Đông Bắc Tầm Bảo Chuột

Chương 2: Bị buộc rời nhà (bắt côn trùng)




Editor: Tuyền Uri

Thời điểm ba tiểu đoàn tử được sinh ra cũng hơn một tháng, trong khoảng thời gian này đủ để ba tiểu đoàn tử hiểu biết về thế giới, huống chi lúc chưa sinh ra, mẫu thân cũng sẽ ngẫu nhiên rủ rỉ trò chuyện, cho nên đối với công cụ thiết bị hiện đại cũng có chút hiểu biết, đồng thời đối với thế giới bên ngoài càng khao khát hướng tới, nhưng sau khi trải qua giải thích của phụ thân, ba Tiểu Đoàn Tử cũng biết, rời ổ nhỏ trong ba tháng đầu sinh cũng không phải quyết định sáng suốt.

Thời khắc ba Tiểu Đoàn Tử ra đời phụ thân cũng không ở cạnh mẫu thân, đây cũng không phải là tình cờ, huống chi yêu linh có một bộ phận rất lớn chủng tộc có thể khống chế thời gian sinh của mình, để tránh phần lớn các nguy cơ, ba bảo khi sinh ra cũng đã hóa hình, đây cũng là bởi vì thời gian mẫu thân mang thai đủ, trợ giúp cho bọn chúng vượt qua hóa hình kỳ, sau khi ra đời cũng đã hóa hình, từ đó tránh khỏi lôi kiếp thứ nhất trong đời, hóa hình lôi kiếp, cách làm như thế, cũng là lựa chọn của phần lớn chủng tộc lực phòng ngự cũng không đầy đủ.

Lúc mẫu thân gần sinh, phụ thân đã sớm cảm nhận được, vì vậy rời khỏi ổ nhỏ, ở chung quanh tuần xét, chủng tộc trân quý mới sinh rất dễ dẫn phát linh lực bạo động, từ đó kéo tới lượng lớn yêu linh, hơi không cẩn thận, trẻ sơ sinh sẽ bị phân ra mà ăn, phụ thân xuất hiện lúc này trên người không có sát ý chính là vì ông ấy vừa mới kết thúc chiến đấu.

Tìm mộ thử để ứng đối di tích các đại trận pháp và cơ quan trong huyệt mộ, phải có lực công kích và độ bén nhạy cường hãn nhất trong chủng tộc Tầm Bảo Thử, thêm linh lực địa cầu cũng như hoàn thần đại lục dồi dào, nơi này Linh Thú tiến cấp hết sức khó khăn, cho nên phụ thân để tìm mộ thử cũng không tạo thành quá nhiều khốn nhiễu, có thể coi là như thế, cũng không cách nào xác định chung quanh sẽ có hay không Linh Thú phục kích thiên phú đặc biệt ẩn núp, chờ Linh Thú bảo bảo mới sinh rời khỏi huyệt động, liền thừa cơ hành động, vì vậy ít nhất trong vòng ba tháng, ba Tiểu Đoàn Tử phải ở trong ổ nhỏ độ qua.

Cũng may cha mẹ sớm có chuẩn bị, các món đồ chơi tầng tầng lớp lớp, nhất là sản phẩm điện tử hóa càng thêm hấp dẫn sự chú ý phần lớn của ba Tiểu Đoàn Tử, vì vậy thường có thể thấy, một máy tính bảng được vây quanh bởi ba Tiểu Đoàn Tử chăm chú đưa tay mập vỗ màn hình bắt cá, thỉnh thoảng lúc kịch liệt còn biết được cắt trái cây, mẫu thân sẽ chỉ ở một bên nghiên cứu dệt khăn quàng cổ hoặc thêu y phục, phụ thân thì ngồi ở bên bàn học gõ Laptop.

Nghe mẫu thân nói, phụ thân là một ông chủ rất lớn của công ty, ba bảo bảo tỏ ra vẫn không hiểu, vì vậy sau khi nghe qua phản ứng bình bình, ngược lại các loại y phục một đôi xảo thủ của mẫu thân thêu khiến ba Tiểu Đoàn Tử các loại sùng bái, phụ thân thường sẽ nhìn chúng chơi cùng nhau lộ ra ý cười nhạt, chỉ là muốn nắm bắt được rất khó, ít nhất Thư Tầm bày tỏ, mình chỉ thấy qua hai lần.

Thư Tầm đã từng cho rằng, mình sẽ giống như cha mẹ nói, ở trong ổ nhỏ trải qua ba tháng thoải mái và ổn định, sau đó dưới sự chỉ đạo của cha mẹ cùng hai người đệ đệ bắt đầu thăm dò rừng rậm nghe nói rất lớn, thời điểm bọn hắn lớn lên đủ ứng đối, một mặt, sẽ dời đến một người khác nhà, từ từ dung nhập vào xã hội, ở nơi đó, bọn họ sẽ gặp được loài người rất thông minh theo như lời mẫu thân nói, có thể biết đến các loại công cụ hiện đại thần kỳ, có thể ở trong biệt thự rộng rãi sáng ngời, có thể làm rất nhiều rất nhiều chuyện.

