Đông Cung Chi Chủ

Chương 34: Lòng tin




Từ sau khi Thượng Quan Tuyết Hoa vào cung, đây là lần đầu tiên trên mặt Thượng Quan Tuyết Hoa lộ ra tươi cười, hắn cẩn thận giải thích cho Mẫn Hoa: “Hôm nay khi bệ hạ lâm triều đã ban chỉ, cho phép toàn triều nghiên cứu cơ quát thuật để áp dụng vào thủy lợi nông nghiệp.”

Thượng Quan Mẫn Hoa định lên tiếng, lại nghe Thượng Quan Cẩm Hoa nói: “Cha, từ hôm nay Sơ Thiện Đường sẽ có danh tiếng vững vàng rồi”

Cha già râu dê ừ một tiếng, lại nâng chén rượu không để ý đến lời hắn nói.

Thượng Quan Cẩm Hoa có hơi sững sờ, hắn nhìn chỗ ngồi trống đối diện, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Thượng Quan Thành, nói bằng giọng khẩn cầu: “Cha, con muốn mời Ngọc Sơn phu tử đến Sơ Thiện Đường dạy học. Ở lĩnh vực cơ quát thuật này, trong thiện hạ này không ai có thể sánh bằng Ngọc Sơn phu tử, nếu có thể mời Ngọc Sơn phu tử đến tọa trấn Sơ Thiện Đường, thì toàn bộ thợ giỏi trong thiên hạ chắc chắn sẽ tập trung hết tại Đại Đô này. Nếu Sơ Thiện Đường có thể cung cấp nhiều nhân tài có ích cho triều đình, thì Sơ Thiện Đường mới có thể mở rộng ra toàn Đại Chu.”

Thượng Quan Thành vẫn chỉ cầm chén rượu, không uống tiếp mà cũng chẳng rót thêm, chỉ lẳng lặng vuốt râu trầm tư. Mẫn Hoa ngoan ngoãn vùi đầu ăn cơm, thỉnh thoảng lại gắp cho mẫu thân một miếng.

Thấy đối phương không phản đối, Thượng Quan Cẩm Hoa nhanh chóng giải thích một loạt: “Sổ con của Bộ Công cũng nói trong triều ta thiếu nhất chính là nhóm thợ thủ công phụ trách công trình thủy lợi tưới tiêu phục vụ nông nghiệp này. Nếu có lao động thạo việc, chúng ta có thể tu sửa hệ thống cấp thoát nước, có biện pháp trị thủy nâng cao năng suất thu hoạch. Đã có kho lương thực tràn đầy rồi thì sao còn phải lo mọi sự không thành?” 

“Ngươi thì biết cái gì?” Thượng Quan Thành trợn mắt phẫn nộ quát: “Hầu hạ dưới điện tiền lâu như vậy còn không biết bệ hạ kiêng kị nhất cái gì à? Không có đầu óc!”

Thượng Quan Cẩm Hoa ngạc nhiên, cha già râu dê dằn mạnh cái chén trong tay xuống, đứng dậy toan rời đi. Mỹ nhân mẫu thân kinh sợ đứng lên: “Lão gia, còn cơm tối...”

“Hai mẹ con nàng ăn trước đi, lão phu với Triều Sinh đi thư phòng bàn chút chuyện.” Thượng Quan Thành nghiêm mặt, nhìn Thượng Quan Cẩm Hoa nói: “Ngươi cũng theo ta!”

Ba ngày sau, tin Tần Quan Nguyệt sẽ đến Sơ Thiện Đường giảng bài đã truyền khắp Không Nhiên Viện. Đám học sinh xôn xao, Mẫn Hoa cũng không tin lão hoàng đế có lòng nghi kỵ rất nặng kia lại chịu thả người, tuy rằng đây là chuyện mà nàng đã dự tính là thế nào cũng phải làm cho bằng được.

Lúc này, Tần Quan Nguyệt cầm sách, nhẹ nhàng đảo mắt qua toàn bộ lớp học đang nhốn nhao, toàn bộ mọi người trầm mặc ngoan ngoãn ngồi xuống. Một học sinh nhẹ nhàng hỏi: “Ngọc Sơn phu tử, ngài phải đi rồi sao?”

