Đội Trưởng, Cùng Nhau Nói Chuyện Yêu Đương Đi

Chương 39: Lộ Diêu Diêu Quay Sang Ôm Anh




“Ngồi yên lại!”

Nửa người Lộ Diêu Diêu đã ở phía trước, cô không định dừng lại. Tay đặt lên đùi anh, lấy chân anh làm điểm tựa, Lộ Diêu Diêu tiếp tục leo lên phía trước. Chẳng mấy chốc, cô đã qua được một chân.

Đột nhiên, tay cô trượt xuống, cơ thể đung đưa. Sau khi ổn định lại, cô thấy có gì đó không ổn, nghiêng đầu nhìn tay mình, thấy vị trí bàn tay đặt lên mà kinh hãi. Không kìm được lòng nên bàn tay đã ấn lên. Xe đột ngột dừng lại. Cô ngước nhìn Dương Cảnh Thừa và mỉm cười: “Tôi không có ý đó.”

Dương Cảnh Thừa nhìn cô chằm chằm. “Đừng mang nó đi?”

Lộ Diêu Diêu từ từ lấy tay lại. Chiếc xe dừng lại và cô leo lên tốt hơn. Cô bất ngờ leo lên vị trí lái phụ. Sau khi ngồi xuống, cô quay lại nhìn Dương Cảnh Thừa, cười gượng, “Tôi không phải cố ý.”

Dương Cảnh Thừa nhìn cô chằm chằm, “Còn không lấy ra?”

Lộ Diêu Diêu chậm rãi thu tay về. Xe dừng lại, cô di chuyển dễ hơn. Rất nhanh đã leo đến ghế kế bên tài xế. Ngồi xuống, quay đầu nhìn về phía Dương Cảnh Thừa, cười đến thích thú. Dương Cảnh Thừa không nhìn cô, khởi động lại xe. Lộ Diêu Diêu không cười nữa, quay đầu lại nhìn vào bàn tay của mình, mở, nắm, mở, nắm, như thể đang đo cái gì. Làm nhiều lần như thế, cắn môi một cái.

Dương Cảnh Thừa liếc nhìn cô, cảnh báo: “Thắt dây an toàn cho chắc, ngồi xuống, đừng di chuyển nữa!”

Lộ Diêu Diêu kéo dây an toàn qua, gài chặt, cười với anh: “Ngồi xong, anh đi đi, Cảnh Thừa.”

Dương Cảnh Thừa quay đầu lại, tăng tốc độ xe.

“Làm sao cô đến được đây?” Một lúc sau, Dương Cảnh Thừa hỏi.

Lộ Diêu Diêu đem những chuyện từ lúc hoàng hôn đến sau khi anh đi ra khỏi sa mạc kể hết một lần.

Dương Cảnh Thừa cau mày, “Lại là Tần Trinh Trinh!”

Nếu không phải vì Tần Trinh Trinh, Lộ Diêu Diêu sẽ không bị mấy tên đó đuổi kịp, sẽ không bị đánh.

*

Chiếc xe đang lái trên sa mạc. Lộ Diêu Diêu nhìn ra cửa sổ, đen như mực. Cô thu hồi ánh mắt, đột nhiên quay đầu lại nhìn ra ngoài, trong đêm tối loáng thoáng có một chút ánh sáng.

“Đã muộn thế này mà còn có người đi vào sa mạc sao?” Lộ Diêu Diêu suy đoán, nói.

Nhưng cô vừa nói xong, dường như nghe thấy ai đó gọi tên mình.

“Cảnh Thừa, lái sang phía bên kia đi.” Lộ Diêu Diêu nhìn vào nơi có ánh sáng.

Dương Cảnh Thừa bẻ lái, xe vòng qua.

Lộ Diêu Diêu nghe rõ, cô ngạc nhiên nói: “Đó là Trương Tục. Trương Tục đang gọi tôi. Anh ấy đến tìm tôi.”

