Đồng Cư Na Điểm Sự Nhân

Chương 14




Nhìn trên giường bệnh là Thôi Lược Thương cùng Lăng Việt, Lâm Hạo cầm bút viết cái gì đó vào bệnh án của hai người, sau đó ba một tiếng đóng lại rồi đến bên giường, phát ra tiếng thở dài.

Bên giường là Đồ Tô cùng Trần Tam Lục lại càng hoảng sợ, quay đầu nhìn Lâm Hạo hình như tâm tình không tốt.

“… Trần Quân Bình.” Lâm Hạo trầm thấp mở miệng “Đợi lát nữa đi gọi cho đại ca, nói anh ấy sắp xếp một phòng cho chúng ta”

Mọi người trong phòng bệnh cùng nhau đem ánh mắt nghi hoặc hướng về phía Lâm Hạo.

“… Sau đó anh về nhà sắp xếp lại, buổi tối chúng ta sẽ bàn việc ở lại.” Nhìn lướt qua trên giường bệnh, Lâm Hạo quay đầu hướng cửa đi ra.”… Đồ ngốc tự sinh tự diệt, đệ đây làm thầy thuốc lương tri cũng không cho phép bỏ hai người ah~!”

“Ba” một tiếng đóng cửa, Trần Quân Bình bất đắc dĩ nhún vai, lấy điện thoại ra một bên gọi.

Đồ Tô cùng Trần Tam Lục nhìn nhau một hồi, có điểm dở khóc dở cười. Lâm Hạo rõ ràng chính là lo lắng bọn họ, còn muốn đem lương tri ra nói, thật sự là hài tử khẩu thị tâm phi.

Bây giờ chúng ta đến xem hai người trên giường bệnh.

Lăng Việt cánh tay bị băng bó nhưng còn chưa nghiêm trọng như Thôi Lược Thương trên người quấn kín mít, nhìn thấy mà giật mình…

Vài giờ trước.

Hôm nay khó có được cuối tuần rảnh rỗi, Trần Tam Lục thư thái nghỉ ngơi, mà Thôi Lược Thương cũng rất khó mới được ngày nghỉ giống như Tam Lục. Hai người liền bàn nhau đi ra ngoài dạo chơi.

Sớm rời giường ăn xong điểm tâm, hai người nhân tiện cao hứng đi ra cửa.

Trần Tam Lục có hỏi Thôi Lược Thương muốn đi đâu, kết quả hắn trả lời chính là em muốn đi chỗ nào chúng ta liền đi chỗ đó. Cuối cùng Trần Tam Lục suy nghĩ cả đêm, đã nghĩ ra một chỗ —— nhà sách.

Nghe xong vẫn là có điểm khác xa ngoài ý muốn, Thôi Lược Thương không nhịn được bật cười. Sau đó quay đầu đi thăm dò trạm xe buýt, tính toán xem phải đi qua bao nhiêu con phố mới đến được nhà sách lớn nhất ở trung tâm thành phố.

“… Thật sự không có xe sao?” Trần Tam Lục ngồi xuống ghế. Bọn họ nơi này là giao khu, xe bus chỉ đi có một đoạn đường, hoàn lại đặc biệt ít. Tránh không được phải chờ một lát, cho nên thay vì ngây ngốc đứng, tốt hơn hết là ngồi xuống chờ. Càng huống chi khu biệt thự rất ít người ở, trạm xe cũng không có người nào tranh chỗ ngồi.

Thôi Lược Thương cũng xoay người ngồi xuống cạnh Trần Tam Lục, rất tự nhiên mà ôm cậu.

“… Mướn xe thì không có ý nghĩa ah~. Chúng ta ngồi xe bus đi, không phải càng lãng mạn sao.”

Trần Tam Lục trừng mắt nhìn: “Người nào nói với anh là đi xe bus lãng mạn hả.”

“… Ách, anh xem trên giá sách của em mấy quyển tiểu thuyết đều là như vậy viết ah~.” Thôi Lược Thương có chút xấu hổ gãi gãi đầu, đổi lấy Trần Tam Lục cúi đầu cười.

“… Đừng cười mà…” Thôi Lược Thương vừa cười vừa nói.

Sau đó chứng kiến Trần Tam Lục cười càng lớn hơn. Thôi Lược Thương nhân tiện cũng bật cười.

Hắn rất thích khi Trần Tam Lục cười vui vẻ như vậy.

Rất ấm áp, nụ cười của cậu rực rỡ như ánh bình minh. Làm cho hắn luôn cảm giác được sự bình yên.

