Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch

Chương 127




Những câu chữ đều quá mức chính thức, quá mức ấm áp, giữa những hàng chữ đều đã tràn ngập hương vị hướng tích cực.

Hẳn là trợ lý của Sở Thế Tu đã viết thay anh.

Tuyệt không có khả năng là Sở Thế Tu viết, cô liếc mắt một cái có thể nhìn ra được.

Sở Thế Tu từ nhỏ chính là như vậy, mặt ngoài ôn hòa, nhưng nội tâm lại cố chấp, rất cố chấp, thực thích đem mình giấu đi, không để ý tới toàn bộ thế giới......

Anh là một người cô độc phía sau ánh mặt trời.

"Cố tiểu thư, truyền dịch xong rồi."

Một vệ sĩ đi đến trước mặt cô, thay cô đem kim truyền dịch bỏ ra.

"Ừ." Cố Tiểu Ngải thản nhiên lên tiếng, đang chuẩn bị đóng trang của Sở Thế Tu lại, bỗng nhiên một bài đăng xông vào tầm mắt của cô.

【 mơ héo rũ, ngựa tre già đi, từ nay về sau anh yêu một người giống em. 】

Một câu vô cùng đơn giản nhưng công kích mạnh mẽ trái tim Cố Tiểu Ngải.

Xem thời gian bài viết đã rất lâu rồi, cô không hiểu, đây là Sở Thế Tu viết, hay là trợ lý của anh tùy ý viết.

Mơ héo rũ, ngựa tre già đi, từ nay về sau anh yêu một người giống em.

Lương Noãn Noãn giống cô sao?

Ý thức được mình nghĩ cái gì, Cố Tiểu Ngải vỗ vỗ mặt chính mình, làm cho mình tỉnh táo một chút.

Cố Tiểu Ngải, ngươi đang suy nghĩ gì? Ngươi chờ mong cái gì?

Chỉ là một bài viết bình thường thôi, đều không có ý nghĩa gì......

Ngươi lại miên man suy nghĩ cũng không có kết quả gì.

Ngươi không thể chờ mong!

Chời đợi...... chỉ có thất vọng mà thôi.

Tâm tình nhất thời buồn bực lên, Cố Tiểu Ngải đóng trang của Sở Thế Tu lại. Xóa bỏ sạch sẽ lịch sử lên mạng của mình, đưa điện thoại di động trả lại cho vệ sĩ Vũ Giang, "Tôi mệt rồi, muốn trở về nghỉ ngơi."

"Vâng, Cố tiểu thư."

Vũ Giang cầm di động, phụ giúp đẩy xe lăn của cô đi đến phòng bệnh.

*************************

Lúc Lệ Tước Phong trở lại phòng bệnh đã là đêm khuya, Cố Tiểu Ngải đã ngủ say. Bỗng nhiên cả người bị ôm lấy, ngay sau đó quần áo trên bị cởi bỏ sạch sẽ cảm giác mát làm cho cô mơ mơ màng màng tỉnh lại.

"Đừng......"

Cố Tiểu Ngải phát ra một tiếng ngân nhỏ vụn, trong bóng đêm trên người mình đã không còn một mảnh vải.

"Cố Tiểu Ngải, nhớ tôi không?"

Giọng nói Lệ Tước Phong gợi cảm mất tiếng trong đêm tối vang lên.

"Không có." Cố Tiểu Ngải vừa tỉnh ngủ ý thức vẫn đang tỉnh tỉnh mê mê, nghe được hắn hỏi liền thành thực trả lời, môi lập tức bị ngăn chặn, "Đừng...... Ưhm......"

Lệ Tước Phong cường thế hận không thể đem miệng cô đều nuốt vào, bàn tay của hắn ở trên người trần trụi của cô mọi nơi vuốt ve, kích thích chọc hỏa.

Cố Tiểu Ngải suy nghĩ dần dần tỉnh lại.

Trong bóng tối, tay hắn mang theo một loại ma lực đặc biệt, ở trên người cô tận tình đốt lửa.

"Cố Tiểu Ngải, nhớ tôi không?!" Lệ Tước Phong rời khỏi môi của cô, bá đạo lại hỏi một lần.

"Không...... đừng......"

Môi lại bị chiếm lấy, Cố Tiểu Ngải nhất thời thanh tỉnh hơn phân nửa. Lệ Tước Phong nằm ở trên người cô quấn quýt si mê hôn cô, da thịt tiếp xúc, quanh quẩn ra một loại bầu không khí mập mờ.

Không có bật đèn, trong phòng bệnh một mảnh tối đen.

Lệ Tước Phong hôn một đường theo môi của cô đi xuống, dây dưa ở cổ trắng nõn của cô, vùi đầu vào nơi đẫy đà liếm.

Cố Tiểu Ngải bị hôn thân mình một trận run rẩy.

