Đồn Công An Thần Kinh

Chương 2




Vị trí địa lý của phân cục P không tệ, đối diện là một trường cấp hai dành cho con nhà giàu, sau lưng là công viên lớn nhất thành phố, hai bên là Tòa án và viện Kiểm sát. Ba đơn vị công – kiểm – pháp nằm sát bên nhau, so xem đất đơn vị nào rộng hơn, tòa nhà của đơn vị nào cao hơn.

Bảo vệ canh gác ngoài cổng của nơi này đều là bộ mặt của thành phố, cho nên khi đồng chí Chu Thiên Uyên đạp chiếc xe đạp cảnh sát tồi tàn phóng qua cổng, người đang trực ban kia cũng không thèm nhích nhích dù là hàng chân mày, nhìn thấy cậu hai Tiểu Chu quẹo ra phía sau rồi mới mở ngay bộ đàm ra, gào lên gọi: “Sếp, có đang ở phòng giám sát không đấy?”

Giọng nói ung dung của đội trưởng đội bảo vệ cất lên: “Gì đấy? Cấp trên lại kiểm tra đột xuất hả? Lần này muốn kiểm chỗ nào?”

“Không phải, Chu Thiên Uyên về rồi.”

“Ế? Sao ông trời con này lại tới đây?” Đội trưởng cuống quýt, quay đầu lại dặn dò ngay. “Mau, nói với lầu mười bảy với mười tám, trời mưa rồi, thu quần áo.”

“Vâng.” Làm ngay tắp lự. “Sếp, những người khác thì sao?”

“… Nói với bọn họ, gió nổi rồi.”

***

Đồng chí Chu Thiên Uyên rời khỏi phân cục một tuần, lại quay về nơi đây nên cảm thấy rất xúc động, định lên lầu mười tám chào hỏi lãnh đạo, sau đó sẽ xuống lầu mười bảy ôn chuyện với các đồng chí cũ. Đáng tiếc, cửa phòng làm việc của mỗi một vị lãnh đạo trên lầu mười tám đều khóa, gõ cửa cũng không thấy ai lên tiếng; khắp lầu mười bảy cũng im ắng, cửa phòng làm việc của trưởng hay phó phòng đều đóng kín, phòng làm việc thường chứa được hơn ba mươi người giờ này đang trống trơn, nhưng cửa phòng họp lại đóng, chắc là đang họp.

Cậu hai Tiểu Chu hơi cụt hứng, đành phải chui vào thang máy xuống lầu mười bốn. Ngay khi cửa thang máy sắp sửa khép kín lại, cậu nhìn thấy tin dự báo thời tiết trên màn hình điện tử ngoài đại sảnh: Trời mưa, thu quần áo.

???

Tới lầu mười bốn, trên màn hình ở lầu mười bốn viết: Gió nổi, cứ từ từ.

Chẳng hiểu ra làm sao cả, cậu đá văng cửa phòng y tế ra, ồn ào: “Tiểu Liễu nhi, tớ đã nói rồi mà, bảng dự báo thời tiết của cục chúng ta là hàng giảm giá, thời tiết lầu trên lầu dưới không hề giống nhau. Còn bảo hành, sao không gọi người tới sửa? Nếu không thì đổi cái khác cho rồi.”

Đồng chí cảnh sát Liễu Thời Phi mặc áo blouse trắng, vẻ mặt lạnh nhạt, cảm thấy vui sướng từ tận đáy lòng. Cậu hai Tiểu Chu này đã lăn lê bò toài ở phân cục hơn một năm, luôn không hiểu vì sao mỗi lầu đều có một màn hình điện tử, nhưng không một ai chịu nói cho cậu biết! Chẳng lẽ mọi người cảm thấy rằng ngoại trừ cậu đâm đầu vào khó thì cũng không ai ăn no dửng mỡ đến gây chuyện với cậu?

Cậu hai Tiểu Chu bĩu môi: “Nụ cười của cậu thật ba chấm.”

Bác sĩ Liễu lấy lại vẻ mặt đứng đắn ngay tức khắc, ném cho cậu một biên bản ký nhận: “Ký tên.”

Chu Thiên Uyên ngoan ngoãn ngồi xuống ký tên mình xuống.

