Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch

Chương 11




Cố Tiểu Ngải tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, cũng không dám lại dễ dàng làm tức giận hắn.

Quần áo bị cởi bỏ, lộ ra nội y màu trắng, bao chặt lấy nơi mềm mại.

Lệ Tước Phong nheo lại mắt bỡn cợt, trong mắt lộ ý buồn cười, "Mặc nhiều như vậy? Chuẩn bị đầy đủ như vậy, cũng không là gì với tôi, đều thực xin lỗi cô."

Dứt lời, Lệ Tước Phong cúi đầu, trực tiếp hôn môi cô.

Môi hắn cực nóng, Cố Tiểu Ngải cả người chấn động, một luồng điện giống như ma túy chạy toàn thân. Như là vừa lòng phản ứng của cô, Lệ Tước Phong mở lòng từ bi hôn nhẹ nhàng, miệng đặt ở môi cô chậm rãi hôn.

Một cái bàn tay ấm áp hướng thân thể của cô, nhẹ nhàng xé nội y kéo xuống dưới, áo lót nâng lên trước ngực phong cảnh nhìn một cái không sót gì.

Nam nhân này không phải nói chỉ cần cô bất động, hắn sẽ không chạm vào cô sao? !

Mồ hôi lạnh rơi xuống theo tay hắn ở trên người mình chạy, Cố Tiểu Ngải nóng nảy, quay đầu tránh môi hắn, "Buông ra! Lưu manh! Anh nói chỉ cần tôi không chửi. . . . . ."

"Tôi nói cô không mắng tôi, tôi sẽ bỏ qua cho cô sao?" Lệ Tước Phong cắt đứt lời của cô, thanh âm tà khí không đúng đắn.

Cô làm sao có thểngây thơ như vậy?

Được người nhà che chở lớn lên, từ nhỏ đã không biết bản tính của nam nhân.

Vậy làm cho hắn hảo tâm giúp cô lớn lên. . . . . .

Lệ Tước Phong nhìn chằm chằm cô gấp đến độ mặt trắng bệch, một tay mãnh liệt giữ đầu lộn xộn của cô lại, răng mở miệng của cô lưỡi linh hoạt chui vào, lặp lại động tác.

Yên tĩnh.

Không thể không nói, có đôi khi thanh cháo ăn sáng so với thịt cá càng làm cho người ta có khẩu vị.

Mà Cố Tiểu Ngải ở trong mắt của hắn không chỉ là bàn ăn sáng.

Một thiên kim tiểu thư từng coi hắn là cỏ dại ven đường, ngay cả con mắt nhìn hắn cũng là vẻ kiêu ngạo của một thiên kim tiểu thư nhà giàu, làm sao có thể là bàn thanh cháo ăn sáng?

Cô thậm chí không nhớ rõ hắn, mà hắn rành mạch nhớ kỹ là cô giáo huấn hắn người giàu có cùng người nghèo khác biệt, phân biệt người thượng đẳng và người hạ đẳng. . . . . .

Nảy lên hận ý.

Rời đi môi của cô, Cố Tiểu Ngải bị hắn hôn đến hơi thở suy nhược , cánh môi sưng đỏ trong suốt, càng thêm sáng bóng.

Ánh mắt của cô tự do, hiển nhiên đã muốn bị hắn hôn có chút mất hồn mất vía.

"Bị cưỡng bức cũng sẽ có cảm giác sao?" Lệ Tước Phong khinh thường nhìn cô, đem cô quay lưng lại.

Cố Tiểu Ngải hai tay vẫn bị trói chỉ có thể chấp nhận ghé vào thành giường, ý thức được không thích hợp phía sau, Cố Tiểu Ngải kêu to, "Đồ lưu manh, buông ra —— a."

Hắn muốn từ sau tiến vào thân thể của cô, bắt cô gập hai chân lại để làm cho mình càng vào sâu thêm.

Cảm thấy thẹn nước mắt cơ hồ rơi xuống, Cố Tiểu Ngải gắt gao cắn môi không bao giờ phát ra âm thanh gì, hai tay bị trói gắt gao bắt lấy thành giường.

Bị chó cắn quá một lần cùng hai lần không có khác nhau.

Cố Tiểu Ngải chỉ có thể nói với chính mình như vậy.

Thù này, cô sớm hay muộn có một ngày sẽ đòi lại hết.

Thân thể tập cuốn đến run rẩy cùng cảm giác đau đớn làm cho cô thiếu chút nữa kêu lên, nhưng cố nén xuống.

Tầm mắt dần dần mê ly, Cố Tiểu Ngải liền ngất xỉu, trên mặt nổi lên một tầng mồ hôi mỏng.

Hôn mê sao?

Thân mình thực kém, thiên kim nhà giàu chính là ra vẻ tự phụ.

Làm hắn mất hứng, Lệ Tước Phong dứt ra đứng lên, tùy tay đè xuống đường điện thoại nội bộ, lạnh lùng lên tiếng, "Bảo mẫu, mau tới giúp cho cô ấy tắm rửa."

Nói xong, Lệ Tước Phong xoay người thẳng tiến phòng tắm.

Công chúa nhỏ kiêu ngạo bị hủy trong tay hắn .

Loại sảng khoái này, không cần nói cũng biết.

Lệ Tước Phong khóe môi nở một nụ cười tàn nhẫn.

Mặc áo tắm màu đen đi ra, Cố Tiểu Ngải đã bị người hầu tắm rửa sạch sẽ, mặc áo tắm nằm mê man trên giường, tóc đen dài mềm mại xõa trên gối trắng như tuyết, mặt. . . . . . sạch sẽ thanh thuần.

Lệ Tước Phong ngồi dựa vào trên giường, hai chân dài tùy ý bắt chéo, đưa tay lấy balo để ở một bên qua.

Một túi đầy tiền xu rơi ra trong tay hắn.

Ngón cái nhẹ nhàng bắn ra, tiền xu bay lên cao, ở giữa không trung như vẽ ra một đường vòng cung cuối cùng lọt vào lòng bàn tay của hắn.

Ký ức lại hiện về. . . . . .

Một năm kia, hắn vẫn còn là một học sinh trung học, đánh nhau không gì là không giỏi.

Mà một trường tư nhân quý nhất của tỉnh cùng trường bọn hắn học cách nhau một con đường.

Một lúc sau, hắn quần áo hỗn độn đứng ở ven đường lau máu trong miệng chảy ra. Ở đối diện, một vài nam sinh vây quanh một tiểu công chúa mới đi ra.

"Cố Tiểu Ngải, cô hôm nay mặc như vậy thật xinh đẹp."

"Cố Tiểu Ngải, cô mấy ngày nay đều là ngồi xe của Sở gia trở về sao? Cô cùng hắn rất quen thuộc sao?"

"Cố Tiểu Ngải, nghe nói cô thích nghe âm thanh của tiền xu, tôi hôm nay đem theo rất nhiều tiền xu, cùng đi công viên đi. . . . . ."