Chẳng mấy chốc, Lộ Diêu Diêu và Dương Cảnh Thừa nhìn thấy một người đàn ông cao gầy mặc áo khoác màu xám, cầm đèn pin. Người đàn ông thấy chiếc xe đang đến, dừng lại.

Chiếc xe dừng lại trước mặt anh ấy. Lộ Diêu Diêu mở cửa xuống xe, vẫy tay với người đó, “Trương Tục.”

Trương Tục thở nhẹ nhõm, cười “Cuối cùng cũng tìm thấy em.” Nhưng hơi cau mày.

“Lên xe đi, lên xe rồi hẵng nói.” Lộ Diêu Diêu nói.

Dương Cảnh Thừa nghiêng đầu nhìn về phía Trương Tục đang đứng bên ngoài. Lộ Diêu Diêu đã nhiều lần nói với anh về người này. Con lạc đà yêu quý của cô là người này tặng, tên con lạc đà cũng là đặt theo tên của người đó. Đây là lần đầu tiên anh thấy anh ấy.

Trương Tục cũng nhìn Dương Cảnh Thừa. Anh đoán được danh tính của Dương Cảnh Thừa, người đàn ông mà Lộ Diêu Diêu rất thích, đội trưởng Đội cứu hộ sa mạc Dương Cảnh Thừa.

“Lên xe đi.” Lộ Diêu Diêu giục.

Trương Tục và Dương Cảnh Thừa đều gật đầu xem như là chào nhau, sau đó thu hồi ánh mắt, đi ra phía sau, mở cửa, lên xe.

“Diêu Diêu, mặt của em sao vậy?” Trương Tục ngồi xuống liền hỏi đến vấn đề muốn hỏi.

Lộ Diêu Diêu quay đầu lại, “Bị người ta tát mấy cái.”

“Tên nào?”

“Mấy tên cắp cáo sa mạc, nhưng Cảnh Thừa cứu em đúng lúc. Hai tên kia đã bị cảnh sát bắt đi.”

Trương Tục cau mày.

“Được rồi, tôi giới thiệu một chút. Đội trưởng Đội cứu hộ sa mạc Dương Cảnh Thừa, tôi tên là Trương Tục.”

“Biết rồi.”

Dương Cảnh Thừa và Trương Tục đồng thanh.

“Cảm ơn đội trưởng Dương đã cứu Diêu Diêu.” Trương Tục nhìn bóng lưng của Dương Cảnh Thừa, nói.

Dương Cảnh Thừa lái xe, không quay đầu lại, “Không cần cảm ơn.”

Trương Tục cười: “Mặc dù lời nói ‘cảm ơn’ của tôi dư thừa, nhưng vẫn phải nói.”

Dương Cảnh Thừa thốt ra hai từ, “Khách sáo.”

Lộ Diêu Diêu chen vào nói, “Hai người đừng như thế này nữa.” Cô hỏi Trương Tục, “Trương Tục, Tiểu Hổ cũng gọi anh à?”

“Ừ. Sau khi nhận được cuộc gọi của cậu ấy, anh sợ em gặp chuyện nên liền đi tìm.”

Nói xong, Trương Tục hỏi về chuyện con cáo sa mạc.

“Ông nội của em nói ông ấy đã từng thấy con cáo sa mạc. Anh không nghĩ ở đây cũng có.” Nghe Lộ Diêu Diêu nói xong, Trương Tục nói.

“Đúng vậy. Em cũng là lần đầu tiên nhìn thấy nó tận mắt.”

Lộ Diêu Diêu và Trương Tục nói chuyện suốt đường đi, Dương Cảnh Thừa lái xe, hiếm khi trả lời. Chốc lát đã ra khỏi sa mạc.

“Cảnh Thừa, chở Trương Tục về trước đi.” Lộ Diêu Diêu nói.

“Cô không đến bệnh viện sao?” Dương Cảnh Thừa hỏi.

“Không. Bị thương ngoài da thôi, tôi không sao.”

Trương Tục xen vào, “Không cần, tôi có thể tự mình về.”

“Địa chỉ.” Dương Cảnh Thừa hỏi Lộ Diêu Diêu.

