Đơn Phương Thầm Lặng (Ẩn Bí Ám Luyến)

Chương 20




Edit: Qiezi

“Ưm…”

Cậu chống tay ngả người về phía sau, nửa người trên tạo thành đường cong mềm mại đầy yếu đuối. Hai chân rung động không có điểm tựa, rất nhanh quần dài và quần lót trên mắt cá chân bị ném xuống đất, hai chân thon dài bị Bách An ép về phía trước ngực.

Nhan Vũ cắn môi, trên mặt nhuốm đầy tình dục, ngón tay nắm chặt mép bàn, khi thì mất khống chế nâng cao eo, khi thì lại muốn lui về phía sau, chỉ có hơi thở ồ ồ của Bách An phun ra nuốt vào bên dưới đầy điêu luyện.

“Bách An…” Nhan Vũ cảm nhận tính khí được ấm áp bao trùm, còn có thứ gì đó mềm mềm nóng nóng an ủi, sảng khoái khiến cậu rũ rượi, kiềm lòng không đặng gọi tên Bách An. Nhan Vũ vươn tay, bàn tay đang ép chân Nhan Vũ nắm lấy tay cậu, mười ngón tay đan xen, Bách An ngậm tiểu Nhan Vũ cũng càng thêm sâu.

Khoái cảm trùng kích, chỉ hơn mười phút sau Nhan Vũ đã cảm thấy một luồng hơi nóng sôi trào trong thân thể. Cả cơ thể cậu căng cứng, Bách An thối lui nhưng vẫn bị tinh dịch bắn lên cổ áo.

Vừa phát tiết xong, ánh mắt Nhan Vũ vẫn còn tan rã, bàn tay nắm chặt tay Bách An cảm nhận được sức kéo, sau đó cậu bị ôm ngang lưng. Cậu ngồi trên bàn, mê man tiếp nhận nụ hôn của Bách An, cho đến khi cậu cảm thấy có một ngón tay dò vào trong cơ thể thì mới hoảng sợ lui về phía sau, ánh mắt ngơ ngác nhìn anh.

“Ở đây hay là lên giường?” Âm thanh Bách An như chìm trong lửa, trầm thấp mà ẩn đầy dục vọng.

Nhan Vũ nhớ lại sung sướng lần trước, cái loại cảm giác giả tưởng này lập tức lan khắp cơ thể từ nơi bị Bách An đụng chạm, tiếng thở dài đầy mập mờ, thân thể lõa lồ cũng bắt đầu run lẩy bẩy.

Hàng đĩa ở tầng cuối cùng nhập nhèm trong mắt Nhan Vũ, cậu mím môi ôm Bách An: “Lên giường.”

“Ừ.” Bách An cúi người ôm Nhan Vũ đi vào phòng ngủ, đặt người lên giường, ghé vào tai cậu nói một tiếng ‘chờ một chút’ rồi đứng dậy ra ngoài.

Trên chăn là mùi hương của Bách An, Nhan Vũ cả người trần trụi nằm bên trên, thân thể vì vừa đạt cao trào và nghĩ đến sự tình tiếp theo mà ửng đỏ.

Sau một lúc, Bách An quay lại, cởi quần áo rồi lên giường, đầu gối chen vào giữa tách hai chân Nhan Vũ. Anh vừa nghiêng người Nhan Vũ, nhấc cao một chân của cậu vừa vuốt ve vòng quanh bắp đùi. Sau đó, Nhan Vũ cảm thấy một trận mát lạnh, không khỏi run lên, một ngón tay dính dầy chất lỏng đã với vào trong thân thể cậu.

Thì ra… Lúc này Bách An đi lấy dịch bôi trơn?