“Phu tử phải đi giảng bài cho người ở Sơ Thiên Đường.” Tần Quan Nguyệt mỉm cười giải thích, hắn nói: “Làm như vậy là để thủ hút thợ có tay nghề giỏi từ các quốc gia khác đến định cư ở Đại Chu. Nghe nói đây là điều kiện hậu đãi tốt nhất do Bộ Công đề ra để thu hút nguồn nhân tài trong các nước.”

“Vậy bọn đệ từ phải làm sao? Phu tử, bổn hoàng tử không cho phép ngài đi Sơ Thiện Đường!” “Không được, phu tử, bọn ta không cho ngài đi!” “Bọn con không muốn ngài đi đâu, phu tử, ngài ở lại đi mà!”

Không Nhiên Viện đột nhiên như cái chảo dầu nóng bị nổ tung, cực kì nhốn nháo ầm ĩ.

Tần Quan Nguyệt tỏ vẻ hơi hơi kinh ngạc: “Sao thế, các con quên là trước khi giảng bài bản quốc sư còn có điều kiện đặc biệt sao?” Sau đó vị đế sư giảo hoạt này bắt đầu kể ra điều kiện để lão chịu lên lớp giảng bài.

Những người đó phải lập khế ước với quan viên trong Công Bộ, bọn phải ở lại giảng bài và truyền nghề cho người trong Sơ Thiện Đường ba năm, một một học đồ phải qua được đợt khảo hạch của Công Bộ mới được tính là tốt nghiệp. Có cam đoan như vậy, chỉ có người có tay nghề thật sự giỏi trong đám người mến mộ danh tài của Tần Quan Nguyệt mà đến kia – mới được nhận sự chỉ dạy của Tần Quan Nguyệt.

Tần Quan Nguyệt khó xử nói, lão hàng năm phải dạy nhiều đệ tử như vậy, thật sự vất vả, hơn nữa với số lượng thợ giỏi qua được vòng thẩm định đầu tiên kia, một mình lão cũng không chỉ dẫn trực tiếp hết được, vì vậy lão chỉ có thể thu nhận những sơ đồ thiết kế hoặc câu hỏi của những người thợ này, hàng tháng tập trung lại phê duyệt xong rồi trả lại cho bọn họ.

Đây là cực hạn trong việc thu đồ đệ của lão rồi.

Các học sinh ngồi trong nội đường rống to: “Phu tử, ngài thật gian trá!”

“Hồ nháo!” Tần Quan Nguyệt làm bộ giận dữ khiển trách: “Quay về mỗi người chép cho ta một trăm lần bài giảng mới, nộp lên đây!”

Mẫn Hoa cười ha ha, biện pháp mà cha già râu dê với Chương sư gia nghĩ ra cũng thật là “hồ ly”. Sau khi hồi phủ, nàng đốc thúc Bát Bảo, Phúc Nguyên nhanh chóng đưa lão thợ mộc đến Sơ Thiện Đường, chớp thời cơ mới giành được chỗ tốt.”

Lão thợ mộc hai tay run lẩy bẩy, túm chặt ống tay áo của Mẫn Hoa, hỏi: “Ngọc Sơn đại sư thực sự sẽ mở lớp giảng bài sao? Đừng nói là ba năm, kể cả là ba mươi năm thì lão hủ cũng chờ...”

Mẫn Hoa nhìn lão thợ mộc kiêu căng giờ phút này lại kích động đến tay chân run rẩy này, cười đáp: “Lão tiên sinh, không đầy ba tháng nữa ngài sẽ có cơ hội luận bàn với Ngọc Sơn đại sư thôi!”

Lão thợ mộc lúc này mới lên xe ngựa, Mẫn Hoa hỏi Linh Lung: “Bên kia đã an bài ổn thỏa chưa?”

Linh Lung gật đầu, nói: “Đại sư gia tự mình an bài, một mình một gian phòng lớn, lại có Bát Bảo, Phúc Nguyên ở đó, tiểu thư tốt của tôi, cô yên tâm đi.”

