Đổi Chồng: Cưng Chiều Em Đến Nghiện

Chương 46: Ông chủ của chúng tôi có thể bán ông sao?




Tại cửa trạm xe lửa, người đi qua kẻ lại, người lên kẻ xuống xe lửa, ai cũng nhìn thấy cảnh một ông lão mệt mỏi ngăn cản từng chiếc taxi, nhưng những người đàn ông kia lại không thèm đối hoài đến ông cụ tóc bạc, cứ nhìn ông xong lại dời mắt đi chỗ khác, tỏ vẻ rằng họ rất vội vã, chẳng thèm chú ý đến cảm nhận của bất cứ ai, tiếp tục con đường của mình, lòng ông cụ không ngừng chua xót.

Vào ngay lúc này, một chiếc Rolls-Royce màu đen từ từ chạy đến cửa trạm xe lửa, cửa sổ xe từ từ hạ xuống, từ bên trong xe một ánh mắt trầm ổn và thâm thúy lướt qua, ánh mắt cho thấy vị chủ nhân của nó là người anh tuấn, ngũ quan rõ ràng, lông mi hiên ngang, bộ dáng một công tử dịu dàng, nhưng đôi mắt thâm thúy lại hiện lên tia bén nhọn cho thấy người đó là người không dễ dàng đối phó.

Ánh mắt chủ nhân chợt nhíu chặt khi thấy hình ảnh trước mắt, giọng nói ôn hòa mở miệng: "Tiểu Vương, đỗ lại đi." .

Tài xế lái xe mang tên Tiểu Vương không rõ chân tướng, nhìn về phía trạm xe lửa theo tầm mắt của người ngồi ghế sau, lập tức hiểu ý tứ của anh, cậu lái xe đến một chỗ trống cạnh cửa trạm xe lửa.

Ngồi ở vị trí kế bên cạnh tài xế là một người đàn ông trung niên với viền kính màu bạc đang cau mày liếc nhìn đồng hồ đeo tay, khó khăn nói: "Như giám đốc, nếu đợi một chút nữa e rằng hội nghị của chúng ta không kịp." .

Người đàn ông anh tuấn suy nghĩ đôi chút rồi nói: "Thông báo bọn họ hội nghị kéo dài thêm một tiếng." .

"Vâng" Người đàn ông trung niên với viền kiếng màu bạc biết chủ tử nhà mình ngoài mặt thì lễ độ và ôn hòa, trên thực tế bên trong thì anh ta lại là kẻ lãnh khốc và vô tình, chuyện anh đã quyết định thì không ai có quyền thay đổi, cho nên trước khi anh tức giận gật đầu, người đàn ông trung niên cầm điện thoại lên gọi điện về công ty.

Xe chậm rãi dừng trước mặt ông cụ tóc bạc với sắc mặt trắng bệch, đôi mắt của ông trở nên mệt nhọc, cũng không rõ chuyện gì, tài xế lập tức xuống xe, sảng lãng nói: "Ông lão, ông muốn đi đâu? Giám đốc của tôi muốn đưa ông đi một đoạn đường.", dứt lời lập tức nở một nụ cười, tay không để đau nên cứ gãi đầu, thần thái và cử chỉ đàng hoàng, vừa nhìn là có thể tin tưởng ngay.

Dù sao ông cụ cũng người có kiến thức rộng, cho dù đối phương biểu hiện thật thà, thì cũng chỉ là người xa lạ, ông cũng không rõ người nói là giám đốc trong miệng đối phương là ai? Chẳng rõ ai mà lại tốt bụng như thế? Cho nên theo bản năng ông cụ liền cho rằng đối phương có mưu tính, chỉ là không biết đối phương có thể hảm hại ông cái gì? Bộ dáng của ông đang vô cùng nghèo hèn kia mà.

Vẻ mặt ông cụ bất đồng, đứng chết lặng tại chỗ, âm thầm quan sát sắc mặt của mọi người.

