Đôi Bờ Vực Thẳm

Chương 27




“Bộ trang sức này của ngài Reid dù sao cũng là đơn hàng có tầm vóc nhất của Dương Thị năm nay, tôi đương nhiên phải tự mình tới trao đổi với ngài. Nếu như xác định bản thiết kế không có vấn đề, vậy thì tháng sau chúng tôi sẽ đem thành phẩm trang sức đến cho ngài xem thử.”

“Ha ha, khi nhìn thấy bản thiết kế, tôi liền có dự cảm bà xã của tôi sẽ rất yêu thích. Bà ấy ở bên tôi rất nhiều năm, mấy chục năm mưa gió, cho nên tôi quyết định phải đem điều tốt nhất tôi có khả năng giành được cho bà ấy. Bộ trang sức này là món quà tròn hai mươi năm chúng tôi kết hôn, cho nên tôi rất coi trọng. Cậu Dương cậu tự mình đem bản thiết kế đưa đến, tôi có thể cảm nhận được thành ý của Dương Thị.” Reid đứng dậy bắt tay Chu Trù, “Tối nay vui vẻ chơi bời ở sòng bạc của tôi một phen đi, trải nghiệm một chút vương quốc của tôi.”

Reid vẫy vẫy tay, phục vụ đi tới bưng lên một khay xèng cho Chu Trù.

Mỗi một đồng xèng đều là mười vạn hoặc năm vạn đô la Mỹ, một khay xèng thế này, không có mười triệu thì cũng có tám triệu.

“Đây là xèng tôi tặng cậu, tối nay chơi vui vẻ nhé.”

“Cảm ơn.” Chu Trù nét cười lễ độ.

Kể rằng Reid tiêu tiền như nước, từng có lần bã xã của ông ta nói hoài niệm du thuyền bọn họ gặp gỡ ngày trước. Thế nhưng chiếc du thuyền đó mấy năm trước đã bị đâm chìm. Reid không chút do dự đập xuống hơn mười triệu đô vớt chiếc thuyền đó lên, phun sơn lại, chỉ là vì khiến người phụ nữ của mình vui vẻ. Reid con người này đối với người mình coi trọng hoặc hợp mắt trước giờ đều vung tay hào phóng.

Chu Trù mang theo xèng trờ lại sòng bạc dưới lầu. Thứ được khảm trên đèn chùm trên đỉnh sòng bạc này nghe nói không phải là thủy tinh thông thường mà là kim cương. Rượu đỏ được cung ứng môt chai rẻ nhất cũng mất một vạn. Người lui tới đều là nhân vật nổi tiếng trong xã hội, Chu Trù may mắn gặp được mấy khách hàng của Dương Thị, Chu Trù cùng họ chơi mấy ván poker Texas, bốn năm triệu đã thua mất rồi. Chu Trì vốn lòng ham chơi cũng không lớn, sức khắc chế cũng rất mạnh, hàn huyên mấy câu liền tách ra rời đi. (poker Texas: tên quốc tế là Texas hold’em)

Cậu càng giống một du khách, quan sát biểu tình của mỗi người, thần sắc nói chuyện của bọn họ, tìm kiếm cơ hội làm quen với người có liên quan với Massive trong đám giàu sụ này. Nhưng mà đáng tiếc, cậu nhìn một vòng trái lại lại trông thấy mấy đối tác của Eva, mọi người chạm ly sau đó tiếp tục đắm chìm vào trong phù hoa trước mắt.

Chu Trù cầm một ly champagne, ngón tay gạt qua tóc rũ trước trán mình. Một quý bà tuổi chừng bốn mươi đi đến bên người cậu.

“Cậu là lần đầu tiên đến loại địa phương này sao?” Bà bảo dưỡng rất tốt, phong vận thành thục tăng thêm sức hấp dẫn cho bà.

“Nếu như bà là nói sòng bạc, thì cũng không phải lần đầu tiên. Nếu như nói sòng bạc Reid, tôi quả thực là lần đầu tiên tới.”