Ký xong, bác sĩ Liễu lại ném cho một phong bì, bên trong đựng 11.60 nhân dân tệ.

Cậu hai Tiểu Chu xúc động rưng rưng cầm lấy khoản tiền đó.

Liễu Thời Phi an ủi cậu: “Cậu nghèo đến điên luôn rồi kìa.”

Cậu hai Tiểu Chu cười ra nước mắt: “Không phải đâu. Do nội bộ của bọn tớ thôi, cứ nằng nặc đòi làm báo cáo lấy tiền thuốc men cho tớ!”

“Ồ?” Bác sĩ Liễu thấy hứng thú. “Quan hệ tốt quá nhỉ. Cậu ta yêu cầu cậu làm việc hay muốn thả câu dài bắt cá lớn?”

“Cậu ta muốn trả đũa.” Cậu hai Tiểu Chu chỉ vào đầu mình bảo Liều Thời Phi tự nhìn. “Thấy không? Đây là do cậu ta đánh đó.”

“Thật hả?” Liễu Thời Phi kinh sợ.

Chu Thiên Uyên buồn rầu.

Cậu kể, khi Lục Minh Ngạn ném xe qua, do cậu mắt tinh chân lẹ, nhảy một cái rồi lọt xuống hố luôn, thoát được đòn trí mạng đó. Xe đạp thì không may mắn như vậy, cao thủ ném một phát thì tan tành luôn – xích xe đứt, chuông xe thì bẹp, đầu xe cũng lệch sang một bên.

Hai người nhìn chiếc xe tàn tạ mà giật mình.

“Anh đập thật đó hả?” Chu Thiên Uyên đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.

“Đừng để tôi nghe thấy cậu bàn luận bất cứ điều gì về gương mặt này.” Khóe miệng của Lục Minh Ngạn co giật, nói thêm vào: “Cậu lo mà giải thích với Tiểu Bạch đi!”

Đồn trưởng Lục nghênh ngang bỏ đi, để lại cậu hai Tiểu Chu với đống sắt vụn cùng hai bánh xe lết tha lết thết đến trước mặt Tô Bạch.

Lúc trước, Chu Thiên Uyên không thể ngờ Lục Minh Ngạn sẽ dùng xe đánh mình, cho nên khi đối mặt với Tô Bạch, căn bản cậu hai bé nhỏ không nghĩ rằng cậu ta sẽ giết mình chỉ vì một chiếc xe đạp.

Lúc ấy, Tô Bạch như hóa điên, cầm phim chụp não lên nhìn một chút, hít thở một cái, máu nóng nguội dần.

Chu Thiên Uyên ngớ ra. Trước giờ chỉ có cậu hai Tiểu Chu cậu ngang ngược phách lối, ức hiếp người lương thiện mà thôi, đây là lần đầu tiên bị người ta đánh chảy máu.

Cậu hai Tiểu Chu ra oai, muốn xông lên phía trước, một đám cảnh sát vây quanh hóng chuyện.

Đúng lúc then chốt, tạch tạch tạch, ba người nhảy ra khỏi đám đông, một người ghìm Tô Bạch lại, một người ngăn cản Chu Thiên Uyên, còn một người thì mau chóng dọn sạch hiện trường, mang ‘hài cốt’ của chiếc xe đạp ra khỏi tầm nhìn của Tô Bạch.

Một đám cảnh sát bu như ruồi xung quanh dần tản đi.

Người ngăn cản Chu Thiên Uyên là đồn phó Triệu Bồi Thanh, hắn nhìn miệng vết thương của cậu hai Tiểu Chu, phản đối: “Vẫn ổn, chọi sứt ít da, việc nhỏ, việc nhỏ thôi.”

Ông chú ghìm Tô Bạch thở phào, dạy bảo Tô Bạch: “Tiểu Bạch à, đồng nghiệp đùa giỡn với nhau cũng phải chú ý chừng mực, làm đồng chí mới đến sợ hãi cũng không tốt lắm đâu.”

Chu Thiên Uyên tiếp tục ngớ người: Con mắt nào của chú thấy cậu ta đang đùa giỡn với cháu?