Thôi Lược Thương từ nhỏ chịu ảnh hưởng của phim trên TV, đối với nghề cảnh sát hết sức ngưỡng mộ. Sau khi tốt nghiệp trung học không nói hai lời báo liền đi thi, mặc dù cha mẹ rất phản đối, nhưng các huynh đệ cố gắng cùng ủng hộ, nên hắn thuận lợi thi vào. Sau khi tốt nghiệp bị phân đến cảnh cục, dù là chức vụ nhỏ nhưng hắn cũng vui vẻ không nề hà việc gì. Dù vừa mới bắt đầu cũng chỉ là bưng trà đưa nước thôi.

Từng chút một dựa vào chính mình cố gắng phấn đấu. Từ chức vụ nhỏ lên thành chức vụ lớn, ông trời biết hắn đã đổ bao nhiêu mồ hôi. Chỉ là mỗi một lần chấp hành nhiệm vụ, hắn cũng hỏi qua chính mình tại sao như vậy cố chấp làm cảnh sát, ngay cả mạng cũng có thể không cần.

Sau khi gặp Trần Tam Lục, hắn đã có đáp án rồi.

Có lẽ nhân tiện chỉ là vì cùng cậu gặp nhau.

“… Lược Thương, anh đang suy nghĩ cái gì vậy?” Trần Tam Lục nghiêng đầu nhìn ánh mắt nhu tình đang nhìn mình nhưng lại thất thần của Thôi Lược Thương, liền nhỏ giọng hỏi. Người bị hỏi phục hồi tinh thần lại, cười cười nói không có gì, sau đó cúi đầu hôn trộm lên mặt cậu một cái.

Mặc dù biết nơi này trước sau mười lăm mét đại khái cũng không có sinh vật nào xuất hiện, cũng không có người chứng kiến, nhưng vốn vẫn là ở bên ngoài, Trần Tam Lục mặt liền đỏ rồi.

Chờ xe tới, bởi vì từ giao khu đến trung tâm thành phố khoảng nửa giờ, hai người liền dựa vào đối phương ở trên xe hoàn lại đánh một giấc.

Bởi vì bọn họ cũng không muốn nói cho đối phương biết tối hôm qua rất kích động nên cũng có chút mất ngủ.

Nhà sách lớn nhất ở trung tâm thành phố ở trong một tòa nhà có sáu tầng. Mỗi một tầng chứa hàng vạn quyển sách. Đối với người yêu sách mà nói, quả thực chính là thiên đường. Từ sách giáo khoa đến tạp chí, tiểu thuyết, mạn họa* cái gì cũng có.

*Mạn hoạ: Manga

Thôi Lược Thương đi theo Trần Tam Lục đông tây dạo chơi, chứng kiến cậu cầm một quyển sách hứng thú mở ra đọc, hắn nhân tiện cũng đi theo đến cầm một quyển giống vậy xem một chút, vừa mở ra thì ôi trời, tất cả đều là chữ. Sau đó hắn lẳng lặng gật đầu, trả trở về.

Trần Tam Lục chọn sách đọc chăm chú, Thôi Lược Thương buồn chán đi một vòng, muốn nhìn một chút vạn nhất có tên nào ăn cắp vặt, nhân tiện mang về xử lý…

Kết quả đi một vòng cũng không thấy được ai ăn cắp, ngẫu nhiên phát hiện một quyển mạn hoạ, mở ra hai trang cảm giác được thú vị, liền cầm trong tay trở về tìm Tam Lục.

Đi qua một giá sách chính là khu chưa các loại sách cao thâm mà người bình thường sẽ không xem nổi, chỗ to như vậy liền thấy Trần Tam Lục ở đằng kia, nhón chân không biết tìm sách gì.

Thôi Lược Thương im lặng đi tới, dán vào lưng Trần Tam Lục, thân thủ giúp cậu đem quyển sách lấy xuống.

“… Cám ơn Lược Thương…” Trần Tam Lục ngẩng đầu nhìn hắn cười cười. Vừa định với tay lấy sách, Thôi Lược Thương nhưng lại nâng cao tay bắt cậu nhướn người lên, sau đó cúi đầu hôn cậu.

Biết Trần Tam Lục da mặt mỏng, cho nên cũng không có hôn sâu, chỉ là hôn phớt, sau đó Thôi Lược Thương mỉm cười đem sách nhét vào trong tay cậu.

Trần Tam Lục tuy xoay đi không nhìn hắn nhưng lỗ tai phiếm hồng của cậu đã thể hiện rõ rồi.

Hai người mua hết sách đã vốn là giữa trưa, Thôi Lược Thương cầm trong tay túi sách, nghe Trần Tam Lục đề cử mấy tiệm ăn.