“Cậu không giống với bọn họ, cậu không phải là đến nơi này hưởng thụ.” Quý bà nọ tựa hồ rất có hảo cảm với Chu Trù, thế nhưng từ sau chuyện phát sinh ở Bờ Biển Vàng với Hayley, Chu Trù đối với tất cả phụ nữ chủ động bắt chuyện với mình đều ôm một chút phòng bị.

Ngay vào lúc cậu đang cân nhắc nên làm thế nào uyển chuyển cự tuyệt bà, một người ăn vận như là đến từ Ả Rập đi đến bên cạnh Chu Trù, “Thưa quý ngài đây, chủ nhân của tôi mời ngài đến phòng khách quý của ngài ấy, xin ngài đừng khước từ.”

Máy truyền tin ở trong lỗ tai truyền đến thanh âm của Leslie.

“Đi theo hắn xem xem, chủ nhân của người này chính là trùm vũ khí tiếng xấu rõ ràng của Iraq, cái tên gọi là Bọ Cạp Đỏ ấy.”

Chu Trù trong lòng run lên. Cậu đương nhiên nhớ được cái gã này, trước khi gia nhập tổ của Gwen, cậu đã từng cùng một tiểu đội khác phụ trách truy bắt gã ta. Gã hành sự ngoan lệ, thậm chí bởi vì khi ấy cuộc điều tra của tổ Chu Trù gây trở ngại cho việc làm ăn của gã, gã trực tiếp tìm lính đánh thuê tập kích đêm tiểu đội của bọn cậu, đội trưởng trọng thương, trong mười hai đội viên trừ Chu Trù thì chỉ có bốn người sống sót, bị Interpol liệt vào phần tử cực kỳ nguy hiểm, cũng là tội phạm truy nã trong top mười của thế giới, chỉ là gã làm sao lại nghênh ngang tiến vào cảnh nội của Mỹ như vậy?

Có điều chuyện này cũng chẳng có gì kỳ quái, nếu như chính phủ Mỹ cần đến gã, gã tất nhiên có thể đi vào. Khách gã mời vào phòng VIP nhất định không chỉ một mình Chu Trù, đành phải xem xem ai có liên hệ với gã.

Nơi này là địa bàn của Reid, sự an toàn của Chu Trù vẫn là có đảm bảo.

“Chủ nhân của anh là ai?” Chu Trù đóng giả bộ dáng cái gì cũng không biết mà hỏi.

“Ngài đi rồi, thì liền biết được.”

“Được rồi, cũng rất thú vị đấy.” Chu Trù sờ sờ mũi, một bộ hứng trí bừng bừng.

Theo người kia đi vào thang máy, đến tầng thứ ba, Chu Trù đối với sòng bạc Reid có phần lý giải, tầng thứ ba của nơi này chính là cái được gọi là phòng VIP. Tầng này bao gồm nhà ăn, phòng tắm hơi, hồ bơi các loại, thế nhưng được phục vụ lại là thượng khách cực ít ỏi. Bởi vì sòng bạc Reid chỉ có ba phòng VIP.

Đến trước cánh cửa nguy nga lộng lẫy, Chu Trù thầm tự phỏng đoán chờ đợi cậu sẽ là điều gì.

Người hầu dẫn cậu đi vào trong, bên tai là tiếng nước chảy róc rách, phòng VIP này có kích thước cỡ nửa sân bóng rổ, bốn phía vì hùa theo “Phong thủy học” của Trung Quốc mà thiết kế thành tường nước. Dòng nước theo mặt tường đổ xuống, chảy vào trong rãnh trũng.

Trên bàn ăn bày hoa quả chạm trổ tinh xảo, các loại điểm tâm chế tác tinh tế cứ như là tác phẩm nghệ thuật vậy.

“Ồ, vị khách của tôi đến rồi —— Hoan nghênh!” Bọ Cạp Đỏ đứng dậy, dang hai tay về phía cậu.

