Đợi Em Nói Yêu Anh

Chương 18: Nghi ngờ thoáng qua




"Đúng đó đại ca, để em nữa. Con ranh láo toét"

Tên cầm đầm lướt qua hai tên đàn em của mình đang muốn xông lên, suy nghĩ một chút rồi hất hất đầu ra hiệu, giọng nói ồm ồm

"Đừng làm quá"

Hai người kia được lệnh như vậy, khuôn mặt ti bỉ bước đến gần cô, cô nhìn hành động của hai người, trong lòng không nhịn được khinh bỉ một trận. Đợi cho đến khi tên kia đến gần một chút, cô liền nhanh gọn ra quyền, chuẩn xác vào hai bên mắt của cả hai tên. Hai tên đó không ngờ được Lâm Vũ đột nhiên tập kích, không hề phòng bị bị đấm hai quyền vào hai con mắt, đau đến không mở nổi, mấy tên nam sinh còn lại nhìn thấy vậy cũng tròn mắt ngạc nhiên, nhìn cô rồi lại nhìn nhau. Lâm Vũ nhìn thấy mấy tên đó như vậy, bĩu môi một cái, chửi hay lắm đúng không, khinh miệt cô đúng không, thích cảnh cáo đúng không, hảo, cô liền cứ nhìn mặt mà đánh, đánh cho ba mẹ mấy người không nhận ra thì thôi( Rin: Vũ Vũ ah, chị thật bá =.=)

Nghĩ như thế nào liền làm như vậy, đợi cho hai tên kia không kịp phản ứng cô lại tiếp tục ra thêm hai quyền vào sống múi và hai con mắt còn lại, nhanh gọn chuẩn xác khiến hai tên lăn ra đất. Mấy tên còn lại thấy thế, không nghĩ ngợi gì nữa, vội vã xông lên, cũng không kể thứ tự gì liền tới tấp tấn công cô. Lâm Vũ thấy như vậy, tập trung cao độ, mới nãy chỉ có hai người, hiện tại đến mười mấy người cùng lúc đánh, không thể lơi là cảnh giác được. Tuy là như vậy, thân thể của cô lại linh hoạt như con sóc, không chỉ chống đỡ loạt tấn công từ mấy tên kia mà còn đánh trả lại cho mỗi tên vài quyền, tất nhiên, giống như cô đã nói, chính là nhằm vào mặt mà đánh, đánh đến mức khiến cho mấy tên bụm mặt ngã xuống nền đất.

Đỡ một cú đá từ đằng trước liền cảm thấy một lực lớn từ phía sau, trong lòng thầm kêu một tiếng không ổn, Lâm Vũ vội vã quay đầu lại, định đưa tay ra đỡ. Nhưng không ngờ trên tay tên kia cầm con dao găm sắc nhọn, cô vốn định đưa tay ra đỡ, lại không kịp tránh đi, không cẩn thận liền bị một nhát cắt dọc cổ tay, khá sâu, máu liền chảy ra. Cô chưa kịp đạp cho hắn một cước đã cảm thấy một luồng gió xẹt qua, thoáng một cái đã thấy một bóng trắng chắn trước mặt. Bóng lưng này....

"Không sao chứ?"

Anh quay xuống hỏi cô, ánh mắt có quan tâm không che giấu được. Đôi mắt của cô ngước lên nhìn anh, anh là đang quan tâm cô thật sao, dù tia quan tâm kia rất nhàn nhạt, nhưng cô tuyệt đối không nhìn sai. Chỉ là cô hiện tại không phải Trình Nhiên, cũng không phải Ella, sao anh lại đối với một nữ sinh mới gặp vài lần đã quan tâm như vậy. Một cỗ buồn bực không hiểu sao dâng lên trong lòng.

