Đợi Em Nói Yêu Anh

Chương 35: Tin dữ




"Sao vậy"

Nhận ra động tác trên tay của cô bất chợt dừng lại, anh hơi hơi ngẩng đầu lên, nhìn cô với ánh mắt khó hiểu. Cô cụp mắt xuống xe giấu sự ngại ngùng nơi đáy mắt, chỉ là hai vệt hồng hồng hai bên má có che thế nào cũng che không được. Nói sao đây? Chẳng nhẽ lại nói với anh rằng cô từ khi nào đã biến thành sắc nữ đấy, nhìn đôi môi mỏng xinh đẹp kia chỉ muốn cắn một miếng hay sao? Nhưng mà, đôi môi xinh đẹp kia từng hôn cô, cũng đã từng hôn người khác..... Một cảm giác bức bối quen thuộc lại trào lên rồi ngày càng bành trướng khiến cho Lâm Vũ mím môi lại, ánh mắt thoáng qua tia buồn bã. Cái cảm giác này là sao vậy, khó chịu, bức bối, tất cả đều là vì anh thân mật với người cô ghét nhất hay sao? Hỏi? Không hỏi? Nếu như cô hỏi, anh không muốn trả lời thì sao ? Cô đòi hỏi anh tư cách, nhưng mà hiện tại, cô lấy tư cách gì chất vấn anh đây?

"Sao vậy"

Anh lặp lại lần nữa, kéo cô ngồi lên đùi mình, ánh mắt nghi hoặc đảo qua

"Không có gì"

Cô cười khan một tiếng, lắc lắc đầu nói không, chỉ là nhìn bộ dạng kia, thấy thế nào cũng không giống không có gì. Trình Hạo không khỏi thở dài một hơi, nâng khuôn mặt đang cúi gằm xuống của cô, ánh mắt màu hổ phách nhìn thẳng vào đôi mắt đang trốn tránh của cô, giọng nói trầm thấp quyến rũ vang lên bên tai

"Tiểu Vũ, em có còn nhớ quy ước ba điều của chúng ta không"

Lâm Vũ nghe anh nói như vậy, hơi hơi ngẩn người, sau đó lại không khỏi cười khổ một tiếng. Quy ước ba điều đó, cô nhớ, đương nhiên nhớ, sao cô có thể quên được chứ, đó là những điều mà hai người đã quy định từ trước, thề rằng cả đời không được làm trái. Không nói dối, không nghi ngờ, không thất hứa, vào một ngày đẹp trời, hai đứa nhỏ cùng nhau đóng dấu ấn nho nhỏ vào một bản hiệp ước viết tay gồm mấy điều đó, dùng phương pháp trẻ con mà nghiêm túc cùng nhau lập nên ước định, trải qua bao nhiêu năm như thế vẫn không hề thay đổi. Không nghi ngờ, nói thì dễ, làm thì mới khó, nhất là khi có những việc mắt mắt thấy tai nghe, lý trí nói tin tưởng, còn trái tim lại không tránh nổi có chút lung lay, không nhiều, những cũng đủ khiến cho tâm trạng bức bối khó chịu.

"Ngày hôm đó, em có tình cờ..."

Lâm Vũ nói được một nửa thì mím môi lại, ấp úng không nói hết câu khiến cho Trình Hạo nhíu chặt mày, không hiểu chuyện gì đang xảy ra

"Tình cờ làm sao"

"Thì tình cờ.... tình cờ nhìn thấy anh cùng với Diệp Tuyền thân mật"

Cô không nhịn nổi nữa hét lên, rồi lại vì sự to tiếng của chính bản thân mình mà bực mình, cố gắng bình ổn lại cảm xúc. Lâm Vũ a Lâm Vũ, mày làm sao thế này, từ khi nào lại dễ mất cảm xúc như vậy chứ. So với Lâm Vũ thì Trình Hạo còn ngạc nhiên hơn nhiều, thân mật, nhóc con này là rốt cuộc vừa nói cái gì thế, anh từ khi nào cùng với Diệp Tuyền ghê tởm kia thân mật. Cô rốt cuộc ngốc thật hay không hiểu, trải qua bao năm như vậy, ngoài cô ra, anh thậm chí còn không có chạm vào người phụ nữ nào chứ đừng nói đến thân mật.

"Em rốt cuộc đang nói cái gì vậy. Anh từ khi nào cùng cô ta thân mật"

Trình Hạo hỏi lại một câu khiến Lâm Vũ mím môi chặt lại, ánh mắt nhìn anh lên án như kiểu cô biết thừa không cần phải giấu, một bộ dáng không vui tất cả đều phô bày ra hết

"Anh còn nói không có. Rõ ràng là buổi chiều hôm trước ở sân sau trường em có bắt gặp hai người.... ah... đau quá, tại sao lại đánh em"