Vì không còn ‘tức cảnh sinh tình’ nữa, Tô Bạch dần bình tĩnh lại, trừng Chu Thiên Uyên một cái, nói với ông chú kia: “Cháu phải báo cáo sự cố, báo cáo tai nạn lao động, báo cáo hỏng hóc. Lần này gì thì gì cũng phải bắt cục nhả tiền ra, không thể để đồn tự chi được, chúng ta sẽ đói nhe răng mất.”

“Được, được.” Ông chú gật đầu cái rụp, dặn dò Triệu Bồi Thanh: “Cháu dẫn đồng chí mới tới đến bệnh viện khám đi. Không có phiếu viện phí thì không được tính là tai nạn lao động.”

“Vâng, vậy chú lo chuyện của chú đi nhé.” Triệu Bồi Thanh đồng ý, túm lấy Chu Thiên Uyên bỏ đi.

Cậu hai Tiểu Chu say xe, hỏi: “Triệu lão, chú ấy là ai?”

“Chính trị viên của đồn mình.”

Lại thấy ngơ ngác, quay đầu nhìn ông cụ đang phi tang chiếc xe đạp tàn tạ ở góc sân, hỏi: “Ông cụ này là ai?”

“Đồn trưởng.”

Lúc ấy, trước mắt Chu Thiên Uyên tối đen hết lại.

Liễu Thời Phi lảo đảo: “Vậy trong mắt bọn họ, cậu còn không bằng một chiếc xe đạp?”

Cậu hai Tiểu Chu rưng rưng gật đầu: “Không đến bệnh viện thì không thể báo tai nạn lao động, không báo tai nạn lao động thì không thể báo cáo sự cố, không báo cáo sự cố thì không thể nói rằng chiếc xe kia hư hỏng vì công việc, không thể nói rõ lý do hỏng hóc thì cục sẽ mặc kệ, đồn phải tự chi tiền ra đền. Tớ xếp hàng mòn mỏi ở bệnh viện suốt một tiếng, bốc một số khám bệnh mất sáu tệ, một cuộn băng gạc mất năm tệ sáu, để cho tự băng bó, thực con mẹ nó xấu xa!”

Chẳng trách quả đầu này bị bọc y như mấy tên Ấn Độ.

Liễu Thời Phi cười to: “Đúng là đồn công an thần kinh! Đồn trưởng chẳng quan tâm cái gì, chính trị viên có chức mà không thấy người, còn có một đồn phó trẻ tuổi nhất cục, một đám cảnh sát dưới quyền thì như hổ như báo. Em trai Chu thân mến, chúc mừng em, dê rơi vào miệng cọp nhé.”

“Dê?” Cậu hai Tiểu Chu tức giận đập bàn đứng bật dậy. “Cậu dò la tin tức đi, Chu Thiên Uyên tớ mà là dê á? Ai chẳng biết tớ là sói! Là sói dữ đó!”

“Biết rồi biết rồi, cậu là sói dữ.” Một con cừu béo ú khoác da sói dữ. “Cảnh sát trưởng Lục lấy xe đánh cậu là Lục Minh Ngạn?”

Chu Thiên Uyên tức khắc chuyển từ giận dữ thành buồn rười rượi. “Chính là anh ta. Cậu cũng biết anh ta?”

Liễu Thời Phi nhìn cậu, lắc đầu đầy tiếc nuối: “Trong cục mình chắc chỉ có cậu không biết anh ta, ngay cả bác gái dưới căn tin cũng biết tên tuổi của Lục Minh Ngạn.”

Vẻ mặt buồn rười rượi của Chu Thiên Uyên biến thành ảm đạm: “Chiến sĩ anh hùng có khác, ai cũng biết anh ta…”

Liễu Thời Phi vỗ đầu cậu: “Việc này không liên quan gì đến anh ta có là chiến sĩ anh hùng hay không, việc này liên quan đến gương mặt của anh ta. Anh ta xếp thứ tư trong số mười cảnh sát đẹp trai nhất cục mình.”

“Hả?” Miệng của cậu hai Tiểu Chu biến thành chữ O to tướng – trong Cục Công an cũng có tên gọi này á?

Cảm thấy xấu hổ vì mình không biết gì, Chu Thiên Uyên khiêm tốn học hỏi: “Xếp hạng nhất là ai?”

“Triệu Bồi Thanh!”

“Khụ khụ khụ khụ…” Cậu hai Tiểu Chu bị sắc nước miếng của chính mình. “Triệu lão?”

