Đồng Đạo

Chương 38




Người dịch: Nguyễn Bá Long

Nhà xuất bản: NXB Văn học

Shared by: CCG -

Vào lúc mười giờ sáng ở Luân Đôn, những chỉ dẫn về việc trả lại chỗ tiền đánh cắp vẫn chưa được gửi tới. Eva ra khỏi khách sạn và đi dạo dọc theo phố Piccadilly. Không định đi đâu và cũng không có một lịch trình cụ thể nào, nàng cứ thả bộ theo đám đông, ngó nghiêng các cửa sổ bày hàng, thưởng thức cái bầu không khí trên hè phố. Ba ngày bị giam riêng đã làm cho nàng thấy thích thú hơn những hình ảnh nàng thấy và những tiếng nói vang lên xung quanh. Bữa trưa là một món xalát trộn phomát sữa dê trong góc của một tiệm ăn cổ kính đông nghịt thực khách. Nàng sung sướng với ánh đèn, với những tiếng nói vui vẻ của những người không hề biết nàng là ai. Và họ cũng chẳng cần biết điều đó.

Patrick kể với nàng rằng cái năm đầu tiên của hắn ở São Paulo thật là thích bởi lẽ không hề có một người nào biết đến hắn. Và kỳ thực là ngồi trong tiệm ăn, nàng cảm thấy mình là Leah Pires nhiều hơn là Eva Miranda.

Nàng đi mua sắm ở phố Bond, trước tiên là những thứ cần thiết - đồ lót và nước hoa - nhưng rồi ngay sau đó là những thứ đồ mang hiệu Armani, Versace và Chanel, mà không cần biết lắm tới giá cả. Hiện thời, nàng đang là một phụ nữ rất giàu.

oOo

Sẽ đơn giản hơn nhiều, và chắc chắn cũng bớt gây ầm ĩ, nếu như đợi đến chín giờ để bắt họ tại nơi làm việc. Thế nhưng, vào giờ đó thì công việc của họ cũng còn nhiều chuyện thất thường, và một trong số họ là Rapley thì hiếm khi ra khỏi nhà. Một cuộc bắt giữ vào trước lúc rạng sáng đã được lựa chọn. Nếu như điều đó có làm cho họ hoảng sợ hay làm mất mặt họ trước gia đình thì cũng đâu có sao. Và nếu hàng xóm của họ có bị khuấy động bởi sự huyên náo đó thì cũng vậy. Tóm cổ họ trong lúc họ còn đang ngủ hoặc đang trong phòng tắm, cách đó sẽ là hay nhất.

Charles Bogan ra mở cửa trong bộ đồ ngủ, và khẽ kêu lên khi một quan chức cảnh sát mà ông ta biết mặt chìa ra chiếc còng tay. Bogan đã không còn gia đình, bởi vậy ít ra thì ông ta cũng không phải xấu hổ với ai.

Vợ của Doug Vitrano ra mở cửa và ngay lập tức có thái độ chống đối. Bà ta đóng sầm cửa vào mặt hai nhân viên FBI trẻ tuổi, và hai người nàv đã phải nhẫn nại chờ đợi trong khi bà ta chạy lên gác để lôi chồng ra khỏi phòng tắm. May mắn làm sao, bọn trẻ vẫn còn đang ngủ khi họ tống Doug vào xe, còng tay như một tên tội phạm bình thường, và để mặc bà vợ đứng trên bậc thềm trong chiếc váy ngủ, vừa khóc lóc vừa nguyền rủa họ.

Như thường lệ, Jimmy Havarac ngủ thiếp đi trong khi say bí tỉ và tiếng chuông cửa đã tỏ ra là không ăn thua gì. Họ dùng điện thoại di động gọi cho ông ta, và sau cùng thì ông ta cũng bị đánh thức và bị bắt giữ.

Ethan Rapley thì ở trên căn phòng áp mái lúc mặt trời mọc, đang làm việc tóm tắt hồ sơ nào đó, không hề để ý tới ngày giờ gì hết. Ông ta không nghe thấy tiếng động nào từ dưới nhà. Vợ ông ta đã thức giấc bởi tiếng gõ cửa, và đã trèo lên gặp ông ta để báo tin dữ. Dẫu vậy, trước tiên bà ta cũng giấu đi khẩu súng của Rapley. Ông ta giữ nó trong ngăn kéo tủ áo của mình; đã hai lần tìm nó trong khi tìm đôi bít tất, nhưng không hỏi gì vì biết rằng bà vợ sẽ không cho ông ta biết nó đang ở đâu.

