Đông Cung Kiều Tước

Chương 15




Nghe Phong ma ma nói vậy, Chương thị có chút ngạc nhiên, cười nói: “Ta thật không ngờ Giang gia và Châu gia chúng ta lại có duyên đến vậy, trước đó đưa tới hai di nương, giờ lại thêm cả A Yên bị đưa đến từ Giang phủ.”

“Giang gia này xem ra phong thủy cũng tốt thật, toàn mỹ nhân khiến người ta phải u mê.”

Chương thị vẫy vẫy tay kêu Phong ma ma lui xuống.

Biết được A Yên cũng là từ Giang gia đến, suy đoán của bà ta càng thêm chắc chắn rằng Giang di nương và A Yên có khúc mắc với nhau, cho nên mới hận không thể khiến lão gia luyến tiếc A Yên, để rồi cũng rơi vào hoản cảnh giống như nàng ta.

Có điều, Giang di nương là nhị cô nương Giang gia, mà A Yên thân phận thấp hèn, khi chủ tử không thích, hoặc đánh mắng hoặc gọi người bán đi cũng là lẽ thường, trực tiếp tìm một cái cớ mà đánh chết thì người khác cũng không thể bắt lỗi.

Thật kỳ lạ là Giang di nương hết lần này đến lần khác phẫn nộ với nha hoàn, bất chấp thân phận của nàng ta.

Nghĩ vậy, Chương thị dặn dò vài câu với Trình ma ma, kêu bà ta phái người đến Giang phủ điều ra, xem xem rốt cuộc là có chuyện gì.

Trình ma ma đáp lại một tiếng rồi đi xuống.

Khi mọi chuyện được làm rõ thì đã đến trước ngày thọ yến của Châu lão phu nhân.

Chương thị phu nhân nghe hồi bẩm của Trình ma ma, sắc mặt lập tức thay đổi.

“Ngươi nói cái gì? Giang Oanh kia là giả?”

Trình ma ma nói: “Nàng ta ban đầu là Tử Oanh, giống như A Yên ngay từ nhỏ đã hầu hạ bên cạnh Giang nhị cô nương. Lúc đó Giang gia lão phu nhân muốn đưa người đến, vốn định là Giang nhị cô nương, nhưng hết lần này đến lần khác Sở thị phu nhân không chấp nhận để con gái mình đi, nên đã nghĩ cách để nô tì kia thay thế, kêu Tử Oanh đổi tên thành Giang Oanh, trở thành nhị cô nương, còn nhị cô nương ban đầu trở thành tam cô nương.”

Vẻ mặt Chương thị phu nhân u ám, nặng nề nói: “Ức hiếp người quá đáng! Giang gia dám làm chuyện như vậy với Châu gia ta, dám đưa một nô tì thay tư gia cô nương đến Châu phủ ta.”

“Đây chẳng phải là khinh thường Châu chúng ta không có người sao?”

Trình ma ma nhìn sắc mặt phu nhân, thận trọng nói: “Phu nhân muốn đem chuyện này hối báo với lão gia sao? Nô tì nghe nói bây giờ lão gia đang ở phòng của Giang di nương.”

“Bây giờ phu nhân qua đó vạch trần bộ mặt thật của nàng ta, xem nàng ta làm sao giảo biện.”

“Những ngày này lão gia sủng ái nàng ta quá mức như vậy, lẽ nào phu nhân có thể dung túng sao?”

Chương thị phu nhân nghe vậy, ngược lại lắc đầu: “Không vội, ngày mai thọ yến Lão phu nhân nói cũng không muộn.”

Chương thị phu nhân kéo tay Trình ma ma tới, ghé vào tai dặn dò mấy câu, sắc mặt Trình ma ma thay đổi liên tục, hiện lên ý cười.

“Vâng, lão nô biết rồi, nhất định sẽ làm tốt chuyện này.” Trình ma ma nói xong, lập tức đi sắp xếp.

Ngày hôm sau là thọ yến của Châu lão phu nhân, trong phủ được trang hoàng rực rỡ ánh đèn, con hẻm trước Châu phủ từ sáng sớm đã đậu đầy xe ngựa lộng lẫy hoa lệ, những người danh tín ở Hoài An đều đến chúc thọ.

Người của Giang gia cũng tới, ngoài Giang lão phu nhân và Sở thị phu nhân, còn có Giang Thầm và Địch thị. Vì nỗi lo lắng trong lòng nên Sở thị phu nhân cũng không để Giang Phù đến.