“Vị lãnh đạo năng nổ tuổi đời chưa đến ba mươi, có tài, có ngoại hình, tương lai sáng lạn, dịu dàng đứng đắn, con người đáng tin, đương nhiên xếp thứ nhất rồi.”

Chu Thiên Uyên vò đầu, lại hỏi: “Vậy người xếp thứ hai?”

Bác sĩ Liễu hờn giận nhìn cậu: “Không biết.”

“Ha ha, cũng có chuyện mà cậu không biết cơ đấy.” Chu Thiên Uyên cười ngây ngô.

Liễu Thời Phi tức không để đâu cho hết, bản thân mình ấy thế mà bị đánh bại dưới tay con dê béo đầu óc ngu ngốc này, từ vị trí á quân rơi xuống tận vị trí thứ mười cuối bảng! Ông trời thật nhẫn tâm!

Dê béo ngu ngốc hỏi tiếp: “Xếp thứ ba là ai?”

Liễu Thời Phi cười trút hết giận dữ: “Thì là cái tên trong đồn mới đánh cậu đó.”

“Tô Bạch?” Cậu hai Tiểu Chu sững sờ. “Bốn vị trí đầu mà Đồn Công an Thần Kinh chiếm hết ba rồi á?”

Sai, là bốn đấy. Một tuần trước khi bắt đầu xếp hạng, bốn vị trí đầu đã bị Đồn Công an Thần Kinh chiếm sạch rồi!

Bác sĩ Liễu không cười nổi nữa, hung tợn hỏi: “Cậu có muốn biết đứa đứng thứ năm là ai không?”

“Là ai?”

“Vương Hoành!”

Cậu hai Tiểu Chu cạn lời – cậu hỏi thừa rồi.

“Kẻ như vậy mà cũng đứng thứ năm, trong đội ngũ cảnh sát của chúng ta không tìm được người đàn ông tốt nào sao?” Ấy vậy mà không có công tử Chu là cậu đây, đây là mức độ yêu thích quái đản gì vậy?

“Cái gì mà đàn ông tốt, cậu tưởng là đài Cà chua(*) tuyển gay hả? Đây là do đám con gái bầu đó!” Ấy vậy mà nỡ lòng nào đẩy y xuống chót bảng, mắt bị mù hết rồi à?

(*) 番茄台/fānqié tāi/: đài Cà chua – biệt danh của Đài truyền hình vệ tinh Phương Đông, tên gọi cũ là Đài truyền hình vệ tinh Thượng Hải (viết tắt là SBN) – Theo Baidu, đã tóm tắt.

“Con gái!” Một câu nhắc nhở Chu Thiên Uyên, sự chú ý của cậu ngay tức khắc thay đổi. “Tiểu Liễu nhi, nếu đã có xếp hạng trai đẹp thì chắc chắn có xếp hạng gái xinh nhỉ?”

“Có chứ, tất nhiên phải có rồi.” Tinh thần của bác sĩ Liễu lập tức phấn chấn như vừa uống máu gà xong.

Cậu hai Tiểu Chu cười thật đểu giả: “Nói nhanh lên, nói nhanh lên.”

Bác sĩ Liễu hớn hở cầm lấy chén uống nước thấm giọng, chuẩn bị giảng bài.

“Nói to lên, để tôi nghe xem nào.”

Giọng nói của người xếp thứ năm trong bảng xếp hạng trai đẹp, Trưởng ban Vương – Vương Hoành, lẩn quất ngoài cửa.

Liễu Thời Phi sợ hãi nhảy dựng lên, vẻ mặt tái mét ngay lập tức chuyển thành lạnh lùng, xa cách. “Trưởng ban Vương, sao rảnh rỗi đến phòng y tế vậy? Không khỏe hả?”

Vương Hoành nhìn Chu Thiên Uyên, người xếp hạng hai đang nhe răng với anh. “Người hơi không khỏe, đến đây lấy ít thuốc cảm.”

“Được.” Bác sĩ Liễu đứng dậy đi đến tủ lấy thuốc, trong lòng lén nói thầm: Mình không nhìn lầm nhỉ, ánh mắt của tên Trưởng ban Vương này nhìn mình như đang cảnh cáo í.

“Anh tới lúc nào thế?” Giọng của cậu hai Tiểu Chu gằn xuống.