"Cẩn thận"

Đến khi cô bừng tỉnh lại mới phát hiện có một tên vừa tấn công từ đằng sau cô, may mắn anh phát hiện kịp liền cho hắn một quyền. Cô vội vã tĩnh tâm lại, cùng anh xử lí nốt đám người còn lại. Có Trình Hạo tham gia, mọi thứ đơn giản hơn rất nhiều, chủ động nghiêng hẳn về một phía, chẳng qua chính là vấn đề thời gian. Không hiểu là vô tình hay cố ý, anh cũng chính là học theo cô, cứ nhằm mặt mấy tên đó mà đánh (Rin: tôi chết mất với anh em nhà này =.=)

Chẳng mấy chốc, rốt cuộc cũng xử lí xong xuôi mấy tên kia. Hai người Hạo- Vũ đứng ở một bên, lạnh lùng nhìn đám người nằm rạp trên mặt đất, Lâm Vũ nhìn thành quả của mình, cực kì hài lòng. Nhìn mấy tên kia mà xem, khuôn mặt sưng phồng lợi hại, hai con mắt giống như gấu trúc có hai vết bầm lớn, nếu như bây giờ cha mẹ bọn hắn có mặt ở đây, cũng chưa chắc đã nhận ra con trai của mình đâu a.

"Nói với cái tên thuê mấy người đó, nếu như còn có lần sau, tôi không để yên đâu"

Lâm Vũ nói xong một câu, mấy tên kia liền lồm cồm bò dậy chạy đi mất, ánh mắt nhìn cô như nhìn quái vật. Lâm Vũ sờ sờ mũi, cô đâu có đáng sợ như vậy đâu nha ( Vâng, ko đáng sợ, chỉ thích đấm vào mặt thôi :3 )

Đến khi cảm thấy ở tay có xúc cảm ấm áp lạ thường, Lâm Vũ liền quay đầu sang, chỉ thấy một mái tóc đen mượt, một phần sống mũi cao thẳng và hai hàng mi dài cong vút. Trình Hạo cầm lấy cổ tay bị thương của cô, rút một chiếc khăn tay từ túi quần của anh ra, tỉ mỉ mà chăm chú băng bó vết thương trên tay cho cô. Vết thương không sâu lắm nhưng khá dài, máu không chảy ra nhiều nữa, vết máu ở miệng vết thương cũng đã khô lại. Cô nhìn một mặt dịu dàng của anh như vậy, không hiểu sao trong chốc lát thấy khó chịu, có chút thô lỗ giật tay mình ra, rồi lại vì sự vô lý của mình mà nổi cáu, môi mím lại. Anh nhìn thấy cô im lặng, cũng không mở miệng nói chuyện, chỉ nhìn vào cô chằm chằm, cứ thế. Cô theo thói quen cắn cắn môi dưới, cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện

"Sao anh ở đây"

"Tôi nghe thấy mấy người đó nói chuyện muốn hại em, liền theo đến"

Anh chậm chạp trả lời, mắt vẫn không dời khỏi khuôn mặt cô, giống như qua đó mà nhìn thấy một khuôn mặt khác. Cô nghe thấy anh trả lời đơn giản như vậy, cảm giác khó chịu lại dâng lên, thật sự muốn hỏi anh một câu " Anh nghe thấy người ta muốn hại ai cũng sẽ liền chạy đi cứu ?" nhưng rồi lại kìm lại trong họng. Thôi đi, nếu như hôm nay không có anh, có lẽ cũng không sớm như vậy mà thoát được, có khi trên người còn có thêm mấy vết thương nữa.