Vị luật sư sáng lập ra Hãng Bogan đã được bổ nhiệm vào Tòa án Liên bang từ mười ba năm trước. Ông ta được Thượng nghị sĩ Nye đề cử, và khi ông ta rời Hãng thì Charles Bogan tiếp quản. Hãng Bogan có những mối liên hệ chặt chẽ với cả năm vị thẩm phán Liên bang đương nhiệm, và không có gì ngạc nhiên khi điện thoại đã réo khắp nơi ngay từ trước khi bốn cổ đông của Hãng được gặp lại nhau trong trại giam. Vào lúc tám giờ ba mươi, họ được đưa đi trên những chiếc xe riêng biệt tới Tòa án Liên bang ở Biloxi để có một cuộc điều trần vừa được dàn xếp vội vã trước hội đồng xét xử khu vực của Liên bang.

Cutter bực tức trước sự nhanh chóng và dễ dàng trong việc gây ảnh hưởng của Bogan. Tuy không dám tính tới việc bốn người này phải bị giam trong khi chờ đợi những phiên tòa của họ, ông ta cũng không thể nào chấp nhận nổi một cuộc điều trần đột ngột đến như vậy trước một hội đồng xét xử vừa mới ra khỏi giường. Và bởi vậy, Cutter đã tung tin cho báo chí địa phương, và rồi cho cả đài truyền hình sở tại.

Các thứ giấy tờ được thảo và ký rất chóng vánh, rồi bốn người kia rời khỏi tòa án, đàng hoàng, và thong dong đi trên hè phố để tới văn phòng của họ. Bám theo họ là một anh chàng to lớn nhưng vụng về, đang lúng túng với một cái máy quay video nhỏ và một tay phóng viên mới vào nghề chỉ được nghe nói là có chuyện to nhưng lại không biết là chuyện gì. Không có bình luận gì từ những bộ mặt lạnh tanh kia. Họ về tới trụ sở Hãng, và khóa trái cửa lại.

Charles Bogan bước thẳng tới chỗ đặt điện thoại để gọi cho ông Thượng nghị sĩ.

oOo

Tay thám tử tư, do Patrick giới thiệu, tìm thấy người phụ nữ đó trong vòng chưa đầy hai tiếng đồng hồ, mà không phải dùng tới bất kỳ phương tiện nào khác ngoài điện thoại. Chị ta sống ở Meridian, cách Biloxi hai giờ chạy xe về phía đông bắc. Tên chị ta là Deena Postell, chạy bàn và kiêm luôn chân thu ngân thứ hai của một tiệm ăn nhanh mới mở ở ngoại ô thị trấn.

Sandy tìm tới nơi và đi vào. Anh ta làm bộ ngắm nghía một khay lườn gà rán còn đang bốc hơi và những bịch khoai tây chiên giòn, trong khi để mắt tới những người làm công đang bận rộn phía sau quầy hàng. Một người phụ nữ mập mạp có mái tóc muối tiêu và tiếng nói rất to đã làm anh ta chú ý. Giống như những người làm công khác, chị ta cũng mặc chiếc áo có sọc đỏ và trắng, và khi chị ta đến gần hơn thì Sandy có thể thấy rõ tấm biển đeo nơi ngực. Trên đó là cái tên Deena.

Để tăng lòng tin, anh ta chỉ mặc quần jeans và cái áo khoác màu xanh đen, không cavát gì cả.

“Tôi có thể giúp gì cho anh không ?” Chị ta hỏi với một nụ cười.

Mới gần mười giờ sáng, quá sớm để ăn một bịch khoai tây. “Xin cho ly cà phê lớn lớn một chút,” Sandy đáp, cũng với một nụ cười, và lập tức có một cái gì đó long lanh trong ánh mắt của chị ta. Deena thích được tán tỉnh. Tại quầy thu ngân, thay vì đưa tiền ra, Sandy trao cho chị ta một tấm danh thiếp. Chị ta liếc nhìn, và buông nó xuống. Với một người đàn bà có ba đứa con hư hỏng thì một sự bất ngờ đến thế này chỉ có nghĩa là lại gặp rắc rối. “Một đôla hai mươi xu,” chị ta nói, tay bấm máy tính tiền và liếc mắt nhìn xem có ai để ý gì không.

“Tôi không có gì ngoài tin vui cho chị,” Sandy vừa lấy tiền ra vừa nói.

“Anh muốn gì ?” Chị ta hỏi, gần như nín thở.

“Chỉ mười phút thôi. Tôi sẽ đợi ở bàn.”