Bọn họ vừa xuống xe ngựa liền được nha hoàn dẫn vào chỗ Châu lão phu nhân.

Giang gia dâng lên lễ vật chúc thọ, một vật trang trí bằng san hô đỏ quý hiếm, và bức tranh vẽ Ma Cô mừng thọ tự tay vẽ của Vương Thuấn.

Châu lão phu nhân vui vẻ cười nói cùng Giang lão phu nhân.

Hai người cũng xem như là thân thiết, chỉ là năm đó Giang lão phu nhân xuất thân có tốt hơn một chút, bây giờ gần hết đời, người chiếm thượng phong lại là Châu lão phu nhân.

Việc Giang phủ đưa các cô nương đến Châu phủ làm thiếp cũng đã làm rõ điều này, vì vậy Giang lão phu nhân ở Châu gia có chút không tự nhiên, mặt mũi cũng mất sạch, lại hận Châu gia còn được hưởng nhan khói từ tổ tiên, có chất tử tiến cung làm Bỉnh bút thái giám của Tư Lễ giám.

Nhưng dù có thù hằn hay ghen ghét thì Giang gia cũng đang bị Châu gia áp chế, những dịp như vậy dù không muốn đến song cũng phải đến, ngoài miệng cười nói nhưng trong lòng kìm nén bao bực tức.

Giang Thầm lại là nam nhi, không tiện lưu lại chỗ Châu phu nhân lâu, tặng quà xong liền ra ngoài.

Hắn ta ra khỏi viện của Châu lão phu nhân, dọc đường ngắm nhìn cảnh trí, trong lòng tự nhiên cảm thấy ngưỡng mộ khí phái của Châu gia. Vừa mới sinh ra chút cảm xúc, đột nhiên nhìn thấy một nha hoàn có chút quen thuộc, tuy ăn mặc khác xưa nhưng vẫn nhận ra đó là A Yên.

Giang Thầm vội vàng đuổi theo, chặn A Yên ở ngã tư.

“A Yên, sao ngươi lại ở đây?”

A Yên không ngờ lại gặp Giang Thầm ở Châu phủ, sắc mặt lập tức tái nhợt, trong tiềm thức muốn tránh đi.

Nhưng nàng vừa tiến lên một bước, Giang Thầm đã chặn lại.

“Mau nói đi A Yên, sao ngươi lại đến Châu phủ? Có phải tiện nhân kia cố tình bán ngươi đến Châu gia đúng không?”

“Ngươi yên tâm, ta sẽ đưa ngươi đi. Về đến Giang gia ta sẽ nạp ngươi làm di nương, sau này Địch thị sẽ không dám động đến ngươi nữa.”

A Yên mặc một chiếc áo màu xanh nhạt thêu hoa dành dành, chải búi tóc bồng bềnh, thoa nhẹ một lớp phấn, khiến người khác không thể rời mắt. Đặc biệt là làn da trắng nõn và đôi môi hồng hào của nàng, càng làm cho người ta yêu mến hơn.

Giang Thầm vừa nói vừa nắm lấy cổ tay A Yên, A Yên bị sức mạnh của hắn làm đau đến mức lông mày bất giác nhăn lại.

Nàng phải dùng lực mãi mới có thể thoát ra: “Đại thiếu gia xin tự trọng, A Yên đã không còn là nha hoàn của Giang phủ.”

Hắn ta cho rằng A Yên sợ Châu gia sẽ không thả người, vội vàng nói: “Đừng sợ, ta sẽ đi xin Châu lão phu nhân, ta tin lão phu nhân sẽ đáp ứng thỉnh cầu của vãn bối ta.”

“Ta sẽ nói ngươi ở Giang gia đã là người của ta rồi, nhưng vì bị Địch thị ghen ghét nên mới bán ngươi đến Châu phủ làm nha hoàn.”

A Yên bị những lời này làm cho tức giận và khó chịu, vừa định mở miệng thì nghe giọng nói quen thuộc từ đằng sau tới.

“Bản hầu không biết tại sao nha hoàn của mình lại trở thành người của ngươi?”

Tạ Thận Chi mặc một chiếc áo choàng bằng gấm thêu hình lá trúc màu lam sẫm, bên hông thắt đai lưng ngọc, toàn thân toát ra khí chất uy nghiêm mà chỉ những bậc cao nhân mới có được.

Nhìn thấy công tử, A Yên mừng thầm trong lòng, vội vàng chạy tới núp sau lưng.

Giang Thầm có chút kinh ngạc, hắn không biết nam nhân trước mặt là ai.