Trưởng ban Vương không để bụng: “Đến từ lúc các em nói ‘ người xếp hạng một’ rồi.”

Trên mặt Chu Thiên Uyên viết rõ ràng rằng: Nghe lén người khác nói chuyện, thiếu đạo đức.

Trưởng ban Vương buồn cười đi lại gần, sờ đầu cậu: “Đây là phòng y tế, hơn nữa cửa vẫn mở mà.”

Chu Thiên Uyên quay đầu qua chỗ khác: “Chẳng phải mấy anh đang họp à?”

Vương Hoành cười.

Ba mươi mấy người lầu mười bảy đang chen chúc trong phòng họp gần một tiếng rồi, ai cũng có việc cần làm cả, em không đi thì người ta nào dám ló đầu ra! Hỏi thăm thì biết cậu hai Tiểu Chu đang ở trong phòng y tế dưới lầu mười bốn tám chuyện, đám người đó mới nhất trí đề cử đồng chí trưởng ban nhân sự – Trưởng ban Vương – đi xem thế nào, rồi mời ông ôn thần này đi. Nói gì thì anh cũng là sếp cũ của cậu hai Tiểu Chu mà, nếu cậu ta ở lỳ dưới lầu mười bốn thì tối nay các đồng chí trên lầu mười bảy sẽ phải tăng ca hết ráo. Hơn nữa, anh chính là đầu têu trong việc đá cậu đến Đồn Công an Thần Kinh đó!

Trưởng ban Vương nghe mọi người nhắc nhở, lật đật xuống phòng y tế dưới lầu mười bốn, đúng lúc nghe thấy cậu hai Tiểu Chu và bác sĩ Tiểu Liễu đang tám về trai đẹp, tám đến tám đi rồi tám về cả gái đẹp, trưởng khoa Vương lên tiếng đúng lúc.

“Trưởng ban Vương, thuốc của anh đây.” Bác sĩ Liễu đưa thuốc cho Vương Hoành.

“Cảm ơn!” Vương Hoành cầm lấy thuốc, kéo Chu Thiên Uyên đứng dậy. “Đừng ở đây làm phiền bác sĩ làm việc nữa. Sắp tới cơm trưa rồi, anh dẫn em đến Ngư Ngư Hương ăn đầu cá sốt cay nhé.”

Cậu hai Tiểu Chu từ chối thẳng thừng: “Không đi.”

Vương Hoành cười: “Hôm nay họ có món tôm hùm đất Hu Di(*) chính cống đấy.”

(*) /[xūyí/: Hu Di – tên một huyện ở tỉnh Giang Tô, Trung Quốc

Cậu hai Tiểu Chu đang nuốt nước miếng.

“Chủ nhật tuần trước, đầu bếp mới người Đông Bắc của bọn họ làm món kimchi cải trắng, ngon hơn kimchi của Hàn Quốc nhiều.”

“Tiểu Liễu nhi, chúng ta gặp sau nhé.” Chu Thiên Uyên kéo Vương Hoành chạy vèo ra ngoài, giọng nói càng lúc càng xa.

Bác sĩ Liễu đứng trong phòng trơ mắt nhìn. Cái gì mà đừng làm phiền y làm việc? Y không cần ăn cơm à? Hai tên kia vậy mà không có đứa nào lên tiếng nói y cùng đi ăn! Có còn tính người không vậy?

***

Căn tin phân cục P, tiếng tăm vang dội, lịch sử lâu dài, làm món nào cũng chỉ có một vị duy nhất mà lại rất nổi tiếng, đúng là một nơi nổi tiếng cần thiết để tiết kiệm tiền giảm cân, chắc răng khỏe bụng, rèn luyện gian khổ, mộc mạc, giản dị, chịu khó chịu khổ, được các đồng chí cảnh sát nhân dân rộng lượng vô cùng yêu thích.

Còn một lời đồn khác, căn tin còn từng chiêu đãi miễn phí quần chúng nhân dân đến kiện cáo, quần chúng nhân dân sau khi ăn xong cứ than thở khóc lóc rằng: “Làm cảnh sát thật khổ, chúng ta đừng gây thêm phiền toái cho ngành công an nữa”, tức thì tin tức lan ra, căn tin không thể không có.