“… Em muốn ăn cái gì?” Chờ Trần Tam Lục nói xong, Thôi Lược Thương lập tức hỏi ngược lại.

“… Uh… Chúng ta đi nếm thử món ăn tây đi. Cách đây không xa có nhà hàng mới mở nghe nói ngon lắm oh…”

“Hảo, như vậy đi chỗ đó đi.”

Thấy Trần Tam Lục hai mắt sáng rỡ, Thôi Lược Thương biết cậu hẳn là đã sớm nghe các thầy cô trong trường nhắc tới nơi này, chắc là muốn đi lâu rồi.

Chỉ tiếc chính mình ngày nghỉ thời gian quá ít, thường ngày tan làm về nhà cũng đã tối mịch, làm sao có thời giờ mướn xe đến nội thành đi ăn bữa cơm.

Hai người tính xong liền cùng nhau đi.

Thôi Lược Thương gật đầu, nghĩ thầm lộ trình vốn là không xa… Nhưng là em cũng phải nhớ em mua bao nhiêu là sách ah…

“… Lược Thương, có nặng hay không? Hay là em giúp anh…”

“Không cần! Không nặng đâu, đi thôi.”

Tâm lý nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng không thể nói như vậy. Thôi Lược Thương chính là đang minh chứng cho cái gì gọi là ‘tử yếu diện tử hoạt thụ tội’*. Bất quá, trước mặt người mình yêu, có thể nào để mất mặt. Đúng không.

*死要面子活受罪: ý chỉ mấy người vì thể diện mà làm khổ bản thân.

Hai người vừa trò chuyện vừa đi, đột nhiên từ ven đường lao ra một người đụng trúng Trần Tam Lục, khí lực quá mạnh đem cậu thiếu chút nữa đẩy té nhào.

Thôi Lược Thương cuống quít buông túi, một bả đỡ Trần Tam Lục, quay đầu quát: “Hai mắt ngươi để làm gì hả!”

“Lược Thương! Tiền! Túi tiền bị trộm đi rồi!” Trần Tam Lục sờ sờ túi tiền, bối rối đứng lên.

Chỉ thấy Thôi Lược Thương hai mắt trầm xuống, đỡ Trần Tam Lục xong liền nhanh chóng đuổi theo. Cậu cũng nhanh chóng chạy theo hắn.

Thôi Lược Thương vốn nổi danh trong cảnh cục là chạy nhanh nhất, chỉ chốc lát liền bỏ xa Trần Tam Lục. Cậu vừa thở vừa chạy đuổi theo, cuộc đời lần đầu tiên hận chính mình khi còn bé tại sao khi học thể dục không lo chạy nhiều hơn…

Chờ cậu thật vất vả đuổi kịp, nhưng lại thấy Thôi Lược Thương cùng tên trộm đánh nhau, hơn nữa tên kia trong tay còn cầm con dao.

“Lược Thương!!” Trần Tam Lục lại càng hoảng sợ nhân tiện hướng bên đó chạy tới.

“Đừng tới đây!!!” Nghe được tiếng Trần Tam Lục, Thôi Lược Thương nhất thời phân tâm, cánh tay liền bị dao đâm vào. Quay đầu nghĩ phải ngăn cản Trần Tam Lục, nhưng lại thấy cậu bởi vì chính mình bị thương mà chạy đến nhanh hơn.

Tên trộm ngẩng đầu nhìn thấy Trần Tam Lục đã chạy tới, một bả đẩy Thôi Lược Thương ra, giơ dao chuẩn bị chờ Trần Tam Lục chạy tới.

“Tam Lục!!!”

Nhìn tên trộm hướng mình chạy tới, Trần Tam Lục lại càng hoảng sợ, dừng lại nhắm chặt hai mắt. Nhưng lại không hề cảm thấy đau đớn, ngược lại nghe được tên kia buồn bực hừ một tiếng. Mở mắt len lén nhìn một chút liền thấy có người che ở trước mặt.

Đồ Tô thu hồi nắm tay đánh vào bụng tên đó, vuốt vuốt cổ tay, thừa dịp hắn chưa định thần vừa lại nhấc chân hung hăng đá vào bụng hắn, một cước đem người đạp ra xa.

Thôi Lược Thương ở phía sau rất ăn ý mà đón người, xắn tay áo nhân tiện một quyền đấm tới.

“… Đồ Tô? Đệ như thế nào ở chỗ này?”

“… Ah, gần đây là nhà xuất bản. Đệ đến giao bản thảo, sau đó định cùng sư huynh đến ăn cơm…” Đồ Tô nhún vai, chỉ chỉ phía đối diện, nhưng lại không thấy Lăng Việt “Ủa, người đâu.”