Gã không thay đổi nhiều so với khi Chu Trù truy đuổi gã, trừ vết sẹo bên khóe mắt kia. Nghe nói khi gã đến Cuba nghỉ hè, bị bạn giường của gã đâm thương. Đó là một thiếu niên chỉ mới mười bốn tuổi, mà Bọ Cạp Đỏ dưới cơn giận đem cậu bé hành hạ đến chết. Về phần chết như thế nào, đồn đãi rất nhiều, lời khó lọt tai cũng rất nhiều, Chu Trù lúc này không có hứng thú nhớ lại. Cậu chỉ biết cảnh sát quốc tế tốn thời gian hai tháng trời cũng không thể tìm thấy thi thể của thiếu niên kia.

“Chào ngài.” Chu Trù bày ra nụ cười mỉm hoàn mỹ, vươn tay về phía Bọ Cạp Đỏ.

Thế nhưng đối phương lại trực tiếp ôm lấy cậu, bàn tay mạnh mẽ vỗ lên lưng cậu.

“Thực xin lỗi quý ngài đây, tôi biết ngài là khách quý của sòng bạc Reid, nhưng lần đầu gặp mặt, tôi vẫn chưa biết tên của ngài.”

“Tên của tôi dài lắm, cậu cứ gọi tôi là “Bọ Cạp Đỏ” đi! Biết chơi poker Texas chứ?” Bọ Cạp Đỏ phi thường thân thiện kéo Chu Trù đến trước bàn chơi.

“Ngài mời tôi đến nơi này, chắc hẳn tương đối hiểu biết kỹ thuật chơi bài của tôi rồi. Xèng của tôi chỉ còn lại bốn triệu thôi.”

“Không sao cả, Dean. Cậu không để ý tôi gọi cậu là Dean chứ?” Bọ Cạp Đỏ một bộ hòa ái dễ gần, “Cậu thua sạch xèng trong tay rồi, có thể dùng của tôi. Mấy người bọn tôi chơi bài vừa vặn thiếu một người. Dean cậu chỉ cần gia nhập là được rồi, có cậu cảnh đẹp ý vui ngồi ở nơi này, có thể khiến tâm tình chơi bài của bọn tôi đều tốt lên đấy.”

Bọ Cạp Đỏ trực tiếp ấn Chu Trù lên lưng ghế, người này có thể giả bộ vui vẻ hòa nhã, thế những tuyệt đối không thể dung thứ sự cự tuyệt của người khác.

“Nghĩ biện pháp moi ra hai người khác ngồi ở đó là ai.” Thanh âm của Leslie vang lên.

“Ngài Bọ Cạp Đỏ, không biết hai quý ngài còn lại xưng hô thế nào?” Chu Trù lễ độ hỏi.

“À, ngoại hiệu của tôi là Bọ Cạp Đỏ, ngoại hiệu của vị này là Tẩu Thuốc, người này thích hút xì gà, tôi mỗi năm đều phải tặng mấy hộp xì gà Cuba cao cấp thượng hảo cho ông ấy. Vị còn lại cậu có thể gọi anh ta là Porsche. Điều anh thích nhất chính là sưu tập Porsche kiểu dáng khác nhau.”

Chu Trù hơi hơi mỉm cười với hai người họ, hai người nọ cũng rất nể mặt mà gật gật đầu.

Lai lịch của bọn họ không nhỏ, mà Bọ Cạp Đỏ lại rất cẩn trọng không trực tiếp nói ra tên của họ. Thế nhưng người khiến Bọ Cạp Đỏ nhớ mỗi năm phải tặng xì gà Cuba, lai lịch tất nhiên không nhỏ, mà kẻ có thể đem Porsche làm đồ sưu tập cũng tuyệt đối tài lực kinh người. Leslie theo hai manh mối này đi tra, hẳn có thể có đột phá.

Trong căn phòng này vậy mà không có nhân viên chia bài của sòng bạc Reid, mà là do Bọ Cạp Đỏ tự mình chia bài.

Sau khi đặt tiền cược, mỗi người được hai quân bài chưa lật. Mà tiền Chu Trù đặt là ít nhất. Những người khác trái lại cũng không để bụng. Bài trong tay Chu Trù không phải đẹp lắm, dù sao cậu cũng chỉ là đến lấp đủ chỗ mà thôi, khi đến ván thứ ba cậu liền bỏ bài.

Mà xèng của Chu Trù cũng chỉ còn lại hai triệu.

