Đổi Mệnh

Chương 17: Nhị vị hoàng tử




“Hồi bẩm Đại thiếu gia, Lục hoàng tử đúng lúc đi ngang qua đây, tiện đường muốn ghé vào chào hỏi.”

Tâm phúc bên cạnh An Duyệt Hiên bẩm báo.

“Mau mời vào.”

Miệng nói vậy nhưng An Duyệt Hiên lại khẽ nhíu mày. An Quốc Công phủ xưa nay không tham gia tranh chấp ngôi báu, có không ít hoàng tử muốn mượn hơi họ nên tìm mọi cách tiếp cận, dụ dỗ, thậm chí đe doạ. Trước nay hắn và Lục hoàng tử cũng không có qua lại, thế nào mà…

Lục hoàng tử bước vào, mọi người tiến lên hành lễ, Lục hoàng tử khoát tay miễn lễ, bảo mọi người:

“Ngồi xuống đi, là bổn hoàng tử đường đột ghé vào, mọi người cứ tự nhiên.”

Uyển Lâm nhìn thấy Lục hoàng tử, chỉ cảm thấy người này có đôi mắt thâm thúy, khuôn mặt lạnh lùng, nhất định là người tâm cơ thâm trầm. Lục hoàng tử lúc này đang mặc một bộ y phục màu đen, tạo cảm giác xa cách, như thể cảnh cáo người lạ chớ tới gần. Uyển Lâm chỉ biết về thời đại này bằng những ký ức của nguyên chủ, vì vốn dĩ nó không hề có trong lịch sử nàng đã biết.

Không khí trong phòng đang im ắng, mọi người ngượng ngùng không biết phải nói gì, đột nhiên có một thiếu nữ xông vào.

“Hoàng huynh, huynh đi đâu vậy, làm muội tìm suốt.”

Lục hoàng tử bất đắc dĩ nói:

“Sao muội lại lén xuất cung thế này, phụ hoàng và mẫu phi mà biết nhất định sẽ phạt muội cho xem.”

Thiếu nữ không thèm để ý trả lời:

“Muội mới không sợ, dù sao cũng ra khỏi rồi, huynh nhất định phải dẫn muội đi những nơi thật vui đó.”

“Tham kiến Nhị công chúa, Nhị công chúa vạn phúc.”

Mọi người giờ phút này mới biết đây là Nhị công chúa Phương Quế Chi, muội muội ruột của Lục hoàng tử, năm nay 11 tuổi, nhỏ hơn Uyển Lâm ba tuổi. Công chúa trông rất tinh nghịch, đáng yêu, một đôi mắt to tròn, linh động đang chớp chớp, quan sát mọi người trong phòng.

“Để ta giới thiệu, đây là đại công tử An Quốc Công phủ An Duyệt Hiên, đây là đại tiểu thư An Quốc Công phủ An Nguyệt Lan, còn đây là…” Lục hoàng tử dừng lại một chút, nhìn Uyển Lâm.

“Tiểu nữ Phạm Uyển Lâm, đích nữ phủ Lễ Bộ Thị Lang, xin ra mắt công chúa.”

Uyển Lâm đứng lên hành lễ lần nữa, tự mình giới thiệu. Hôm nay Uyển Lâm mặc y phục màu vàng nhạt, bên trên thêu một ít hoa cúc trắng, khuôn mặt trắng mịn, không chút son phấn, bên hong đeo một túi hương, ngọc bội tùy thân, trên cổ là một chiếc vòng cổ hình giọt nước trong suốt. Nhìn qua khiến người ta cảm thấy nhẹ nhàng, thoải mái, thêm một đôi mắt to tròn, linh hoạt, thực sự là một tiểu cô nương thanh thoát động lòng người.

Nhị công chúa vô tư nói:

“Đứng lên đi, đây là ở ngoài cung, không cần nhiều lễ thế đâu.”

“Nhưng mà sao mọi người lại tụ tập ở đây vậy, định đi đâu chơi đúng không?” Nhị công chúa hai mắt sáng lên.

“Hồi bẩm công chúa, chúng thần dự định cùng ra bờ suối sau rừng bắt cá, đúng lúc Lục hoàng tử đi ngang nên mọi người mới cùng ở một chỗ” An Duyệt Hiên mở lời.

