nhìn chòng chọc người thiếu niên trước mắt, mái tóc bạch kim lấp lánh, phản chiếu màu huyết từ tứ phía, con ngươi đỏ lòm không chút tình cảm khinh miệt hướng về hắn khiến hắn phẫn hận tới cực điểm. Mỗi chữ nói ra cũng hao tốn không biết bao nhiêu là khí lực, chỉ nói một câu đã khiến hắn sù sụ ho ra một bãi máu tanh tưởi đen ngòm, chỉ nhìn cũng đủ biết, hắn trúng kịch độc.

Hắn không thể ngờ, tên yêu nghiệt mười năm trước bị hắn giam giữ, bỏ mặc sống chết, là mối nguy hiểm khiến hắn luôn nơm nớp lo sợ, giờ phút này lại đang dửng dưng đứng trước mắt hắn, không chút sứt mẻ, trong khi cả sơn trang của hắn đều bị huyết tẩy, bản thân hắn vừa trúng kịch độc lại vừa phải chống trả thế đánh ác liệt của gã yêu nghiệt kia. Hắn không cam lòng, hắn thật không cam lòng!!!

Lạnh lùng nhìn Phi Thừa Đức đang căm hận trừng mắt nhìn mình, Vô Danh lúc này chỉ cảm thấy trống rỗng. Người này….phụ thân?…kẻ thù?…là ai đây? Ai mới chân chính là hắn?

Nếu là phụ thân, vì sao lại bỏ mặc hắn, quăng hắn nhốt trong rừng sâu không thấy ánh mặt trời suốt mười năm?

Là kẻ thù…dường như hắn vẫn cảm nhận thấy dòng máu nóng bỏng chảy trong người hắn, chính xác là do người trước mắt hắn đem hắn đến thế giới này…

‘Vô Danh, ta nói cho ngươi biết, dù ai sinh ra ngươi, bây giờ ngươi cũng là của ta, là ‘tiểu nương tử’ bổn cô nương tân tân vạn khổ mới đoạt từ tay Diêm Vương lão đại trở về. Bọn người nhà thối của ngươi không cứu ngươi thì ngươi đã không phải người nhà bọn hắn, ngươi là của ta, nhớ rõ!’

Trong đầu Vô Danh lúc này chợt hiện lên hình ảnh tiểu nhân đắc chí, cao ngạo nghênh mặt, bá đạo tuyên bố trước mặt hắn cách đây không lâu của Cẩn Y Nhiên. Ngày ấy, vì hắn không cẩn thận để lộ ra sát khí, bị nàng tra hỏi nửa ngày, cuối cùng đành phải đem mọi chuyện kể lại rõ ràng. Hắn không nói một câu về ý tưởng trong đầu hắn, vậy mà nàng lại nhận ra, sau đó là liên thanh nã pháo giáo dục hắn với tiêu chí ‘người không vì…Cẩn Y Nhiên, trời tru đất diệt’

Bất giác nhớ đến, Vô Danh không nhịn được kéo khóe miệng, nhưng chưa được năm giây, ánh mắt lại chuyển tới trên người Phi Thừa Đức, nụ cười vừa nở ra lại lập tức trở nên âm trầm…

Hai ngày sau, toàn giới võ lâm chấn động với tin tức: một ma đầu tàn ác đã huyết tẩy cả Phi Vân sơn trang của võ lâm minh chủ Phi Thừa Đức, không một ai sống sót, thê thảm nhất là người nhà Phi Thừa Đức, thi thể nát bấy, chỉ còn lại một đống thịt bầy nhầy, chỉ có khối ngọc bội trên thi thể mới giúp mọi người xác định được thân thế của các ‘đống thịt’ này. Tuy nhiên, chủ nhân sơn trang – Phi Thừa Đức – lại đặc biệt hoàn hảo, cả thi thể trên dưới không chút thương tổn, hai mắt nhắm nghiền như đang ngủ, yên lặng nằm trên giường phòng mình, là cái xác hoàn thiện nhất cả Phi Vân sơn trang, làm nổi lên nghi hoặc bốn phía gian hồ nhân sĩ.

Họ không biết rằng, Phi Thừa Đức mới chính là kẻ chịu tra tấn, khổ hình nặng nề nhất, xác hắn bên torng đã hoàn toàn nát bấy, mục rữa, giòi bọ lúc nhúc không chịu nổi, chỉ là do có cái gì đó khiến túi da bên ngoài của hắn đặc biệt lành lặn, hoàn hảo một cách quỷ dị.

Cùng lúc đó, lệnh truy nã tướng quân Phi Thần cùng thiếu chủ Thanh gia đại danh đỉnh đỉnh đột nhiên bị gỡ xuống. Sự kiện này trong lúc thường sẽ rất nhiều người chú ý, đáng tiếc, dưới cái bóng quá lớn của vụ huyết tẩy Phi Vân sơn trang của minh chủ võ lâm thì nó chẳng đáng vào đâu.

Phi Thần cùng Thanh Phong đang ở một nơi thâm sơn cùng cốc nào đó, sau khi được đến tin tức này đều thở phào nhẹ nhõm, có nghi hoặc, có bi thương, dù biết bọn họ có làm ác như thế nào, Phi Vân sơn trang vẫn là nhà của Phi Thần hắn.