Lúc Nhan Vũ đang run rẩy thì Bách An đang cúi người hôn từ bụng nhỏ lên cánh môi mềm mại kia. Anh ngậm lấy điểm đỏ đáng yêu trên ngực Nhan Vũ, đầu lưỡi liếm mút yêu thương. Nhan Vũ không cảm thấy quá thoải mái, dù sao ngón tay bên dưới vẫn không ngừng mở rộng, mò sâu vào thành ruột tỉ mỉ nghiên cứu bên trong. Tuy vậy nhưng cậu vẫn cảm thấy rất ngứa, cả thân thể đều bị Bách An làm cho nhũn ra, không biết từ lúc nào tiếng thở dốc đã biến thành rên rỉ, như tiếng nỉ non nũng nịu đầy đáng yêu.

Nhan Vũ bị âm thanh dâm đãng kia làm cho hoảng sợ, đỏ mặt đẩy Bách An, lời nói đứt quãng xen lẫn tiếng thở hổn hển: “Được… Được rồi… Anh.. Vào đi…”

Hơi thở Bách An nóng rẫy, buông tha đầu ti để liếm lên xương quai xanh cùng cần cổ Nhan Vũ. Lúc hầu kết bị hôn hết lần này đến lần khác, vành tai bị ngậm lấy thì phía dưới được dịch bôi trơn làm ướt mà phát ra âm thanh dính nhớp.

Nhan Vũ khiếp sợ nghe âm thanh phát ra ở cửa sau, trên người như bốc lên một ngọn đuốc thiêu rụi da tóc trên đầu cậu, cảm giác khó chịu vì dị vật xâm lấn lan tỏa khắp người trong nhạc nền đầy tình sắc.

Ngón tay rút ra, nụ hôn Bách An từ tai dời sang môi Nhan Vũ, bắp đùi bị đẩy cao, tính khí hừng hực tiến vào vách thịt mềm mại, kéo căng miệng động xinh xắn.

“A…” Nhan Vũ túm lấy cánh tay Bách An, theo Bách An tiến vào mà lúc thì siết chặt tay Bách An, lúc thì buông lỏng hòng giảm bớt cơn đau đớn khó có thể giải quyết.

Cùng lúc đó, Bách An bóp nhẹ cằm dưới Nhan Vũ, đầu lưỡi chen vào cuốn lấy lưỡi Nhan Vũ. Đợi đến khi đã vào toàn bộ, anh cố kiềm chế xao động muốn tiến công, lặng lẽ chờ Nhan Vũ thích ứng.

“Đau.” Tóc mái Nhan Vũ ướt đẫm mồ hôi, màu đen của tóc như điểm xuyết cho đôi ngươi ướt át, càng lộ rõ dung nhan tuấn tú. Cậu tự dưng cảm thấy rất uất ức, trong hốc mắt đong đầy hơi nước.

Bách An chấn động, trong nháy mắt hơi thở trở nên nặng nề nhìn Nhan Vũ đăm đăm. Sau đó anh hôn mạnh xuống môi cậu, hạ thân cũng bắt đầu tiến công thần tốc, mang theo nụ hôn đầy dục vọng bắt đầu công kích.

“A…” Thành vách mẫn cảm mà yếu ớt bị ma sát, tiếng kêu tràn ra khỏi miệng Nhan Vũ không biết là đau đớn hay là rên rỉ.

Va chạm dần nhanh hơn, phá vỡ thân thể đang căng cứng của cậu, khiến dịch bôi trơn càng vào sâu hơn nơi đầy ấm áp.

Nóng, nóng từ trong ra ngoài, lửa nóng ma sát trong thân thể cậu dấy lên ngọn lửa dục vọng sôi trào. Hai loại lửa quấn lấy nhau, cuối cùng bùng cháy ở một điểm nào đó, thiêu đốt toàn thân.

Sau khi đợi Nhan Vũ thích ứng xong, tấn công dịu dàng biến thành hung mãnh, đánh vào điểm G như trong trí nhớ, quả nhiên thấy Nhan Vũ run rẩy kịch liệt. Anh liên lục va đập về nơi ấy, chỉ mới mười mấy cái mà Nhan Vũ đã bị cảm giác tê dại ào ạt xâm lấn khiến cậu mất khống chế, tiếng rên rỉ bật ra rất tự nhiên.