“Tốt lắm, chuẩn bị xe ngựa tới phủ Tướng quân!”

Phủ Tây Nam tướng quân vẫn là một vẻ tiêu điều xơ xác như cũ. Từ lúc Tư Không Cao trở về, phủ này lại quay về bộ dáng cũ, đám tôi tơ của phủ Trung Sơn Quận Vương bị điều đi, chỉ chừa lại một đầu bếp nữ đã bán mình vào phủ Tướng quân mà thôi.

Tư Không Tiêu vừa ngạc nhiên vừa vui mừng tiếp Mẫn Hoa, hắn nói: “Mẫn Hoa muội muội, uống trà trước đi, ta đi mua kẹo hồ lô về cho muội.”

Mẫn Hoa ngăn hắn lại, nói: “Không cần vội, trước dẫn ta đi tìm Bạch thúc thúc đã.”

Người áo xám kia vẫn ngồi ở bên gốc liễu, lão cự tuyệt sự chiêu mộ của Thượng Quan phủ, cũng không gia nhập vào xưởng thủ công chế tạo súng nước bằng trúc ngày trước.

Mẫn Hoa đi thẳng vào vấn đề: “Bạch thúc thúc, Mẫn Hoa muốn mời ngài đến Sơ Thiện Đường.”

Tư Không Tiêu kinh hãi, ngăn cản nàng: “Mẫn Hoa muội muội!”

Người áo xám kia ngay cả đầu cũng chẳng thèm ngẩng, Mẫn Hoa cũng lơ đễnh, bảo Tư Không Tiêu tránh ra xa một chút, không được quấy rầy hai người họ nói chuyện.

Trên mặt nàng tràn đầy ý cười, nhẹ nhàng thản nhiên, không có tỏ vẻ tin tưởng chắc chắn, cũng không xem nhẹ đối phương, như tự nói với mình: “Mẫn Hoa muốn mời Bạch thúc thúc đi học một món nghề, nó gọi là ngựa gỗ, không cần ăn uống, có thể tự động đi lại, cho dù là đường sơn đạo trên Đại Bi Sơn cũng đi như giẫm trên đất bằng.”

Dao nhỏ trong tay người áo xám rơi xuống mặt đất, lão giương mắt, ánh mắt cũng giống như lão thợ mộc kia, tràn ngập sự chờ mong lại lo lắng sẽ phải thất vọng. Hắn hỏi: “Lời này là thật sao?”

Mẫn Hoa mỉm cười khoanh tay: “Có Ngọc Sơn và Thái Hoàng, hai vị đại sư về cơ quát thuật liên thủ, ta tin chắc Bạch thúc thúc sẽ có thể học được món nghề này!”

Người áo xám lại nhìn thật sâu vào mắt Mẫn Hoa một cái, sau đó tiếp tục nhặt dao nhỏ lên, tiếp tục đan cái sọt đang làm dở. Chuyện lớn đã xong một cái, Mẫn Hoa mới âm thầm thở phào một hơi.

Vừa mới chạy ra khỏi tiểu viện, Chu Thanh Mi hổn hển chạy tới, vừa mở miệng đã hỏi: “Thanh Sơn ca ca đâu?”

Thanh Mi nhìn trước nhìn sau một phen, không thấy bóng Tư Không Tiêu mới quay lại nhìn Mẫn Hoa cường điệu: “Đừng ỷ rằng mình tuổi nhỏ thì muốn làm gì thì làm, ta nói cho mi biết, Thanh Sơn ca ca chỉ có thể là của bản quận chúa thôi!”

Mẫn Hoa cười khẽ, chậm rãi đùa cợt nàng ta: “Vậy phải canh chừng thật kỹ mới được!”

Chu Thanh Mi oán hận giậm chân: “Mi dám tranh với bản quận chúa? Đừng tưởng Linh tỷ tỷ gả cho ca ca mi thì mi có thể hồ nháo, chọc giận bản quận chúa, ta bảo hoàng thúc chém đầu cả nhà mi!”