“Đồ Tô cẩn thận!!” Không đợi Đồ Tô quay đầu, chỉ nghe thấy Trần Tam Lục một tiếng kêu to.

Sau khi quay đầu liền nhìn thấy Lăng Việt đã chạy tới, một tay ôm mình vào trong ngực, một tay chặn con dao đang lao tới.

Nguyên lai tên nọ còn có đồng bọn, chứng kiến đồng bọn bị hai người chế phục liền len lén từ đối diện chạy tới, nghĩ muốn đối với Đồ Tô xuống tay. Bị Lăng Việt thấy liền ngăn lại.

“… Sư huynh!” Đồ Tô giật mình gọi một tiếng, sau đó dìu Lăng Việt đẩy ra sau, một quyền hướng người nọ đánh mạnh. Người nọ thân thủ không tệ, thừa cơ né tránh. Đồ Tô thối một cái, nghiêng người đá vào.

Trần Tam Lục đứng ở một bên nhìn phía trước năm người đánh nhau, khẩn trương suy nghĩ, rốt cục lấy điện thoại ra tìm số đồng nghiệp của Thôi Lược Thương để gọi—— này tuyệt đối so với gọi 110 càng mau hơn.

Cuối cùng trong lúc chờ cảnh sát tới, tên trộm mặc dù đã bị ba người chế phục rồi, nhưng là Lăng Việt cùng Thôi Lược Thương cũng bị dao đâm bị thương vài chỗ, Trần Tam Lục nhìn thấy liền sốt ruột gọi điện thoại tới Lâm Hạo, nhờ cậu điều xe cứu thương tới.

“… Lược Thương, xin lỗi, nếu em không nói đi vào trong đó ăn cơm thì tốt rồi…” Nhìn trên giường bệnh là Thôi Lược Thương mặc trắng bệch vì mất máu, Trần Tam Lục vẻ mặt hối hận nói với hắn.

Thôi Lược Thương buồn cười nhìn Trần Tam Lục: “Chẳng liên quan gì cả, đừng có cái gì cũng nhận tội về mình” Vừa nói vừa vuốt tóc cậu.

“… Anh da dày, bị thương chút cũng không sao đâu.” Thôi Lược Thương cười cười, “Chủ yếu em không có việc gì là tốt rồi.”

Bên kia Đồ Tô mặt mày nhăn nhó. Lăng Việt thực sự là dở khóc dở cười.

Nhìn bên cạnh đang anh anh em em ngọt ngào, nhìn lại Đồ Tô Lăng Việt nhân tiện thật sự cảm giác buồn cười.

Hắn đương nhiên biết Đồ Tô là lo lắng cho vết thương của hắn, đồng thời vừa lại tại tự trách chính mình tốt xấu cũng là người tập võ, cư nhiên không chú ý tới có người sau lưng đánh lén, vì vậy mới khiến Lăng Việt bị thương.

Lăng Việt hiểu hết, cho nên nhìn Đồ Tô vẻ mặt nhăn nhó như vậy, mới cảm giác buồn cười.

“… Khụ, Đồ Tô.” Cảm giác nếu mình không mở miệng trò chuyện, hẳn là Đồ Tô nhà hắn sẽ tự trách mình đến chết, thấy Đồ Tô ngẩng đầu nhìn, Lăng Việt liền nói: “… Cho ta chén nước đi.”

“… Oh.” Đồ Tô gật đầu, xoay người cầm lấy bình thuỷ, rót nước nóng ra chén, quay đầu đưa cho Lăng Việt.

Lăng Việt cầm chén nước, cầm luôn tay Đồ Tô.

“… Sư huynh…”

“Đồ Tô không có việc gì là tốt rồi. Sư huynh cam tâm tình nguyện vì đệ bị thương, đừng tự trách.”

Nhìn Lăng Việt tươi cười ôn nhu, Đồ Tô gật đầu.

Bịch một tiếng cửa phòng bệnh bị đá văng ra, cắt đứt hào khí ngọt ngào bên trong.

Lâm Hạo xuất hiện tại cửa: “… Đừng giả bộ nữa, làm ơn dọn dẹp về nhà đi. Đều là bị thương ngoài da, về nhà chính mình thoa thuốc là hết, đừng nói đầu khớp xương ngay cả gân cốt cũng đều bình thương không bị gì hết!”

Thôi Lược Thương cùng Lăng Việt tỏ vẻ rất vô tội.

Lâm đại thầy thuốc ngươi chuyên phẫu thuật nên cảm giác tất cả đều bình thường đi. Không lẽ chảy máu trầy da cũng không tính vết thương sao…