“A… A… Bách An…”

Tiếng rên rỉ từ trong tâm lan tràn ra khóe môi, chưa kịp phát ra đã bị sức va đập mạnh bạo tiếp theo đánh gãy, sau đó tiếng kêu vô thức tràn ra nhuốm đầy dâm dục trong cơn tàn sát mệt mỏi của tính khí tấn công cơ thể. 

Thắt lưng Nhan Vũ bị giữ chặt, hai chân vòng quanh eo Bách An, mắt cá chân giao nhau sau lưng anh, mu bàn chân cong lên, ngay cả ngón chân cũng phiếm hồng trong căn phòng phủ đầy tình dục.

Bỗng nhiên hai chân bị Bách An kéo ra thật xa, chân bị ép đẩy cao đến mức thắt lưng rời khỏi mặt giường. Bách An nhìn nơi giao hợp của hai người, phát mạnh lên cái mông căng đầy thịt bị va đập đến đỏ ửng của cậu.

“Nhan Vũ…” Âm cuối mang theo dục vọng sâu sắc, nhìn mắt Nhan Vũ đong đầy hơi nước, anh không chút lưu tình tiếp tục trừng phạt đến khi Nhan Vũ bật khóc mới cúi người thì thào bên tai cậu: “Sau này phải dính lấy tôi nhiều hơn nữa.”

Tinh thần Nhan Vũ sắp bị chạm vỡ, trong cơ thể không ngừng ngứa ngáy, rất nhanh bị tính khí cứng rắn ma sát mà thoải mái, nhưng theo tính khí rút ra rồi lại mau chóng vọt vào chỗ sâu trong cơ thể, từng đợt trống rỗng khó nhịn nhen nhóm, cảm giác vừa sung sướng vừa tê dại cứ theo đó lan tràn toàn thân.

“Ưm… A…” Cậu chưa bao giờ trải nghiệm lần làm tình nào thoải mái như thế, cố gắng lắm mới nghe rõ lời Bách An trong cơn kích thích không ngừng, đáy lòng đầy chua xót, ghen tuông truyền đến chóp mũi, nước mắt rơi tí tách.

“Tôi sẽ không đi.” Bách An nhìn Nhan Vũ, bóp chặt eo cậu, va chạm càng thêm kịch liệt. Sung sướng về tâm lý và sinh lý khiến Nhan Vũ bật khóc nức nở, cậu vẫn rất xấu hổ khi phải ở trên giường nói mấy lời âu yếm, đặc biệt khi bây giờ còn bị vây trong thế yếu, lúc này trong lòng cậu đột nhiên sinh ra cảm xúc ỷ lại Bách An mà trước đây chưa từng có, mất khống chế bật ra từng chữ: “Anh hai… Mạnh… Mạnh nữa lên…”

Cách nhau năm tuổi cùng với các loại chăm sóc đầy kiên nhẫn của Bách An khiến Nhan Vũ gọi một tiếng anh cũng không quá đáng. Bách An chợt dừng lại, bỗng nhiên ôm chặt Nhan Vũ vào lòng, hung bạo đỉnh thẳng vào trong. Cậu không kiểm soát được bản thân, há miệng hét lớn: “Anh… Anh ơi… A… Bách An… A a a a ——”

Nhan Vũ bị chìm trong thế tiến công đầy kịch liệt cùng thô bạo, lỗ sau co rút không có quy luật, tiểu Nhan Vũ co giật bắn ra.

Bách An vẫn không ngừng lại nhưng giảm bớt tốc độ kịch liệt. Sau một lúc, anh hạ Nhan Vũ xuống giường, lót gối dưới eo, dạng rộng hai chân cậu rồi một lần nữa chen vào hang động mềm mại nóng bỏng, đột phá giới hạn của đối phương.