Tiểu Vương nhìn thấy ông lão cứ cố chấp đứng đó, chỉ có thể đưa đôi mắt bất đắc dĩ nhìn về phía giám đốc của mình.

Kính xe phía sau chậm rãi hạ xuống, ông cụ quan sát sắc mặt của người đàn ông bên trong, không ngừng gật đầu một cái, vừa nhìn là thấy người đó có phong thái vương giả, phỏng đoán rằng có phải ‘giám đốc’ kia là người đàn ông đó không?

"Ông cụ, mời ông lên xe! Chúng tôi sẽ đưa ông đi một đoạn!" Chỗ ngồi phía sau xe, người đàn ông anh tuấn nhẹ nhàng mở miệng

"Cái này. . . ." Ông cụ do dự, nghĩ tới bộ quần áo của ông hiện tại, thấy thế nào cũng chẳng đón nổi một chiếc taxi, bằng không vì sao những chiếc taxi dù trống rỗng cũng chẳng đoái hoài đến ông, tiếp tục như vậy, ông sẽ không thể đến bệnh viện nhân dân được.

Ông cụ cười khổ một cái, người đàn ông với viền kiếng màu bạc ngồi ở kế tài xế vừa vặn nói chuyện điện thoại xong, nhìn ông lão cứ mãi do dự trì hoãn thời gian vàng bạc của giám đốc nhà mình, trong nháy mắt trở nên không vui mở kính xe xuống: "Ông cụ, ông do dự cái gì chứ, ông sợ ông chủ của chúng tôi đem bán ông sao? Ông nên xem lại . . . . ." .

Cái người được gọi là ông chủ kia đưa đôi mắt sắc lạnh quét qua chỗ người đàn ông ngồi cạnh tài xế, làm cho đối phương chỉ có thể nuốt những lời còn lại xuống bụng, yên lặng ngồi đó, chẳng dám lên tiếng.

"Ông cụ, ông lên xe đi, giám đốc của chúng tôi là người rất tốt, nếu không mới vừa rồi đã không kêu chúng tôi dừng lại rồi, hiện tại giám đốc đang rất vội đi tham gia một hội nghị rất quan trọng." Tiểu Vương gãi đầu, cố khuyên nhủ.

Ông cụ nhìn lại tình trạng của chính mình, trong lòng suy nghĩ có lẽ ông cũng chẳng nên nghĩ nhiều làm gì, người ta thuần túy là muốn giúp người, nghe những lời nói của cậu trai trẻ, nghĩ thầm vẫn là không nên trì hoãn tâm lý người tốt, lập tức ôm lấy túi hành lý của mình cúi đầu nói cảm ơn.

Tiểu Vương cười đi đến mở cửa xe để ông lão ngồi vào, sau khi đóng cửa xe thì chạy đến vị trí tài xế và bắt đầu khởi động xe, cứ như vậy xe chậm rãi chạy khỏi cửa trạm xe lửa.

Khi xe rời đi không lâu, một đám người đàn ông mặc quần áo đen thần bí xuất hiện tại cửa trạm xe lửa, rồi lại thần bí biến mất.

Cũng vào thời gian này, Sở Chiến đang ở trong bệnh viện nhận được thông báo khẩn cấp của đám thuộc hạ, báo cho anh biết là ông cụ đã đến thành phố S; ở trạm xe lửa đã bị một nhân vật thần bí đưa đi. Trong nháy mắt Sở Chiến liền cau mày lo lắng, trong lòng phỏng đoán đối phương có mục đích gì, có phải là định dùng ông cụ để uy hiếp cục cưng của anh không, anh lập tức hạ lệnh cho Lãnh Nhất Thiên điều tra.

Tiểu Vương xuyên qua kính chiếu hậu nhìn ông cụ đang ngồi phía sau, cảm giác ông lão này có một loại phong độ mà những người nông dân bình thường không có được, gãi gãi đầu, đặt câu hỏi: "Ông cụ, ngày đây muốn đến nơi nào?" .