“Nhưng mà anh muốn gì ?” Chị ta nhận tiền, và tìm tiền lẻ.

"Thôi nào. Chị sẽ vui nếu dành thời gian cho tôi ”

Chị ta ưa đàn ông, và Sandy trông khá đẹp trai ăn mặc cũng bảnh bao hơn hầu hết những người đàn ông mà chị ta từng phải chịu đựng. Ngó nghiêng vớ vẩn món gà quay, pha thêm một chút cà phê, thế rồi chị ta nói với người phụ trách rằng mình nghỉ giải lao một lát.

Sandy nhẫn nại chờ đợi bên chiếc bàn nhỏ, cạnh tủ để bia và chiếc máy làm đá. “Cảm ơn,” anh ta nói khi Deena ngồi xuống. Chị ta đang ở tuổi giữa bốn mươi, với một gương mặt tròn được trang điểm bằng thứ mỹ phẩm rẻ tiền.

“Một luật sư từ New Orleans hả ?” Chị ta hỏi.

“Phải. Tôi không nghĩ là chị có đọc hay có nghe về cái vụ người ta bắt được một luật sư đánh cắp cả một khoản tiền lớn ở dưới đó ?”

Chị ta lắc đầu quầy quậy trước khi Sandy nói hết câu. “Tôi không đọc gì cả. Tôi làm việc sáu mươi giờ một tuần ở đây, và còn phải nuôi hai đứa cháu. Ông chồng tôi trông nom chúng. Ông ấy tàn tật. Lưng đau. Tôi không đọc gì, không xem gì, không làm gì ngoài công việc ở đây và thay tã thay lót những khi ở nhà.”

Sandy gần như hối tiếc vì đã lỡ mồm hỏi. Thật quá đáng! Cố gắng vắn tắt nhất, anh ta kể lại câu chuyện của Patrick. Lúc đầu thì chị ta cũng thấy hay hay, nhưng về cuối thì không mấy quan tâm nữa.

“Hãy cho anh ta một bản án tử hình,” chị ta cướp lời.

“Anh ta không có giết ai.”

“Tôi tưởng anh nói là có một cái xác chết trong xe của anh ta.”

“Có. Nhưng người đó đã chết từ trước rồi.”

“Không phải do anh ta giết ư ?”

“Không. Có điều là anh ta đánh cắp cái xác đó.”

“Ra vậy. Nhưng thôi, tôi phải trở lại làm việc đây. Anh có thể cho tôi hỏi chuyện đó thì có liên quan gì tới tôi không hả ?”

“Cái xác mà anh ta đánh cắp là của Clovis Goodman, người ông thân yêu đã quá cố của chị.”

Chị ta nghiêng đầu sang một bên. “Anh ta đã thiêu xác Clovis !”

Sandy gật đầu.

Chị ta nheo mắt lại trong khi cố thể hiện những tình cảm thích hợp. “Để làm gì hả ?” Chị ta hỏi.

“Anh ta phải giả chết, chị hiểu không ?”

“Nhưng sao lại là Clovis ?”

“Patrick là luật sư và cũng là bạn của ông ấy.”

“Bạn mới chả bè.”

“Nào, nghe này, tôi không muốn giải thích tất cả chuyện này. Nó đã xảy ra bốn năm về trước, rất lâu rồi, trước cuộc nói chuyện đầu tiên này giữa tôi và chị.”

Chị ta gõ gõ một tay lên mặt bàn, miệng cắn những cái móng của tay kia. Người ngồi trước mặt chị ta có vẻ là một tay luật sư cứng cựa, bởi vậy trò mở màn sướt mướt về người ông yêu quý chắc sẽ không có tác dụng gì. Thật không biết thế nào nữa. Thôi thì cứ để anh ta nói.

“Tôi xin nghe đây,” chị ta nói.

“Việc gây tổn thương tới một thi hài là một hành vi tội phạm.”

“Đúng là như thế.”

“Nó cũng có thể khởi kiện đuợc theo luật tố tụng dân sự. Có nghĩa là gia đình Clovis Goodman có thể kiện thân chủ của tôi về tội đã hủy hoại cái thi hài đó.”

Có vậy chứ. Chị ta ngồi thẳng lưng lên trong khi hít một hơi sâu, rồi mỉm cười và nói, “Giờ thì tôi hiểu."

Sandy cũng mỉm cười. “Phải. Chính vì thế mà tôi đã tới đây. Thân chủ của tôi muốn đề nghị một cách giải quyết êm ả với gia đình Clovis.”

“Gia đình là thế nào ?”

