Đông Cung Kiều Tước

Chương 29




Không đợi Giang Phù mở miệng, Sở thị liền vượt lên trước cười nói: “Mấy ngày này không gặp, A Yên như biến thành một người khác, đi ra ngoài sẽ không thể nhận ra. Quả nhiên như bên ngoài đã nói, Hầu gia đối đãi với ngươi rất tốt.”

“Như vậy thì ta và tổ mẫu của ngươi cũng yên tâm rồi. Ngươi không biết mấy ngày nay chúng ta lo lắng cho ngươi như nào đâu, ngay cả Phù nhi cũng thường nhắc tới ngươi, vì sợ ngươi ở bên ngoài không tốt sẽ bị bắt nạt.”

“Nào ngờ ngươi lại có phúc khí như vậy, nhận được sự sủng ái của Bình Tuyên hầu, còn vào sống trong biệt viện, quả là ông trời chiếu cố, mà A Yên ngươi có phúc phận và có tiền đồ như vậy, trên dưới Giang gia đều mừng cho ngươi.”

Vừa nói Sở thị vừa đi về phía A Yên tỏ vẻ thân thiết.

Vừa bước ra ngoài được hai bước, bà ta đã bị Bảo Trân đứng ở một bên chặn lại.

“Giang phu nhân có lời gì xin cứ nói thẳng, cô nương nhà ta hôm qua bị cảm lạnh, trong bếp còn đang sắc thuốc, sợ không thể tiếp phu nhân được lâu.”

Lời của Bảo Trân vừa dứt, nụ cười trên mặt Sở thị liền ngưng lại.

Làm sao bà ta có thể tưởng tượng được một nha hoàn lại dám tự phụ với mình như vậy? Những người xung quanh Bình Tuyền hầu thật là không hiểu quy tắc. Sau đó nghĩ lại, đây rốt cuộc không phải kinh thành hầu phủ, mà là Hoài An biệt viện, có lẽ nha đầu này cũng là người mới được mua về, nếu không thì làm sao có thể không hiểu quy củ nhiều như vậy.

Bà ta vô thức nhìn về hướng A Yên, muốn để nàng giáo huấn nha hoàn không biết trên dưới lễ nghĩa này một chút, nhưng ánh mắt A Yên lại đang nhìn Cầu ma ma, giống như không quan tâm bà ta vừa nói gì, càng không quan tâm nha hoàn này đã mạo phạm bà ta.

Sở thị cảm thấy có chút bực mình, nếu không nhìn ra được thái độ của A Yên thì bà ta đã sống bao nhiêu năm vô ích rồi.

Bà ta chỉ đành khéo léo nói rõ, lấy trong tay áo ra một hộp gỗ đàn hương và đặt nó lên bàn.

“Cây trâm bằng ngọc bích chạm khắc hoa mẫu đơn này nhìn rất hợp với A Yên, là Phù nha đầu đã lựa nó, nói là muốn tặng cho ngươi, hy vọng sẽ được Hầu gia thịnh sủng nhiều hơn.”

“Nếu như lúc này ngươi có thể thuyết phục Hầu gia tha cho Giang gia chúng ta, thì từ nay về sau Giang gia chính là nương gia của ngươi, xem ngươi giống như cô nương trong phủ. Ngay cả Cầu ma ma ta cũng sẽ trả cho bà ấy giấy bán thân, sắp xếp cho ở một viện tự sạch sẽ hơn, từ nay về sau trên dưới Giang gia, kể cả Phù nhi cũng đều sẽ tôn trọng bà ấy.”

Sở thị nói xong liền mở chiếc hộp ra.

Cây trâm bằng ngọc bích chạm khắc hoa mẫu đơn này vô cùng quý giá. Liên quan đến tiền đồ của Giang gia, Sở thị tuyệt đối sẽ không keo kiệt. Cây trâm này là của hồi môn năm đó của Giang lão phu nhân, sau khi bà ta sinh hạ Thầm ca nhi, lão phu nhân vì vui mừng nên đã thưởng cho cây trâm này.

Bà ta cảm thấy, trước kia A Yên cũng chỉ là một nô tì thân phận thấp hèn, nào đã có món đồ gì tốt, nên nhìn thấy chiếc trâm này nhất định sẽ thích. Sau đó, bà ta khéo léo nhắc về tình cảm gắn bó với nhau trong những năm qua, để khiến cho nàng cảm động.

Bà ta đâu thể ngờ rằng khi A Yên nhìn thấy nó lại không có mảy may phản ứng nào, chỉ thản nhiên liếc nhìn rồi dời mắt đi, sau đó buông một câu: “Chuyện của Hầu gia, thân phận A Yên thấp hèn như vậy sao dám hỏi đến? Phu nhân đã quá xem trọng ta rồi, thứ lỗi cho A Yên không thể nhận thứ này.”

Sở thị không ngờ rằng nàng sẽ từ chối, lại dứt khoát đến mức nói ra mà không hề nghĩ ngợi gì.

Lẽ nào nàng quên nhiều năm qua ở Giang gia được Giang phu nhân và Phù nha đầu đối xử như thế nào rồi sao? Khi trán nàng bị thương, Phù nha đầu đã kêu người mang cho nàng một lọ thuốc tốt. Vì điều này mà khiến hai đại nha hoàn Tử Oanh và Thu Nhạn không vui.