"Ặc, nếu như thuận tiện làm phiền cậu đưa tôi đến bệnh viện nhân dân." Mặt ông cụ lộ vẻ gấp gáp trả lời, lần này ông có hơi lo lắng quá rồi, cho nên mới bỏ ra thời gian dài như thế để tự đến thành phố S, nếu là bình thường, ông sẽ nói để quản gia an bài tài xế đưa ông đi, đi như thế thì sẽ đến rất nhanh.

"Bệnh viện? Ông cảm thấy không thoải mái sao?" Tiểu Vương quan tâm hỏi, ông chủ ngồi phía sau cũng cau mày như ông cụ, trong lòng suy nghĩ người nhà của ông đều ở đâu cả rồi, sao để cho ông một mình đi đến đây, họ không biết thành phố S rất nhiều nguy hiểm sao?

"Không phải là khám cho tôi, tôi muốn đi thăm cháu gái mình, nó bị thương." Ông cụ lo lắng nói, ông cụ từ đầu đến cuối cũng không đề cập đến tên và thân phận của cháu gái mình, dù cho đối phương có tốt đến thế nào, nội tâm cũng là rất khó đoán, ông phải cẩn thận mới được.

Tiểu Vương nhận được lời đáp nên gật đầu một cái, cũng dần thích trò chuyện với ông cụ, nên cậu lập tức hỏi thăm ông cụ về những chuyện riêng, tỷ như cháu ông ốm hay mập, có cần giúp một tay hay không? Ông cụ đến từ đâu?.... tất cả những câu hỏi đó đều bị ông cụ trả lời một cách đơn giản.

Người đàn ông ngồi bên cạnh ông cụ nghe cách trả lời của ông cụ, trong mắt loét lên một đạo ánh sáng, sau đó mặt không biến sắc mà lắng nghe hai người trò chuyện.

Trải qua hơn nửa tiếng, xe con rốt cuộc lái đến bệnh viện nhân dân thành phố S, nhìn cái bệnh viện to hiện ra trước mặt, ông cụ cảm kích nói với người con trai ngồi bên cạnh: "Cháu trai, cảm ơn cháu." .

Ông cụ thận trọng mở cửa xe ra, lấy túi hành lý to xuống, rồi lập tức mở túi ra, mọi người không rõ ông định làm gì nên đưa mắt nhìn ông, ông lấy một tờ năm mươi tệ thả vào tay người con trai ngồi bên cạnh mình, cảm kích nói: "Cháu trai, lần này cám ơn cháu, đây là tiền xe, cháu cứ cầm lấy." .

Người đàn ông trung niên ngồi ghế cạnh tài xế mở to đôi mắt kinh ngạc, Tiểu Vương nhìn thấy động tác của ông, lập tức thật thà nói: "Ông cụ, tiền của ông, ông cứ để dành lại mà sử dụng, giám đốc của chúng tôi không quan tâm đến chút tiền này." .

"Tôi hiểu các người sẽ chẳng để ý đến số tiền nhỏ này, nhưng đây là tiền xe, xe này tôi không thể ngồi không công, tóm lại là cám ơn các người đã giúp đỡ." Ông cụ thu thập xong hành lý, phất tay một cái đi vào trong bệnh viên nhân dân.

Rồi hai người đàn ông phía trước đưa đôi mắt kinh dị khi thấy người đàn ông ngồi phía sau thư thả bỏ tiền vào trong túi mình, không nói gì thêm. Vừa rồi anh nhìn thần thái của đối phương khi nói chuyện cũng biết đối phương không phải là người bình thường, nếu không nói rằng, thái độ vô tình toát ra sự tôn quý, cũng có nghĩa rằng gia đình của đối phương không đơn giản, cho nên anh không từ chối mà nhận tiền.

Mà trong lòng Tiểu Vương cảm thán ông cụ kia thật thà và rất có nguyên tắc sống, không có bởi vì thân phận cao quý của giám đốc mà nịnh bợ, cứ làm đúng nguyên tắc của mình, dám đưa chút tiền cho chủ tử, đây chắc chắn là một ông cụ tốt bụng.