Đôi Điều Về Anh

Chương 12




Phía Tây thành phố, Grant trở nên rắn mặt khi anh tiến về phía quán bar với tấm biển đèn nê ông đỏ nhấp nháy dòng chữ “Câu lạc bộ Rio”. Anh có cảm giác mình không mặc gì khi không mang theo súng và bao súng, nhưng chỉ có gã đàn ông nào muốn chết mới thử mang thứ đó vào một nơi như thế này.

Grant đẩy cửa vào và ngay lập tức cảm nhận được nhịp ồn ã của điệu salsa ngập tràn. Gần như ngay khi anh vừa bước vào trong thì một gã dẹp trật tự trong bộ đồ đen và đeo khuyên tai đi đến khám xét người anh. Anh hỏi anh ta xem anh có thể tìm thấy ông Black ở đâu - đó là tất cả những gì người liên lạc nói với anh: hãy tìm một ông Black nào đó. Anh ta gật đầu, chỉ về hướng những chiếc bàn trống ở phía cuối câu lạc bộ.

Grant chọn một bàn có góc và ngồi xuống. Có lẽ khó ai có thể nghe được cuộc trò chuyện giữa anh và “ông Black” qua tiếng nhạc nhưng dựa vào mục đích của chuyến viếng thăm này thì anh không muốn mạo hiểm nếu như có ai đó nghe trộm. Cô bồi bàn bước đến chờ Grant gọi đồ uống và anh gọi một ly whisky. Anh không định uống, nhưng trong những tình huống như thế này thì vẻ bề ngoài là tối quan trọng, còn anh thì không muốn trông quá lo lắng hay đáng nghi.

Sau khi cô phục vụ bàn mang đồ uống ra, anh ngồi lùi lại và vờ tập trung vào màn nhảy múa ở sân khấu giữa câu lạc bộ. Đến giữa bài hát thứ hai thì một người đàn ông gầy và cao độ bốn mươi tuổi xuất hiện trước bàn của anh. Ông ta mặc chiếc sơ mi trắng cổ bẻ với quần bò màu tối và có mái tóc cắt ngắn vàng hoe. Tay áo ông ta xắn lên, để lộ đầy những hình xăm. Hình ảnh này không giống như những gì anh đã hình dung.

“Ông là Black? Grant hỏi.

“Đoán giỏi đấy!” Người đàn ông nói, giọng hơi cáu. Ông ta ngồi ở ghế đối diện. “Nghe nói anh đang tìm kiếm thông tin về một vụ điều tra của FBI, anh Lombard.”

Grant quyết định không hỏi tại sao ông ta lại biết tên mình. “Tôi nghe nói rằng Roberto Martino có thể giúp tôi.”

Black châm một điếu thuốc và nhả khói tỏa khắp bàn. “Ông Martino không giúp người khác, anh Lombard ạ. Mọi người giúp ông ấy. Nói cho tôi biết Thượng nghị sĩ Hodges có biết anh ở đây không?”

Grant cũng quyết định không hỏi làm sao họ biết anh đang làm việc cho ai. “Ông không cần phải biết. Tham mưu trưởng của ông ta cử tôi đến.” Anh đáp, giả bộ rằng anh đến đó chỉ vì lệnh của Driscoll. Không phải vì một ai đó có thể biết về cuộc gặp gỡ này. Câu lạc bộ Rio không phải là một quán bar mà những bí mật ở đây có thể bị lộ ra ngoài.

“Tại sao tôi lại quan tâm đến tham mưu trưởng của thượng nghị sĩ Hodges chứ?” Black hỏi.

“Anh ta nhận được sự hỗ trợ của một người đàn ông có tầm ảnh hưởng lớn. Có quan hệ với thượng nghị sĩ Hodges và có thể sẽ giúp ích cho chủ của ông một ngày nào đó.”

Black xem xét điều này trong khi rít một hơi thuốc nữa.

“Có thể có, cũng có thể không.”

“Có lẽ ông sẽ thấy quan tâm hơn khi biết rằng thượng nghị sĩ Hodges và ngài Martino có chung một kẻ thù.”

“Martino có nhiều kẻ thù lắm. Anh phải nói cụ thể hơn nữa.”

“Jack Pallas.”