Những ân tình này, nàng nỡ lòng vứt bỏ sao? Chỉ vì Địch thị trong lúc ghen tuông dung tục đã làm ra chút chuyện ngu xuẩn mà nàng có thể thanh thản trở mặt với Giang gia như vậy, hoàn toàn không để ý đến chuyện cũ?

Sở thị vừa xấu hổ vừa tức giận, nhất thời không biết nói gì, chỉ cảm thấy nha hoàn rẻ tiền này thật vong ân phụ nghĩa, trước đó sao không để cho nàng chết đi.

Hơi thở tắc nghẽn lồng ngực, lên xuống không được.

Sở thị đã phải rất cố gắng mới có thể kìm nén được lửa giận trong lòng, người dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Hôm này bà ta đã mất công đến, không thể quay về tay không được.

Đừng nói là một chút sắc mặt như vậy, so với tiền đồ Giang gia, thể diện của bà ta có đáng là bao?

Giang gia nếu không còn thì Thầm ca nhi biết phải làm sao? Cứ coi như là vì nhi tử mà không cần mặt mũi gì nữa cũng được.

Bà ta bình tĩnh lại, trên mặt nặn ra vài nụ cười, còn đang định nói thì đã bị Giang Phù cướp lời.

“Thật hay cho một A Yên, ta xưa nay thật sự đã nhìn lầm ngươi, cũng không biết ngươi vô ơn bội nghĩa. Nghĩ lại ngày mà ngươi bị thương ở trán cũng là ở sau lưng dở trò quỷ dị, ngươi lại lòng dạ như vậy, đã lừa ta và những người Tử Oanh.”

“Ta nói cho ngươi biết, đừng tưởng bám lấy được Bình Tuyên hầu là có thể cao hơn người khác một bậc. Ngươi quên mất mình đã từng phải thận trọng nhỏ nhẹ trước mặt mẫu thân ta và ta, quên mất mình đã bị tẩu tẩu bán cho Vạn Xuân phường rồi sao? Ngươi xuất thân ti tiện như vậy, Hầu gia có thể hứng thú với ngươi ngày một ngày hai, còn có thể chiều chuộng ngươi cả đời sao? Lấy sắc hầu người thì có gì đáng để tự đắc? Thật sự cho rằng ta và mẫu thân ta xem trọng ngươi sao?”

Lời của Giang Phù còn chưa nói hết đã bị Sở thị tát cho một cái như trời đánh.

“Làm càn, đồ hỗn trướng này còn không mau xin lỗi A Yên.”

Sở thị nói xong, lại mang theo mấy phần áy náy xin lỗi A Yên: “Phù nha đầu tính tình hấp tấp, cũng không biết bản thân mình đang nói gì, A Yên tuyệt đối đừng chấp nó, nó không phải cố ý như vậy.”

“Đều là tại nha đầu Thu Nhạn kia cả ngày nói năng hồ đồ bậy bạ bên tai, mới khiến cho Phù nhi nói ra những lời này. A Yên ngươi yên tâm, chờ ta trở về nhất định sẽ đem tiện tì kia xử lý.”

Giang Phù ôm mặt không dám tin, nàng ấy giật giật khóe miệng định nói gì đó, liền bị Sở thị hung hăng liếc cho một cái, bèn ngậm miệng không nói gì thêm nữa.

Một nụ cười hiện ra trên khuôn mặt Sở thị, bà ta lại muốn mở miệng nói chuyện, nhưng chưa kịp nói ra thì A Yên đã nói: “Phu nhân đừng cố gắng nói nữa, chuyện này ta không thể giúp được, phu nhân vẫn nên cùng cô nương quay về đi.”

“Hôm nay tổ mẫu tới, ta muốn nói chuyện riêng với người.”

Lời này chính là đuổi khách, đến lúc này Sở thị thực sự không thể nhẫn nại được nữa, sắc mặt liền trầm xuống, có chút mỉa mai nói: “Cô nương đừng quên, Cầu ma ma vẫn là nô tì của Giang gia chúng ta, nào có chuyện cô nương nói giữ là giữ.”

“Cô nương bám lấy Bình Tuyên hầu xong rồi, lẽ nào còn cho rằng những người xung quanh đều là gà chó lên trời, xoay người làm chủ tử?”

Giọng nói của bà ta vừa dứt, một giọng nói từ phía sau vang lên, Cầu ma ma lên tiếng.

“Chuyến này phu nhân đến đây chẳng phải là vì nhận tội mà là để đắc tội sao?”

“Hôm nay lão nô sẽ nói thẳng, nha đầu A Yên này cũng chỉ là đứa trẻ mà nô tì nhặt được ở bên ngoài, gọi nô tì là một tiếng tổ mẫu mà thôi. Phu nhân cũng đừng nghĩ dùng lão bà tử ta làm con bài thay Giang gia cầu xin A Yên.”

“Những chuyện buôn bán làm ăn sau lưng của Giang gia, người ngoài không hề hay biết, nhưng lão nô lại biết không ít, trong tay cũng có rất nhiều bằng chứng. Nếu phu nhân và cô nương còn tiếp tục gây khó dễ cho A Yên, lão nô liền đem nó lên bẩm báo với Hầu gia.”