Nhan Vũ bị làm đến hết hơi, chỉ có thể mặc cho tiếng rên rỉ tự động lan tỏa khắp phòng.

Càng về sau, cậu càng bị sung sướng như thủy triều va đập đến chết lặng, hai tay chống xuống giường, có đôi khi vì quá mệt mỏi mà khuỷu tay chùng xuống, hai chân dang rộng, cậu dùng nơi yếu ớt nhất tiếp nhận đâm chọc dũng mãnh của Bách An.

Thân thể rất thành thật, tính khí mềm nhũn chậm rãi vùng lên, Bách An giữ chặt hai chân vô lực của cậu, ép lên trước ngực, từ bên trên cố gắng đập mạnh xuống thân thể Nhan Vũ.

“Hư hư… A… Anh ơi… Nhẹ, nhẹ một chút… A…”

Bách An tăng nhanh tốc độ đâm rút, thấp giọng gọi cậu: “Nhan Vũ.”

Nhan Vũ bị động tác chợt tăng tốc của anh khiến cho tính khí cương lên, cố gắng túm chặt drap giường dưới thân, âm thanh rên rỉ vừa hổn hển vừa phập phồng đầy yêu kiều.

Tất cả âm thanh ấy lọt vào tai Bách An khiến gân xanh nổi đầy mu bàn tay, thân thể trầm xuống, vội vàng cắm vào không biết bao nhiêu lần, đĩnh mạnh một cái, một luồng nhiệt nóng bỏng bắn sâu vào bên trong.

Trong cơ thể Nhan Vũ đã bị ma sát đến mềm nhũn, bị chất lỏng phun chảy tung tóe. Trong tiếng kêu la mềm mại đầy dâm đãng, cơ thể cong lên một đường vòng cung xinh đẹp, cả người căng lên, lần thứ hai bắn ra.

Trải qua cơn tình ái mãnh liệt, Bách An thở hổn hển, ôm Nhan Vũ hôn môi.

Nhan Vũ đuối sức, yếu ớt vịn vai Bách An, cùng anh nhấm nháp an ủi.

Cậu đã sớm phát hiện Bách An rất thích hôn cậu, cũng rất thích ôm cậu… Những hành động này tuy lặng lẽ nhưng từ môi lưỡi và các ngón tay đều không thể che giấu tình yêu cùng sự cưng chiều khiến cậu mụ mị.

Tính khí được rút ra, tinh dịch cũng từ miệng lỗ sau chảy ra một chút. Nhan Vũ ngừng lại, mở mắt ra nhìn, sau đó mới phát giác: “Anh không… Không mang bao?”

Bách An dây dưa môi cậu một lúc mới buông ra: “Trong nhà không có.”

“…..” Khó trách cậu lại cảm thấy nóng như vậy, mệt mỏi như vậy!

Bách An giải thích thêm: “Tôi chưa từng dẫn ai về nhà.”

Không dẫn ai về nhà, cũng không có ý định dẫn ai về nhà, cho nên trong nhà hoàn toàn không có thứ như bao cao su, mà cậu là người đầu tiên.

Nhan Vũ bị những lời kia lấy lòng, mặt đỏ tía tai ôm chặt Bách An, chứng nào tật nấy, hung dữ nói: “Là anh bảo em dính lấy anh, anh đừng hối hận!”

“Không hối hận.”

Nhan Vũ: “…..” Cậu nhìn Bách An đăm đăm, thẹn thùng ưm ưm vài tiếng, bỗng nhiên đè gáy Bách An, ngửa đầu hôn môi anh.

Dục vọng bùng phát, Bách An tách chân Nhan Vũ sang hai bên, một lần nữa tiến vào thân thể cậu, dịu dàng chuyển động, ái tình như lũ mùa xuân lan tràn trong phòng ngủ, cả căn phòng chìm đắm trong xuân sắc.