Ánh mắt của Black cho thấy ông ta nhận ra cái tên ấy. “Vậy là ông biết anh ta.”

Black gật đầu. “Đúng… Tôi biết Jack Pallas. Mặc dù anh ta lấy tên khác khi tôi quen biết anh ta”. Giờ thì ông ta có vẻ quan tâm hơn nhiều. “Anh biết gì về Pallas?”

“Tôi biết anh ta đã trà trộn vào tổ chức của ông.” Grant đáp. “Biết cả chuyện anh ta phản bội Martino và đã loại bỏ nhiều quân của các ông trong thời gian đó.”

Black ngừng lại trong giây lát. “Anh muốn gì hả Lombard?”

“Pallas là đặc vụ chính trong một vụ điều tra có liên quan đến Hodges. FBI đang giấu chúng tôi điều gì đó. Tham mưu trưởng của ngài thượng nghị sĩ yêu cầu tôi tìm hiểu xem điều đó là gì. Tất nhiên anh ta sẽ rất biết ơn nếu ông có thể giúp được việc này. Là tham mưu trưởng của ngài thượng nghị sĩ, anh ta hi vọng có ngày sẽ báo đáp”. Rõ ràng anh đang thêm vào chi tiết yêu cầu của Driscoll, nhưng theo như Grant hiểu, nếu Roberto Martino có đến đòi báo đáp thì đó sẽ là vấn đề của Driscoll chứ không phải của anh.

Như thể được ra hiệu một cách âm thầm, một cô bồi bàn từ đâu xuất hiện và đặt một cái gạt tàn trước mặt Black. Ông ta búng nhẹ tàn thuốc rồi xoay xoay nó quanh gạt tàn, để lộ phần tàn cháy đỏ. Ông ta rít một hơi nữa, Grant có thể đoán được rằng ông ta đang cân nhắc lời đề nghị của mình.

“Hãy nhìn việc đó theo cách này: Nếu giúp chúng tôi, ông có cơ hội làm cho việc điều tra của Pallas rối lên.” Grant thêm vào. “Dù điều anh ta đang che giấu là gì đi nữa thì nó cũng rất quan trọng bởi anh ta không muốn ai biết về nó cả.”

Black thả lỏng người, cười một cách nghiêm túc. “Anh có vẻ khá tự tin rằng chúng tôi sẽ đưa tin cho anh chỉ vì điều đó. Tôi nghĩ anh đã đánh giá quá cao việc Martino không thích Pallas đấy.”

“Thế ư?”

Ban đầu, Black không nói gì. Sau một hơi thuốc nữa, ông ta đứng dậy. “Chờ ở đây!”

Grant thở hắt ra một cách chậm rãi. Nếu ông ta không trở lại với mấy tên khủng bố đánh thuê và một chiếc ô tô với cốp xe được trang bị dây nhựa thì có vẻ như ông ta đang đi tìm câu trả lời.

Vài phút sau, Black quay lại. Ông ta ném một mẩu giấy đã được gấp nhỏ lên bàn. “Người đàn ông này sẽ giúp anh. Gặp ông ta ở địa chỉ này vào mười giờ tối thứ Bảy. Giờ thì anh nợ chúng tôi đấy, Lombard. Không phải tham mưu trưởng hay ai khác mà chính là anh. Vì thế, tôi hi vọng rằng thông tin mà người đàn ông này đưa ra có là gì đi nữa thì nó cũng đáng.”

Grant cảm nhận được sự tức giận dâng lên nhưng anh không phản ứng gì. Anh cũng hi vọng thông tin ấy đáng giá và rất trông mong điều đó.

Anh mở mẫu giấy ra thì thấy một cái tên và một địa chỉ. Anh nhìn lên, chắc chắn anh đang bị chơi rồi. “Không thể thế được!”

“Đúng thế đấy!” Black đi khỏi bàn và biến mất vào đám đông.

Grant liếc nhìn mảnh giấy trong tay. Đây là một bước ngoặt đáng ngạc nhiên. Anh không biết mặt người đàn ông này, nhưng tất nhiên, anh nhận ra cái tên đó. Bất kì ai có mối liên hệ đến nền chính trị và việc thi hành luật ở Mỹ, đặc biệt là ở Chicago đều nhận ra cả - Silas Briggs.