Chỉ là nam nhân này tự xưng là bản hầu, ăn mặc hết sức uy nghiêm, Giang Thầm cũng không phải kẻ ngốc, biết người này không dễ đắc tội, nhưng nhìn thấy A Yên thân thiết với người đàn ông này như vậy, Giang Thầm thật sự cảm thấy trong lòng không thoải mái.

Sớm biết như này thì đã sớm nạp A Yên, đâu để đến ngày cầu không được.

Đều do tiện nhân Địch thị kia, nếu không tại ả thì A Yên sớm đã thành di nương của hắn ta.

Giang Thầm tuy là ham mê nữ sắc, nhưng lại nhát gan. Biết nam nhân trước mặt mình là người không dễ gây sự bèn rời đi trước, nhưng trong lòng sao có thể chịu thua, khi trở về sẽ trút hết cơn tức này lên Địch thị. Dĩ nhiên, đây là chuyện sau này.

Lúc này nhìn Giang Thầm rời đi, A Yên mới nhẹ nhõm thở dài một tiếng.

Nàng mang theo vài phần đáng thương cùng cảm kích nhìn Tạ Thận Chi: “Đa tạ công tử đã giải vây cho nô tì.”

Tạ Thận Chi gật đầu, ánh mắt nhìn vào dấu tay để lại trên cổ tay nàng.

A Yên cũng nhìn theo ánh mắt công tử, lúc này nàng mới cảm thấy đau đớn.

“Trở về gọi Bảo Trân lấy cho ngươi bình thuốc.”

Tạ Thận Chi nói xong, nhấc chân đi về phía trước.

A Yên nhìn bóng lưng công tử rời đi, muốn hỏi người đi đâu, nhưng lại cảm thấy mình không đủ tư cách để hỏi, vì vậy nàng chỉ mấp máy môi rồi quay đi tìm Bảo Trân.

Nhìn thấy cổ tay A Yên bị thương, Bảo Trân có chút bất lực, từ khi vào phủ đây đã là lần thứ hai nha đầu này bị thương rồi, lần này lại gặp phải ai đây? Nhìn thấy dấu tay này, chắc hẳn là do nam tử để lại. Thứ nhất, nữ nhi sẽ không có nhiều sức lực như vậy, thứ hai, dấu tay sẽ không dày như vậy.

Bảo Trân đang nghĩ mấy ngày qua công tử rất xem trọng A Yên, liền thấp giọng nhắc nhở: “Nếu ngươi thật sự gặp chuyện gì khó khăn, chi bằng cứ nói với công tử, cầu sự giúp đỡ. Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì lúc đó nói cũng đã muộn.”

Có ý gì đó trong lời của Bảo Trân, nhưng A Yên cũng không hiểu ra, chỉ biết ơn nói: “Đa tạ tỷ tỷ đã nhắc nhở.”

Nàng vừa dứt lời thì liền nghe một tiếng hừ.

Hổ Phách từ bên ngoài bước tới, nhìn thấy vết thương trên cổ tay A Yên liền nói: “Ta thật không biết A Yên muội muội của chúng ta đã khiêu khích nam nhân nào mà lại để mình bị thương như vậy? Cô nương như chúng ta điều quan trọng nhất là sự thanh bạch, nếu sau lưng không rõ ràng với nam nhân khác, vậy làm sao có tư cách ở bên cạnh hầu hạ công tử. Đáng bị đánh chết hay bán đi?”

Từ hôm Hổ phách bị phạt quỳ, sự ghen ghét của nàng ta với A Yên càng thể hiện ra mặt. Mặc dù A Yên đã chuyển sang phòng khác, nhưng khi hai người gặp nhau, A Yên cũng không tránh được việc bị Hổ Phách đâm chọc mấy câu, nhất là hôm nay lại để cho nàng ta thấy dấu tay của nam nhân trên người nàng.

Hổ Phách cho rằng mình đã bắt thóp được A Yên, nên vô cùng tự mãn, quay sang nói với Bảo Trân: “Bảo Trân ngươi cũng đừng tùy tiện giúp đỡ A Yên. Đừng quên chúng ta là từ kinh thành đến, tâm niệm phải luôn nghĩ đến sự an nguy của công tử.”

“Nếu công tử không biết được chuyện này, thì đó là sơ suất của kẻ làm nô tì chúng ta.”

“Ta sẽ dẫn nàng ta đến gặp công tử, để công tử nhìn kỹ xem nàng ta là loại người gì.”

Hổ Phách nói xong liền dắt tay A Yên từ trong phòng đi ra.