Đội Trưởng, Cùng Nhau Nói Chuyện Yêu Đương Đi

Chương 40: “Tôi Muốn Khiến Cho Anh Nhớ Đến Tôi, Nhớ Tôi Mọi Lúc Mọi Nơi, Mãi Mãi Không Bao Giờ Quên.”




Người phụ nữ kia mang hai thùng bia xuống xem, vẫn còn tiếp tục di chuyển. Lộ Diêu Diêu thấy lạ, đội cứu hộ cần nhiều bia vậy để làm gì? Có chuyện gì đáng để ăn mừng?

“Bà chủ Lộ.” Triệu Tín đi xuống cầu thang, chào hỏi Lộ Diêu Diêu trước.

Lộ Diêu Diêu gật đầu, “Hôm nay chúc mừng chuyện gì sao?”

“Không.” Triệu Tín nói, sau đó nhìn người phụ nữ đang mang bia đến, cau mày, “Sao cô lại đến?”

Người phụ nữ kia đứng lên, cười nói: “Lần trước mấy người không ai uống lại tôi, hôm nay tới để luyện tửu lượng cho mọi người.”

“Cô còn dám mang bia đến? Lần trước không phải là bị đội trưởng Dương dạy dỗ sao?” Triệu Tín nhìn thoáng qua chiếc xe, còn mấy thùng bia.

Lộ Diêu Diêu nghe thấy từ “đội trưởng Dương”, nhướn mày.

Người phụ nữ kia nhỏ giọng: “Này, anh ấy có ở đây không?”

Lộ Diêu Diêu lại híp mắt lần nữa.

“Cô hỏi ai?” Triệu Tín nhìn người phụ nữ kia.

“Đội trưởng Dương của mấy anh! Anh ấy có ở đây không?”

“Có thì sao? Không thì sao?”

“Nếu có ở đây thì số bia này không thể để anh ấy biết! Ngoài ra, tôi muốn gặp anh ấy.”

Triệu Tín nhìn lướt qua Lộ Diêu Diêu, cô dù bận nhưng vẫn ung dung cười. Triệu Tín nhìn người phụ nữ kia lần nữa: “Đừng đem những số bia này vào! Về chuyện cô muốn gặp đội trưởng Dương, tôi phải xin phép một chút.”

“Lộ…”

Triệu Tín vừa nhìn về phía Lộ Diêu Diêu, hỏi có có muốn đi lên với anh ta không, Lộ Diêu Diêu cười như một con cáo, “Tôi cũng muốn gặp anh ấy, cậu cũng giúp tôi xin phép nha.”

Cô phải xin phép? Tuy nhiên, Triệu Tín không nói gì, quay người đi lên lầu.

Người phụ nữ kia nghiêng đầu nhìn Lộ Diêu Diêu, “Cô cũng đến tìm anh ấy sao?”

“Vâng.”

“Cô đến tìm anh ấy làm gì”

“Chơi.”

Người phụ nữ sửng sốt.

Lộ Diêu Diêu cười đến nghiêng nước nghiêng thành.

*

Triệu Tín vào phòng của Dương Cảnh Thừa. Anh đang lau kính viễn vọng.

“Đội trưởng Dương, người phụ nữ tên Tiết Huệ kia nói muốn gặp anh.”

“Người phụ nữ nào?”

“Lần trước chúng ta giải cứu người đó, lái xe không gài dây an toàn.”

“Không gặp.”

“Ngoài ra, bà chủ Lộ… cũng nhờ tôi hỏi anh, cô ấy muốn gặp anh.”

Tay của Dương Cảnh Thừa đang lau kính viễn vọng ngừng lại. Cô hỏi gặp anh? Khi nào cô đến gặp anh mà phải xin phép? Không biết cô đang chơi trò gì.

Triệu Tín chờ Dương Cảnh Thừa lên tiếng.

Dương Cảnh Thừa nói ra hai từ, “Không gặp.”