Nhưng những suy nghĩ này, trong tháng thứ hai hoàn toàn chuyển phương hướng, Thư Tầm mặc dù hình thể nhỏ nhắn nhất, nhưng năng lực học tập hết sức cường hãn, ít nhất ở thời điểm hai người đệ đệ vẫn còn đang chơi bắt cá, Thư Tầm đã thuần thục nắm vững thao tác căn bản máy vi tính, hơn nữa đã viết một chương trình, Thư Tầm ngước đầu nhỏ kiêu ngạo cầu xin khen ngợi.

Nhìn nếu như hóa ra cái đuôi, chắc Thư Tầm phải vểnh đến bầu trời, phụ thân vuốt vuốt đầu Thư Tầm tỏ vẻ khích lệ, mẫu thân ngồi trên ghế sofa đọc sách lại an tĩnh khác thường, giống như không nhìn thấy Thư Tầm cùng cha hỗ động.

Sáng sớm sau hai ngày ở nơi này, từ trong ba Tiểu Đoàn Tử ngủ thành một đoàn, Thư Tầm bị ôm ra, cảm thấy hơi thở quen thuộc của phụ thân, Thư Tầm chép chép miệng cũng không có tỉnh lại.

Khi một cơn gió lạnh mang theo sự ẩm ướt thổi qua thì Thư Tầm không tự chủ rùng mình một cái, thu mình trong vòng ôm của phụ thân, nhưng là rất nhanh, Thư Tầm ý thức được có cái gì không đúng, trong ổ nhỏ sao lại có gió lạnh như vậy? Ổ nhỏ của bọn chúng rắc rối phức tạp, ấm áp rộng rãi, đang nghĩ như vậy, Thư Tầm cảm thấy mình từ vòng ôm ấm áp phụ thân bị đặt xuống.

Thư Tầm mê mang mở mắt, đập vào mắt chính là một mảnh thế giới của tuyết trắng và xanh mới, bốn phía tràn đầy mùi hương thơm ngát của cỏ cây, độ ẩm mờ nhạt này chính là do tuyết mùa đông tan.

Thư Tầm nhìn đất màu đen ướt át dưới chân, hiếu kỳ không thôi, đứng ở trên đất hơi lạnh, Thư Tầm cảm giác mình lòng bàn chân có chút lạnh, vì vậy giơ cánh tay lên hướng về phụ thân đứng ở bên cạnh, ý bảo phụ thân ôm mình một cái, nhưng là một giây, hai giây...... Một phút, hai phút......

Phụ thân đứng lẳng lặng như cũ ở nơi này, đôi mắt thanh lạnh hình như cảm xúc gì cũng không có, lại hình như dung hợp thiên ngôn vạn ngữ, nhưng từ đầu đến cuối không có giơ ra cánh tay, Thư Tầm không biết vì sao đột nhiên có chút hốt hoảng, cánh tay nhỏ cố chấp không đặt xuống của mình, một đôi mắt to đen nhánh sáng ngời từ từ rơi lệ quang, non nớt kêu."Phụ thân ~ ôm ~"

Thư Tầm lại không nghĩ rằng, ba chữ này giống như thức tỉnh phụ thân, trong mắt của phụ thân cùng quanh thân đột nhiên sát ý vòng quanh, Thư Tầm sững sờ đứng tại chỗ, nghe được âm thanh động vật hoảng hốt chạy thục mạng chung quanh, sát ý cường đại cơ hồ khiến hắn không cách nào hô hấp cũng không cách nào cử động.

Phụ thân đặt trước người Thư Tầm một bọc nhỏ, sau đó quay người đi, Thư Tầm muốn bước chân, thế nhưng sát ý cường đại cũng không phải hắn hôm nay có thể chống cự, cho nên chỉ có thể mờ mịt đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng phụ thân dần dần đi xa, Thư Tầm rốt cuộc đôi mắt đẫm lệ mông lung, mang theo tiếng khóc  kêu phụ thân, nhưng cho đến khi bóng dáng phụ thân biến mất, cũng không được đáp lại.

Thư Tầm đứng tại chỗ thật lâu, nước mắt rơi xuống từng viên lớn, khi hắn cảm giác mình cuối cùng không bị sát ý ở đây áp chế, lập tức nện bước chân ngắn nhỏ hướng phương phụ thân rời đi đuổi theo, nhưng khu rừng rậm nhiệt đới tràn đầy sương mù buổi sáng khiến hắn  thế nào cũng không tìm được bóng dáng phụ thân, cũng không cách nào tìm được đường về nhà.

Sáng sớm hôm này, trong rừng rậm dào dạt sắc xuân bát ngát, từ đầu đến cuối có một âm thanh non nớt mang theo tiếng khóc phiêu đãng như có như không, một Tiểu Đoàn Tử nhỏ bất lực từng đợt từng đợt kêu người nhà, cuối cùng lại chỉ có thể trở lại như thời điểm lúc đầu ôm cái bọc nhỏ lớn tiếng khóc.

Rừng rậm buổi trưa cũng không ấm áp so với sáng sớm bao nhiêu, Thư Tầm vuốt vuốt mắt có chút sưng đau rốt cuộc ngưng khóc thút thít, nhưng thân thể nhỏ bé lại không cầm được thỉnh thoảng thút thít nấc lên xuống, Thư Tầm yên lặng đem bọc nhỏ phụ thân để lại cõng lên người, cõng túi nhỏ mờ mịt nhìn một chút bốn phía, cuối cùng tùy ý lựa một phương hướng, hướng không biết phía trước bước chân đi.