"Rột rột"

Cô đang muốn cảm ơn anh rồi tạm biệt thì một tiếng động chợt vang lên khiến cho cô trong nháy mắt ngượng chín mặt. Cái bụng đáng chết, réo gì mà lại réo ngay lúc này cơ chứ, thật mất mặt chết đi được. Anh liếc nhìn cô một cái, buông ra một câu

"Tôi mời em đi ăn"

Rồi quay lưng bước đi. Cô nhìn bóng lưng của anh, anh đã đi được một đoạn, cô cũng không tiện nói lời từ chối nữa liền xách ba lô đuổi theo. Anh dẫn cô đến một cửa hàng mì ở sâu trong một hẻm nhỏ, cửa hiệu này cô tất nhiên không lạ gì, là cửa hiệu của hai vợ chồng già, nấu vô cùng vừa miệng, lần đầu tiên cũng là cô tìm thấy rồi dẫn anh đến đây ăn, dần dần trở thành quán ăn quen thuộc của hai người. Cô thấy anh đi đằng trước, đã tìm chỗ ngồi xuống, cỗ bực tức vô cơ trong lòng lại dâng lên, sau đó lại chuyển thành một hồi chuông cảnh báo, chẳng nhẽ, anh đã nhận ra điều gì? Không thể nào đâu, cô cẩn thận như vậy, anh lại mới gặp cô có vài lần, sao có thể phát hiện ra chứ, có lẽ là do cô suy nghĩ nhiều rồi.

Cô đang mải suy nghĩ, nghe thấy anh hỏi gì về mấy món ăn liền gật đầu bừa, không để tâm. Đến khi ông chủ bưng đến hai tô mì lớn, cô liếc nhìn qua liền than một tiếng, không xong rồi. Hai tô mì thập cẩm đặt trước mặt, khói bốc lên nghi ngút, hương thơm hấp dẫn, chỉ là Lâm Vũ quả thật không còn tâm trí nào mà ăn, dù rằng cô đang đói, rất rất đói. Cô vốn không ăn được hải sản, khi đến đây ăn luôn dặn chủ quán không cho tôm vào mì. Bây giờ thì hay rồi, bát mì trước mặt có nhiều tôm như vậy, nếu như cô theo thói quen gắp ra, anh chắc chắn sẽ nghi ngờ. Không hiểu sao cô luôn có linh cảm là anh đang biết cái gì đó, mặc dù không rõ ràng lắm nhưng linh cảm của cô thường rất chuẩn. Cô nhìn anh đang nhìn chằm chằm vào cô, hít sâu một hơi rồi bắt đầu ăn, chậm chạp gắp một con tôm bỏ vào mồm, không nhai liền nuốt xuống, một con lại một con ăn sạch. Anh nhìn cô ăn như vậy, nhíu nhíu mày rồi mới bắt đầu động đũa. Hai người cứ như vậy ăn mì, không ai nói với ai câu nào, một người thì vô cùng tao nhã, một người thì ăn như bị bỏ đói ba năm. Sau khi giải quyết hai phần ba bát mì, cảm giác buồn nôn trào lên tận họng, Lâm Vũ vội vàng bỏ đũa xuống, cầm lên một tờ giấy lau miệng, cố gắng thật chậm rãi mà nói với anh.

"Hôm nay... cảm ơn anh. Tiền mì để tôi trả, tôi còn có việc, đi trước".

Cô nói xong rồi chạy đến quầy trả tiền, đến khi bước ra khỏi quán thì vội vã lao như bay, anh không đuổi theo cô, cũng không ngăn cô lại, ánh mắt màu hổ phách nhìn bóng lưng của cô, sâu không thấy đáy, môi mỏng mím chặt lại.

Lâm Vũ cứ thế chạy một mạch đến một nơi hoang vắng, không nhịn được nữa nôn ra hết tất cả những gì vừa ăn, cổ họng vừa ngứa lại vừa rát. Xong rồi. Xong thật rồi. Cậy mạnh làm gì chứ, bây giờ toàn thân đều khó chịu. Cứ mỗi lần cô ăn hải sản, toàn thân không phát sốt thì cũng nổi mẩn, có lần anh hai còn phải đưa cô vào viện truyền nước suốt một đêm. Cũng may lucd nãy cô móc họng nôn ra được hết, hi vọng sẽ không có vấn đề gì nữa.