“Hả?” Triệu Tín ngạc nhiên. Hai người này đang làm gì vậy? Hôn cũng hôn rồi, ôm cũng đã ôm qua, còn cùng nhau ở chung một phòng suốt buổi chiều… Bây giờ một người thì xin phép, một người thì không gặp?

“Bây giờ không rảnh.” Dương Cảnh Thừa lại lau mấy cái kính viễn vọng, đem đi cất, xong lại lấy ra một xấp giấy, “Hôm nay ra ga tàu, tôi, cậu và Giang Tây.”

“Hả? Phát hết chỗ này?” Triệu Tín nhìn vào những thứ trên tay Dương Cảnh Thừa.

“Ừ.”

“Lục Bạch, Hạo Nhiên, Đại Binh, bọn họ không đi sao?”

“Họ ở lại để tổng vệ sinh ca trực, cậu có thể đổi với họ.” Dương Cảnh Thừa đưa mấy tờ rơi cho Triệu Tín, “Đi gọi Giang Tây.”

“Tất nhiên, tôi chọn phát tờ rơi.” Triệu Tín cầm tờ rơi, nhanh chóng chạy ra ngoài.

*

Dương Cảnh Thừa, Triệu Tín, Giang Tây ba người cùng nhau xuống lầu. Triệu Tín thấy Lộ Diêu Diêu cùng Tiết Huệ mới nhớ cậu còn chưa trả lời cho hai người biết. Nhưng bây giờ có đích thân anh ở đây, không cần cậu phải nói.

Dương Cảnh Thừa đi ra liền thấy Lộ Diêu Diêu. Anh với cô bốn mắt nhìn nhau.

Lộ Diêu Diêu nhìn Dương Cảnh Thừa đi đến. Anh muốn đi ra ngoài?

“Tôi đi đến ga xe lửa.” Dương Cảnh Thừa đứng trước mặt Lộ Diêu Diêu, chủ động nói.

Tiết Huệ nhìn Dương Cảnh Thừa và Lộ Diêu Diêu, nhận ra quan hệ giữa hai người không bình thường.

“Tôi cũng đi.” Lộ Diêu Diêu nói.

Đúng lúc đó, điện thoại của Lộ Diêu Diêu reo lên, là La Cương gọi đến. Tề Tư Tần ngã từ cầu thang tầng hai của khách sạn. Bây giờ đang bất tỉnh chờ cảnh sát đến, hỏi cô có quay lại không.

Lộ Diêu Diêu cau mày, đứa bé kia xảy ra chuyện gì? Cúp điện thoại, cô nhìn Dương Cảnh Thừa, tiếc nuối nói: “Tôi không đi được.”

“Ừ, cô quay lại đi.” Dương Cảnh Thừa nói.

Lộ Diêu Diêu liền xoay người leo lên xe máy, đi về khách sạn.

Tốc độ rất nhanh, Dương Cảnh Thừa nhíu mày.

“Đội trưởng Dương.”

Nghe có người gọi, Dương Cành Thừa nhìn về phía người phụ nữ kia. Anh không đợi người phụ nữ đó nói mà mở miệng trước “Đem đồ của cô về.” Nói xong cũng kêu Triệu Tín, Giang Tây lên xe đi.

*

Lộ Diêu Diêu chạy không ngừng về khách sạn. Tề Tư Tần đã được đưa đến bệnh viện. Đội trưởng Chu của đồn cảnh sát vẫn còn ở đó.

“Đội trưởng Chu, cần tôi giúp gì sao?” Cô cười, đi đến trước mặt đội trưởng Chu.

“Không có chuyện gì.” Đội trưởng Chu nói. Sau đó, kêu cấp dưới ra khỏi khách sạn.

“Chuyện gì đã xảy ra?” Sau khi cảnh sát rời đi, cô hỏi La Cương.

La Cương nói: “Bà chủ, cũng may là có camera. Mở cho đội trưởng Chu xem camera, Tề Tư Tần đi không cẩn thận, ngã xuống cầu thang.”

Lộ Diêu Diêu thở phào nhẹ nhõm, may mắn khách sạn không có gì.