Hắn hơn nửa đêm trở về chính là ép buộc không cho cô ngủ?!

"Lệ Tước Phong, đừng......" Cố Tiểu Ngải nhịn xuống thân ngâm kích thích, nằm ở trên giường có chút cầu xin tha thứ nói, "Đã muộn rồi, tôi buồn ngủ quá, muốn ngủ."

"Cố Tiểu Ngải, chuyện này chẳng phân biệt được trễ hay không."

Mặt Lệ Tước Phong trở lại trước mặt cô, cúi đầu hôn môi của cô, lưỡi liếm liếm môi cô hương vị lại cuồng vọng kiêu ngạo bỏ thêm câu, "Chỉ nhìn tôi ý không vui."

"......"

Cố Tiểu Ngải nói không nên lời, tùy ý hắn ôm, hôn.

Không cần bật đèn, cô cũng biết hiện tại trên người cô lại dày đặt dấu hôn của hắn.........

Hắn nóng rực kề sát cô, làm cho cô cảm giác được khát vọng mãnh liệt của hắn.

Dục vọng của hắn kéo tới.

"Tôi không thoải mái...... Lệ Tước Phong, tôi thực không thoải mái, anh đè chân của tôi." Giọng nói Cố Tiểu Ngải mềm yếu nói, lại bắt đầu bài giả sinh bệnh.

Hắn nhanh đi tắm nước lạnh đi, nhanh đi đi. Buông tha cho cô.

Lại buông tha cô một lần...... Cô, có thể tránh được một lần lại một lần.

"Hôm nay không được? Ưhm......" Lệ Tước Phong bỗng nhiên thét lớn một tiếng, trầm xuống thân mình thẳng tiến vào thân thể mềm mại của cô.

Không nghĩ tới mấy ngày này vẫn cực lực khắc chế Lệ Tước Phong bỗng nhiên mạnh mẽ tiến vào thân thể của cô, Cố Tiểu Ngải có chút không thích ứng cắn môi, nhịn xuống hơi hơi đau đớn.

Lệ Tước Phong rất cẩn thận tách ra hai chân của cô, làm cho mình không đè nặng đến chân của cô.

Lập tức, Lệ Tước Phong bắt đầu không nhanh không chậm chuyển động, cúi thấp đầu xuống hôn cô, giọng nói khàn khàn, tràn ngập chuyện dục vọng, "Cố Tiểu Ngải, tôi muốn năm ngày sau đi châu Âu, năm ngày này cô ngoan cho tôi."

......

Cố Tiểu Ngải cả kinh, "Anh không đi châu Âu với tôi sao? Ách...... Nhẹ chút."

Âm thanh đo là một loại rên rỉ tinh tế.

"Ừ, tôi còn có chút chuyện." Lệ Tước Phong tận lực dịu dàng giữ lấy cô, chính là đến cuối cùng càng ngày càng chưa đủ, mỗi một lần đều bắt đầu trở nên mạnh mẽ.

Nghĩ đến năm ngày không thấy được nha đầu kia, hắn liền một trận không thoải mái.

Không gặp được.

Sờ không được.

Hôn không đến.

Lệ Tước Phong cúi đầu truy đuổi lại hôn môi cô, Cố Tiểu Ngải bị hắn hôn thần chí có chút hỗn loạn.

Trên tay hắn còn có chút chuyện?

Hiện tại, nguy cơ của Sở thị đã được giải trừ, tình thế cũng khá hài lòng, duy trì như thế nữa sẽ rất nhanh không còn ai nhớ rõ “Chuyện trốn thuế”.

Công ty quốc tế Sở thị có thể chậm rãi đi lên.

Nhưng muốn Lệ Tước Phong tiếp tục không đả kích công kích Sở thị nữa, vậy thành đấu tranh thương mại, không phải bằng hai bản thảo tin tức của một chó săn như cô có thể xoay chuyển được.

Không được, cô nhất định phải theo sát Lệ Tước Phong......

"Anh không đi tôi cũng không đi." Giọng nói Cố Tiểu Ngải mềm nhũn nói, tay chủ động ôm lấy cổ của hắn, có chút quần lấy người.

Nghe vậy, Lệ Tước Phong tà mị cười, "Vì sao?"

"Dù sao tôi cũng không đi." Cố Tiểu Ngải cố ý giống như làm nũng nói, trong bóng đêm ngẩng đầu lên chủ động hôn môi mặt của hắn.

"A." Lệ Tước Phong lại cười, hôn môi của cô, giọng điệu gợi cảm mà không ai bì nổi, "Cố Tiểu Ngải, cô còn nói cô không phải yêu tôi?"

Lúc trước hắn đi Nhật Bản cô phản ứng gì đều không có.

Lúc này đây, cô đi châu Âu, lại muốn hắn đi cùng.

Nha đầu kia...... Còn không phải yêu hắn?