“Bắt cá, được được, ta cũng muốn đi, hoàng huynh, huynh đưa muội đi cùng có được không, trước nay muội chưa từng bắt cá ngoài bờ suối lần nào.”

Nhị công chúa làm nũng, lay cánh tay cũng Lục hoàng tử trông hết sức đáng yêu.

“Chuyện này…không biết chư vị ở đây có phiền không khi ta và hoàng muội đi cùng?” Lục hoàng tử đường đột hỏi.

“Không dám, có Lục hoàng tử và Nhị công chúa đi cùng là điều vinh hạnh của mọi người ở đây.”

Câu nói này mang mười phần khách khí. Mọi người cũng chưa gặp được mấy lần, giờ lại muốn đi cùng thật bất tiện, đây rõ ràng là từ chối khéo.

“Được, vậy chúng ta cùng đi thôi.”

Lục hoàng tử chưa kịp mở miệng đã bị Nhị công chúa chặn lời, lôi kéo xuống lầu, rõ ràng nàng không hiểu ẩn ý trong lời nói của biểu ca, còn tưởng thế là đồng ý, thật là một tiểu cô nương hết sức đáng yêu. Ba người liếc mắt nhìn nhau, cùng đi xuống lầu, lúc này lại vừa vặn gặp thêm một người nữa. Người này gọi là đệ nhất mỹ nam tử cũng không ngoa, so với Lục hoàng tử có hai phần giống, đôi mắt không lạnh lùng như Lục hoàng tử, dung mạo lại có phần nhỉn hơn, khuôn mặt mang theo ba phần ý cười, nhìn vào có thêm mấy phần hảo cảm. Trên tay cầm quạt trắng, mặc y phục xanh dương, bên hong đeo ngọc bội quý giá, cả người đều phát ra khí chất phú quý, ưu nhã, khó lòng dời mắt, ừ, còn có một chút khí chất mỹ nhân trong đó nữa (vì xinh quá nên giống nữ nhi).

“Lục hoàng huynh, Nhị muội, sao mọi người lại ở đây?”

Còn chưa nói hết đã thấy An Duyệt Hiên bước xuống “Hiên huynh, huynh cũng ở đây sao?” nam tử trẻ tuổi ngạc nhiên hỏi.

“Tham kiến Thất hoàng tử.”

An Duyệt Hiên hành lễ, đưa mắt nhìn Nguyệt Lan và Uyển Lâm. Thất hoàng tử cười hì hì tiến lên khoác vai An Duyệt Hiên, nói:

“Không cần đa lễ, mọi người đều quen biết cả mà.”

Nguyệt Lan đứng phía sau bật cười. Thất hoàng tử này cùng với đại ca nàng từ nhỏ thường xuyên chơi chung, thân như huynh đệ. Phát hiện mình thất lễ, Nguyệt Lan thu hồi cảm xúc.

“Mọi người định ra bờ suối bắt cá, nếu Thất đệ không phiền thì đi cùng đi.”

Lục hoàng tử lạnh nhạt nói, hắn cũng biết Thất đệ và đại công tử An Quốc Công phủ quan hệ không tệ, từ nhỏ hắn đã không thích đệ đệ này, suốt ngày không lo chính sự, chỉ thích nhàn rỗi, kết giao bạn bè tứ hải, lại còn vì bề ngoài quá xinh đẹp mà thiếu đi vài phần khí khái nam tử.

“Thất ca, cùng đi đi, đông người thì vui mà”

Nhị công chúa cười hớn hở, trong số các vị hoàng huynh, Thất ca là người vui tính nhất, cũng rất hoà đồng, lúc nào cũng mang khuôn mặt tươi cười khi nhìn thấy nàng.

“Cùng đi thôi.”

An Duyệt Hiên bước đến vỗ vai Thất hoàng tử. Tên này thường ngày rất ham vui, lần này không đi cùng mới là kỳ lạ. Hai người từ nhỏ đã thân như huynh đệ, hắn hiểu quá rõ Thất hoàng tử này rồi.

Thất hoàng tử cười cười theo mọi người cùng đi, Lục hoàng tử và Nhị công chúa ngồi cùng xe ngựa, Uyển Lâm và Nguyệt Lan một xe, An Duyệt Hiên và Thất hoàng tử một xe, ba chiếc xe ngựa lần lượt chạy đi.