Sau đó, Lộ Diêu Diêu nghe nói Tần Trinh Trinh luôn ở bên giường Tề Tư Tần. Tề Tư Tần hai ngày sau mới tỉnh dậy.

“Dì ơi, con không có mẹ.” Tề Tư Tần đi đến khách sạn Long Môn sau khi xuất viện, đợi Tần Trinh Trinh thu dọn đồ rời khỏi đây.

Lộ Diêu Diêu nhìn cậu bé chán nản trước mặt, không lên tiếng. Không chỉ mỗi cậu không có mẹ.

“Con cũng không có bố. Dì nhỏ nói, dì ấy cũng không biết bố con là ai. Dì ơi, dì cũng không có cách nào tìm được bố con sao?”

Bởi vì con cáo sa mạc, cô đã từng hứa sẽ giúp cậu bé tìm bố mẹ. Lộ Diêu Diêu nói: “Dì không biết tên của con là ai đặt. Nhưng họ của con là Tề, mẹ con họ Tần, vậy có lẽ con có thể tìm ai đó họ Tề.”

“Có rất nhiều người họ Tề…”

Lộ Diêu Diêu đi lên lầu.

Tề Tư Tân gọi cô lại: “Vì con mà dì nhỏ và chú Lâm chia tay. Dì ơi, dì có thể giúp họ được không?”

Lộ Diêu Diêu cười nói: “Con nghĩ dì có thể giúp họ như thế nào? Với lại dì cũng chỉ hứa sẽ giúp con tìm bố mẹ, nhưng không có hứa sẽ giúp cô ấy. Cô ấy đáng ghét như vậy, dám cưỡi con lạc đà của dì, dì còn chưa tìm cô ấy tính sổ đây!”

Tề Tư Tần ngạc nhiên nhìn cô, “Tối hôm đó bị người xấu bắt bắt, dì rõ ràng đã giúp tụi con chạy trốn mà…”

“Dì không muốn giúp bọn họ.” Lộ Diêu Diêu tiếp tục đi lên lầu. Đêm đó, cô giúp cậu bé vì cô kêu cậu nhóc mang con cáo sa mạc về khách sạn, làm liên lụy cậu. Cậu bị bắt vì cô. Về phần Tần Trinh Trinh và Lâm Minh Đào, vì họ đã tự chụp ảnh con cáo sa mạc nên mới bị bắt, lỗi là do bọn họ. Cho nên tối hôm đó, cô bảo cậu nhóc đi theo mình mà không gọi Tần Trinh Trinh với Lâm Minh Đào đi theo. Trước đây là vì cậu tự cho rằng Tần Trinh Trinh là mẹ của mình nên muốn tiếp cận, chuyện này không sao cả. Bây giờ biết đó không phải là mẹ cậu ấy, còn phải giúp đỡ sao? Trước kia Tần Trinh Trinh đối với cậu bé như vậy, cậu nhóc không bận tâm? Cô không tử tế như vậy.

“Con không có bố mẹ, dì nhỏ là người thân duy nhất của con.” Giọng nói của Tề Tư Tần ở sau lưng truyền đến, Lộ Diêu Diêu xem như không nghe thấy.

La Cương nói Tề Tư Tần: “Chuyện của người lớn, con nhỏ thì biết cái gì? Con cũng không phải con ruột của Tần Trinh Trinh, Lâm Minh Đào cũng do con mà chia tay với Tần Trinh Trinh, chỉ sợ sau này con cũng liên lụy anh ta. Vậy con còn muốn gì? Dì nhỏ của con cùng anh ta ở chung một chỗ cũng sẽ không hạnh phúc. Con phải vui vì dì nhỏ của con nghĩ thông suốt, không đối xử với con giống như trước.”

Tề Tư Tần thở dài, ngồi trên bậc cầu thang đợi Tần Trinh Trinh soạn đồ đạc.

La Cương nhắc nhở cậu bé, “Con đừng ngồi ở đó cản trở đường đi của người khác.”

Tề Tư Tần lại đứng dậy, đi đến khu chờ ở sảnh.