Trình Hạo nghe cô nói được một nửa, một kí ức trong đầu mơ hồ truyền đến, ngay lập tức nhớ ra cô đề cập đến chuyện gì, không nhịn được búng vào trán cô một cái rõ đau khiến cho cô bưng trán, ánh mắt không hiểu. Nhóc con này, chính là vì lý do này mới giận dỗi với anh đi. Hơn nữa nếu như hôm nay anh không hỏi, cô cũng sẽ như vậy không thèm hỏi lại anh một câu, là quá tin tưởng không thèm hỏi, hay vẫn là đối với anh không có chút niềm tin. Không phải trong những trường hợp như vậy, con gái sẽ thường khóc nháo ầm ĩ hay sao, đâu có ai như cô ngay cả một câu cũng không nói, bình tĩnh đến đáng sợ. Thực ra Lâm vũ cũng không phải là hoàn toàn bình tĩnh như Trình Hạo vẫn tưởng, cô chẳng qua là mang trong mình chút sợ hãi cố hữu, không phải không muốn hỏi, chẳng qua chính là không dám hỏi, cũng không biết hỏi thế nào mới có thể nhận được câu trả lời không khiến mình tổn thương

"Nhóc con, cái này chính là phạt em, nếu như anh không thèm hỏi đến, em cũng sẽ như vậy lựa chọn không tin tưởng anh có phải không"

"Em..."

Lâm Vũ cắn cắn môi dưới, trầm mặc coi như thừa nhận, một bộ dáng khiến cho Trình Hạo cảm thấy vừa khó chịu vừa bất đắc dĩ. Hết cách rồi, ai bảo anh lại yêu một người EQ thấp như cô vậy chứ.

"Em không cho anh cơ hội giải thích đã phán anh tội tử hình, như vậy thực không công bằng"

"Em..."

Trình Hạo không đợi cô nói hết liền ngắt lời của cô, chậm rãi mở miệng

"Đúng là ngày hôm đó Diệp Tuyền có đến tìm anh, cô ta nói anh phải tin cô ta không có làm chuyện đó. Anh lúc đầu chính là mặc kệ cô ta, nhưng mà cô ta thật sự là bám dai như kẹo cao su vậy, dính lấy anh không buông. Nhìn thấy anh muốn rời đi còn tiến đến ôm anh thật chặt. Anh bất đắc dĩ mới phải đẩy cô ta vào tường, đúng là anh có nói với cô ta một câu, nhưng mà tuyệt không phải thân mật như em tưởng.."

"Câu gì?"

Cô nghe anh kể lại, bất giác hỏi một câu như vậy. Anh đột nhiên thay đổi thái độ, ánh mắt sắc lạnh khiến cho cô giật mình, giọng nói lạnh tanh không có chút cảm xúc

"Nếu như cô còn động vào cô ấy, tôi sẽ không để yên đâu"

Nói xong câu đó, khuôn mặt anh mới khôi phục lại bộ dáng dịu dàng thường ngày, giọng nói cũng khôi phục lại độ ấm

"Tiểu Vũ, anh chính là nói với cô ta như vậy"

"À... là như vậy sao"

Kì lạ là khi Lâm Vũ nghe anh nói xong, lại không biểu lộ cảm xúc gì nhiều, À lên một tiếng rồi lại im lặng, im lặng đến mức khiến cho Trình Hạo không hiểu làm sao

"Sao? Em không tin?"

Anh hơi nhướng nhướng mày, hỏi

"Không phải không tin"

"Vậy sao vẫn không vui"

Không vui? Cô biểu lộ tâm trạng rõ vậy sao. Mặc dù cô chỉ là không vui một chút, được rồi, cô chính là vẫn rất không vui đấy, chính Lâm vũ cũng không biết tại sai nữa, rõ ràng anh đã nói với cô tất cả, cớ sao cô vẫn không vui đây?

"Như vậy, sao hôm nay anh lại đột nhiên nổi giận chứ. Còn nữa, sao anh lại biết em đi gặp Thần chứ"

Lâm Vũ không muốn anh tiếp tục truy hỏi nữa bèn nói lảng sang chuyện khác, lần này, đến lượt Trình Hạo trầm mặc không biết nói gì, Thần, đó là tên của người đàn ông đó sao. Anh phải nói với cô thế nào đây, chẳng phải lí do đã quá rõ ràng rồi hay sao

"Anh vốn là muốn tìm em, thấy em đi đến đó mới tò mò đi theo"

"Tìm em?"

"Ừ"

"Vì cái gì"

Vì cái gì sao. Anh cười nhẹ, vuốt vuốt mái tóc dài mềm mượt của cô

"Còn không phải vì câu trả lời của em sao".

Một câu của anh khiến những hình ảnh trong chiếc đu quay ngày đó chợt ùa về, thoáng chốc khiến cho Lâm Vũ đỏ mặt, cằm gần như cúi gằm xuống. Đôi mắt màu hổ phách lấp lánh ý cười, khuôn mặt Trình Hạo tiến sát lại gần, bàn tay đặt ở eo cô cũng siết chặt lại, đang định mở miệng thì chợt thấy có tiếng chuông điện thoại vang lên cực kì không đúng lúc khiến cho anh không khỏi nhíu mày. Lâm Vũ thì nhân cơ hội đó, nhảy ra khỏi lòng của anh, nhanh chóng đặt điện thoại lên tai. Trong nháy mắt, khuôn mặt vốn đỏ ửng vì ngại ngùng của cô trở nên tái nhợt không còn chút huyết sắc, giọng nói run rẩy của cô bất chợt vang lên

"Ông nói sao cơ?"