Lộ Diêu Diêu nói địa chỉ của Trương Tục.

Sau khi đưa Trương Tục về, Dương Cảnh Thừa chở Lộ Diêu Diêu về khách sạn Long Môn.

“Đến rồi.” Anh nhắc nhở cô.

Lộ Diêu Diêu không xuống xe. “Bây giờ tôi vẫn thấy đau.”

“Quay về, nghỉ ngơi thật tốt.”

Lộ Diêu Diêu quay sang ôm anh.

“Hai chúng ta yên lặng một chút.”

“Cô nhìn bên kia đi.” Dương Cảnh Thừa hạ kính xe xuống.

Ngoài cửa sổ, mấy người cầm đèn lồng đỏ đứng trước khách sạn là La Cương, La Quân, Lục Tiểu Hổ, Ngô Lỗi.

“Bà chủ! Bà…”

Lộ Diêu Diêu ngẩng đầu, muốn hôn lên môi Dương Cảnh Thừa. Anh quay đầu sang một bên, cô chỉ hôn vào mặt anh. “Ngủ ngon.” Cô mỉm cười, mở cửa, xuống xe.

*

Lộ Diêu Diêu ở trong phòng dưỡng thương mấy ngày, chỗ sưng đỏ trên mặt cuối cùng cũng hết. Lục Tiểu Hổ đưa một phần văn kiện. Lộ Diêu Diêu mở ra đọc lướt qua, bất ngờ.

Cô cầm tài liệu, đi xuống cầu thang. Đến tầng hai thấy Tề Tư Tần đứng ngoài phòng 206 gõ cửa.

Cánh cửa mở ra, Tần Trinh Trinh đứng ở cửa.

Tề Tư Tần nhỏ giọng nói: “Mẹ ơi, chú Lâm thực sự ghét con sao? Vì con mà hai người cãi nhau.”

Tần Trinh Trinh lắc đầu: “Không liên quan đến con.”

“Con thấy chuyện đó là do con. Mẹ ơi, mẹ có thực sự thích chú Lâm không? Nếu là như vậy, con sẽ không đến tìm mẹ nữa.”

Tần Trinh Trinh lắc đầu: “Thật sự không liên quan đến con.”

Tề Tư Tần cúi thấp đầu.

“Cô ấy không phải mẹ của con.” Lộ Diêu Diêu đi tới.

Tề Tư Tần ngẩng đầu lên, quay lại, kinh ngạc nhìn Lộ Diêu Diêu, “Dì ơi, dì đang nói cái gì vậy?”

“Cô ấy không phải là mẹ của con.” Lộ Diêu Diêu nói lại lần nữa, rồi nhìn Tần Trinh Trinh, “Trong tay tôi là báo cáo giám định mẹ con của cô và Tê Tư Tần. Hai người không phải là quan hệ mẹ con. Tôi nghĩ, cô nên giải thích cho cậu bé.”

Tần Trinh Trinh lấy bản giám định trong tay Lộ Diêu Diêu, nhìn lướt qua.

“Mẹ ơi, chuyện này là thật sao?” Tề Tư Tần không thể tin được.

Tần Trinh Trinh lập tức nói: “Dì không phải mẹ của con. Dì đã nói rất lâu rồi.”

“Vậy tại sao mẹ lại muốn dì Ngô chăm sóc con?”

“Dì là em gái của mẹ con, em gái nhỏ nhất.”

“Còn mẹ con thì sao?” Tề Tư Tần vẫn không tin.

“Bị tai nạn xe hơi qua đời rồi. Mẹ con đã bí mật sinh con ra, những người khác trong gia đình không biết.”

Nước mắt Tề Tư Tần chảy ra.

Phần còn lại là chuyện gia đình của người khác, Lộ Diêu Diêu không muốn xem, cô xoay người, đi xuống cầu thang.

Ra khỏi cửa chính, Lộ Diêu Diêu lái xe máy đi đến đội cứu viện. Đến nơi, cô thấy một người phụ nữ mặc đồ đen đang đi xuống ô tô.