Ở trong phòng 206, Tần Trinh Trinh đang thu dọn đồ. Lâm Minh Đào đứng bên cạnh than thở: “Đứa nhóc đó không có bố mẹ. Em sau này chắc chắn rất bận. Trinh Trinh, chuyện như thế anh không thể chịu được.”

“Tôi hiểu,” cô nói, “Đây là lý do tại sao ban đầu tôi đối xử với thằng bé như thế. Tôi không muốn tình cảm giữa chúng ta bị ảnh hưởng vì thằng bé.”

“Nhưng em vẫn chọn thằng nhóc đó.”

“Ừ. Khi tôi bị thương, thằng bé đã chạy lại không một chút do dự. Lúc đó, tôi biết lúc trước tôi đối xử với thằng bé như vậy là sai rồi. Chị tôi đã cố gắng bằng mọi cách để sinh được thằng bé ra, có thể thấy chị ấy quý trọng đứa trẻ này, và yêu người đàn ông mà không ai biết anh ta là ai đến thế nào rồi. Mà lúc nhỏ, chị ấy luôn chăm sóc tôi. Bây giờ vì thế mà chia tay cũng tốt. Chũng ta sau này mỗi người đều có cuộc sống riêng, anh bảo trọng.”

Tần Trinh Trinh thu dọn xong kéo hành lý đi xuống cầu thang, tìm Tề Tư Tần, cùng ra khỏi khách sạn Long Môn.

“Dì nhỏ, dì cứ như vậy mà đi sao?” Tề Tư Tần ngẩng đầu hỏi.

“Ừ.”

“Dì không thích chú Lâm sao?”

“Không thích.”

“Thật sao?”

“Thật. Sau này dì nhỏ sẽ tìm được một người thật sự yêu dì.”

“Có thật không?”

“Ừ.”

“Tư Tần, xin lỗi con, trước đây là dì không tốt.”

“Không sao. Con có một người thân.”

“Tiếp theo, chúng ta sẽ đi tìm bố của con.”

Một lớn một nhỏ đang đi bộ dọc con đường quốc lộ bên ngoài khách sạn.

Đến khách sạn Long Phượng, hai người cùng nhau bước vào. Tần Trinh Trinh rời Lâm Minh Đào, định tạm thời sẽ ở chung với Tề Từ Tần trong khách sạn Long Phương.

*

Lộ Diêu Diêu trở về phòng, con cáo sa mạc liền nhảy đến. Cô sờ đầu nó, nó hoàn toàn ổn, chờ đến tối không có người thì sẽ đem nó trở lại sa mạc.

Cô gọi cho Dương Cảnh Thừa nhưng không có ai trả lời. Ba ngày trước, vì chuyện Tề Tư Tần ngã mà cô phải từ đội cứu viện trở về. Cô không gặp Dương Cảnh Thừa mấy ngày nay. Anh luôn bận rộn. Không biết lúc này anh đang bận rộn chuyện gì.

Lúc hoàng hôn cô mới nhìn thấy anh. Nhưng cũng là nhìn thấy từ xa. Cô ngồi trong nhà hàng ăn cơm, anh đang thay lốp cho xe của mình. Xe dừng cách cô hơn một trăm mét. Cô lập tức để đũa xuống và đi ra ngoài.

Cô chạy đến trước mặt anh đúng lúc anh đứng lên quay lại. Khăn lụa trên vai của cô vừa lúc bị gió thổi bay qua tai, tiếp tục bay. Anh lập tức đưa tay bắt, đưa cho cô.

Lộ Diêu Diêu cầm khăn lụa, cười không giống thường ngày, Dương Cảnh Thừa cười nhạt một cái, “Tai em bẩn rồi.” Tay anh đeo cái bao tay, vừa mới thay bánh xe xong nên bao tay bị bẩn. Anh tháo bao tay ra, dùng bàn tay lau lỗ tai cho cô.

Sau đó, anh nói: “Triệu Tín đi chở người, đi nửa đường thì hết dầu, tôi đi đưa dầu cho cậu ấy.”