“Người vợ hay chồng còn sống, con cái, và các cháu ”

“Tôi nghĩ chính tôi là gia đình đây.”

“Còn người anh ruột của chị thì sao ?”

“Không còn nữa. Luther đã chết cách đây hai năm. Rượu và ma túy.”

“Vậy thì chị là người duy nhất có quyền khởi kiện thôi.”

“Bao nhiêu ?” Chị ta thốt ra vì không thể dằn được, rồi cũng thấy hơi sượng mặt.

Sandy nhích lại gần một chút. “Chúng tôi sẵn sàng chi hai mươi lăm nghìn đôla. Ngay bây giờ. Tấm séc đang nằm trong túi tôi đây này.”

Chị ta cũng nhích lại gần, cúi thấp xuống hơn và mặt kề sát vào mặt Sandy hơn, bởi số tiền kia đã làm tan biến thái độ lạnh lùng từ nãy đến giờ. Cặp mắt chị ta rưng rưng và đôi môi run rẩy. “ Ôi, lạy Chúa," chị ta kêu khẽ.

Sandy nhìn quanh. “Đúng thế đấy, hai mươi lăm nghìn đôla."

Chị ta với một miếng giấy ăn, gạt đổ cả lọ muối. Chị ta chấm nước mắt, rồi xịt xịt mũi. Sandy vẫn đưa mắt nhìn quanh, hy vọng là không có ai để ý.

“Tất cả là của tôi ư ?” Chị ta gượng hỏi. Giọng khàn đi trong hơi thở gấp gáp.

“Phải, tất cả là của chị.”

Chị ta lại lau nước mắt, rồi nói, “Tôi muốn uống một ly Coke."

Chị ta uống cả một ly to mà không nói một lời. Sandy nhấm nháp ly cà phê và nhìn thực khách vào ra. Anh chẳng vội vã gì.

“Tôi đoán rằng,” sau cùng chị ta mới lên tiếng, lúc này mắt đã ráo hoảnh, “Nếu như anh tới đây và nói toẹt ngay hai mươi lăm nghìn thì có lẽ anh cũng có thể sẵn sàng trả thêm.”

“Tôi không có quyền thương lượng gì.”

“Nếu tôi kiện, thân chủ của anh có thể bị khó dễ đấy, anh hiểu ý tôi chứ ? Hội thẩm đoàn sẽ nhìn vào tôi, và nghĩ tới ông già Clovis tội nghiệp đã bị đốt xác để thân chủ của anh có thể đánh cắp được chín mươi triệu đôla.”

Sandy nhấp một ngụm cà phê và gật đầu. Anh ta cũng phải kính nể người phụ nữ kia.

“Nếu tôi kiếm một luật sư, có thể là tôi sẽ được nhiều hơn nhiều.”

“Có thể, nhưng có khi phải mất tới năm năm. Ngoài ra, chị cũng còn có những rắc rối khác.”

“Chẳng hạn ?” chị ta hỏi.

“Chị đã không gần gũi với Clovis.”

“Có lẽ là có đấy.”

“Vậy thì tại sao chị không tới đám tang của ông ấy ? Có thể khó mà giải thích được điều đó trước hội thẩm đoàn. Thôi nào, Deena, tôi tới đây để sẵn sàng giải quyết. Nếu như chị không muốn, vậy thì tôi sẽ ra xe và trở về New Orleans.”

“Anh có thể trả tối đa là bao nhiêu hả ?"

“Năm mươi nghìn.”

“Vậy thì thỏa thuận.” Chị ta chìa bàn tay phải, vẫn còn ướt do ly Coke, và bắt chặt tay Sandy.

Anh lập tức lôi từ trong túi ra một tấm séc trắng và điền vào, rồi chìa ra hai văn bản; một là bản thỏa thuận ngắn ngủi, và hai là một bức thư của Deena gửi cho vị công tố viên.

Công việc giấy tờ này không mất đến mười phút.

oOo

Sau cùng thì cũng có động trên bờ con kênh ở gần Boca. Cô nàng người Thụy Điển kia đã bị phát hiện đang vội vã chất hành lý vào trong cốp chiếc xe BMW của Benny Aricia. Cô ta lái xe vụt đi. Họ đã bám theo cô ta tới sân bay quốc tế Miami, nơi cô ta đã chờ đợi hai tiếng trước khi lên một chuyến bay tới Frankfurt.

Họ sẽ đợi sẵn cô ta ở Frankfurt. Họ sẽ kiên nhẫn theo dõi cho tới khi cô ta phạm một sai lầm nào đó. Và rồi họ sẽ tìm ra Aricia.