“Đừng bận tâm, ván sau cậu vẫn sẽ có cơ hội thắng về mà.” Bọ Cạp Đỏ cười an ủi cậu, ngữ khí kia thực sự là rất giống bạn bè quen biết đã lâu.

Cuối cùng của ván này, Bọ Cạp Đỏ quyết đấu với Tẩu Thuốc. Tẩu Thuốc rất nắm chắc phần thắng của mình, lại tiếp thêm xèng.

Bọ Cạp Đỏ nhìn Tẩu Thuốc, “Ông có lòng tin như vậy, làm hại tôi cũng muốn xem xem bài của ông rốt cuộc đẹp nhường nào.”

Gã cũng thêm xèng theo.

Hai người lật bài. Bài của Tẩu Thuốc quả thực đẹp, là tứ quý. Mà trong tay Bọ Cạp Đỏ, chỉ là hai đôi thôi.

Bài như vậy, Bọ Cạp Đỏ cũng dám theo, xem ra hắn chính là vung tiền cho Tẩu Thuốc nọ mà thôi.

Tốc độ điều tra của Leslie nhanh đến cứng lưỡi, “Vị Tẩu Thuốc nọ là nghị viên Thượng nghị viện Mỹ, rất có quyền thế trong hải quan.”

Chu Trù trong lòng hiểu được nguyên nhân Bọ Cạp Đỏ không tiếc rẻ rồi.

Lại là một ván mới bắt đầu, Bọ Cạp Đỏ vỗ vỗ tay, một cậu trai trẻ tóc vàng nước da trắng nõn bưng một chồng xèng đi vào.

“Đem chỗ xèng này đưa cho Dean đi. Miễn cho cậu ấy chơi không tận hứng. Là tôi mời cậu ấy đến, tôi cũng không muốn cậu ấy nhàm chán.”

Cậu trai khom người xuống, mắt mày cậu tinh tế, là mỹ nam hiếm có, đem khay xèng kia đặt ở bên cạnh Chu Trù. Bàn tay của Bọ Cạp Đỏ dọc theo sống lưng cậu ta vuốt ve xuống dưới, mà cậu trai nọ thế nhưng một chút phản ứng cũng chẳng có.

Chu Trù biết điều mình không nên chú ý thì không cần chú ý, thế nhưng trong lòng lại vẫn như là bị hung hăng đâm vào.

Tuy rằng bọn họ mười năm chưa từng gặp mặt, Chu Trù cũng không dám tin mình cư nhiên một cái liếc liền nhận ra Marin.

Bởi vì cậu trai này chính là bạn cùng trường hồi Chu Trù học trung học ở bang Maine trước đây. Tên của cậu ta hình như là Marin, Chu Trù năm lớp mười hai tốt nghiệp liền theo cả nhà dọn đến New York, mà Marin khi ấy mới lớp mười mà thôi. Marin khi ấy chính là mỹ thiếu niên nổi tiếng toàn trường, không ít nữ sinh thích cậu. Hơn nữa cậu ta rất có thiên phú nghệ thuật, thích thiết kế trang phục và trang sức, từng tham gia một vài cuộc thi, cũng giành được giải. Chỉ là nhìn bộ dáng cậu ta, tựa hồ có quan hệ không bình thường với Bọ Cạp Đỏ. Tướng mạo của Marin quả thực rất dễ hấp dẫn dạng người như Bọ Cạp Đỏ… Thế nhưng lấy điều kiện của Marin cậu hẳn lấy được học bổng đến trường đại học nào đó học thiết kế nghệ thuật, trải qua cuộc sống bình thường, thế nào lại ở bên người Bọ Cạp Đỏ chứ?

“Dean, cậu tựa hồ rất có hứng thú với Marin của tôi a!” Bọ Cạp Đỏ một phen đem Marin kéo qua ngồi lên đùi mình, tay gã khẽ vuốt ve sống lưng Marin, cổ cậu, sau đó chậm rãi đem gương mặt của Marin dí sát về phía mình, tạo nên tư thế thân mật.

Biểu hiện của Marin rất nhu thuận, loại nhu thuận này khiến trong lòng Chu Trù dâng lên cảm giác không thoải mái.