Nói xong cũng mở cửa lên xe.

Lộ Diêu Diêu không nói một lời, nhìn chiếc xe trước mặt biến mất.

*

Trời rạng sáng, Lộ Diêu Diêu ôm con cáo sa mạc vào lòng, đi vào sa mạc.

Đi được hai ba cây số, cô dừng lại. Sau lưng có tiếng bước chân. Cô cảnh giác quay người lại, thấy có người đang chiếu đèn pin về phía mình. Bóng dáng rất quen thuộc. Đi mấy bước nữa cô mới thấy rõ.

“Anh đến đây làm gì?” Chờ người kia đi đến trước mặt, cô hỏi.

“Mới đưa dầu cho Triệu Tín về. Xe của cậu ấy còn bị hư chỗ khác. Tôi đi khách sạn tìm cpp, Lục Tiểu Hổ nói cô đi thả con cáo sa mạc ra.”

“Ừm.” Lộ Diêu Diêu ôm con cáo sa mạc, xoay người đi.

Dương Cảnh Thừa đi theo sau lưng cô.

“Được rồi.” Sau một lúc, đi đến một cồn cát, Dương Cảnh Thừa nói.

Lộ Diêu Diêu nhìn xung quanh, cũng xong hết rồi. Cô đem con cáo sa mạc đặt dưới đất, nói “Đi đi”. Con cáo sa mạc nhảy rất nhanh và biến mất. Không có động vật nào trên sa mạc, cô hy vọng cáo sa mạc có thể ở đây sống thật tốt. Lại nghĩ đến ông nội, không biết con cáo sa mạc ông nội từng thấy có quan hệ gì với con này. Là mẹ và con?

Một lúc lâu, Lộ Diêu Diêu thu hồi ánh mắt, ngồi xuống đất. Cô mệt.

Dương Cảnh Thừa đứng bên cạnh cô, cầm đèn pin.

Lộ Diêu Diêu đang ngồi một lúc, ngả người ra sau.

Đôi mắt cô nhìn lên những ngôi sao trong bầu trời.

“Quay về.” Dương Cảnh Thừa nói.

Lộ Diêu Diêu không để ý đến anh.

Anh ngồi xổm xuống, “Không đi thì tôi đi.”

Nói xong liền đứng dậy, cô lập tức níu tay anh lại, nhìn anh chằm chằm. Anh lại ngồi xuống.

“Để tôi nằm một lúc.” Cô nói.

“Muộn thế này rồi còn nằm cái gì? Thôi được rồi, em muốn nằm thì nằm đi.”

Cô bất ngờ ngồi dậy. Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Đột nhiên, cô nhíu mắt lại, thừa dịp anh chưa chuẩn bị ngồi lên đùi anh. Tư thế ngồi xổm của anh vì bất ngờ có cân nặng mà thành tư thế ngồi. Cô thuận hai tay ôm cổ anh, gấp gáp hôn anh. Miệng lưỡi quấn lấy nhau, càng lúc càng cuồng nhiệt.

Mùi thơm của cô quanh quẩn bên người anh. Hai cơ thể bất tri bất giác ngã xuống đất. Cồn cát có chút độ dốc. Trong khi hai người hôn nhau, cơ thể lăn xuống. Ngừng lăn, đúng lúc cô đè lên trên người anh, lưỡi cô còn quấn lấy anh, một lúc lâu mới buông ra.

Đèn pin không biết đã rơi ở đâu. Cô hôn xong cũng hết mệt mỏi, ôm eo anh, tựa đầu vào vai anh, cả người cứ như vậy dựa lên người anh.

Cuối cùng cô cũng hưng phấn cười: “Tôi muốn khiến cho anh nhớ đến tôi, nhớ tôi mọi lúc mọi nơi, mãi mãi không bao giờ quên.”

Hơi thở ấm áp của cô phà vào cổ anh.

Cả hai người còn thở hổn hển.

Nhưng mà, tư thế thân mật như vậy rất nhanh sẽ khiến cô cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn.