Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch

Chương 14




Cô hiểu được, cô đã không còn đường lui.

Cố Tiểu Ngải xiết chặt túi văn kiện, bất cứ giá nào.

"Tốt thôi."

Cố Tiểu Ngải cắn môi, tầm mắt thẳng tắp định trên mặt đất, làm cho đầu óc trống rỗng, cái gì cũng không muốn nghĩ nữa.

Tay chậm rãi dời tới hướng dây lưng phía áo tắm chính mình, ánh mắt của hắn trắng ra mà gấp gáp nhìn chằm chằm, tầm mắt như vậy làm cho đầu ngón tay cô run run, đôi môi sỉ nhục mím thật chặc, sợ chính mình một lát sẽ bật khóc.

Ngón tay khẽ run cởi bỏ dây lưng áo tắm dài, áo tắm liền rơi xuống đất.

Cảm giác mát đánh vào, Cố Tiểu Ngải cầm lấy nội y đang muốn mặc, Lệ Tước Phong đáy mắt nhiễm khởi tình dục đặc hơn, trực tiếp nhào tới. . . . . .

*************************

Về nhà vọt vào tắm hai giờ liền, Cố Tiểu Ngải vẫn đang cảm thấy cả người đều là hơi thở của Lệ Tước Phong, như thế nào tắm rửa đều không sạch.

Cố nén hai chân đau xót, Cố Tiểu Ngải trở lại làm việc tại tòa soạn báo, thấy ảnh chụp cô mang về, cậu kích động thiếu chút nữa nhảy dựng lên, lập tức cho cô viết bản thảo, viết xong liền in ấn.

Ngồi vào trước bàn làm việc, Cố Tiểu Ngải đã hoàn toàn không có cái loại kích thích hưng phấn nào.

Nghĩ đến nam nhân kia, Cố Tiểu Ngải mở ra trang web tìm tòi, mang theo hận ý viết xuống ba chữ "Lệ Tước Phong", trang web lập tức hiện ra một màn tin tức lớn nhỏ làm hoa cả mắt cô.

Lệ Tước Phong, hai mươi sáu tuổi, nam, e. s tập đoàn Á Thái.

Làm người thập phần thần bí, truyền thông có được ngay mặt ảnh chụp chỉ có hai ba tấm, vẫn là mơ hồ không rõ .

Hai mươi mốt tuổi đảm nhiệm tổng giám đốc e. s tập đoàn Á Thái, trong vòng năm năm đem tập đoàn này khai hỏa nhanh chóng ở châu Á, mở mang nhiều loại xí nghiệp, có được ngân hàng lớn, công nghiệp và khai thác mỏ xí nghiệp, chuyên chở xí nghiệp.

Lệ Tước Phong dã tâm bừng bừng, gần hai năm lại bắt đầu tấn công qua bất động sản, điện tử, điện ảnh và truyền hình. "Đế hải điện ảnh và công ty truyền hình", "Công ty bất động sản" đều lệ thuộc tập đoàn Á Thái, chuyện làm ăn đều vui vẻ đi lên.

Lệ Tước Phong phát triển công ty sang châu Âu, mà sau lưng của hắn là toàn bộ gia tộc Lệ gia, điều hành tập đoàn tài chính ở châu Âu đều là người của Lệ gia, nắm trong tay mạch máu thị trường tài chính, thực lực hùng hậu.

Điều này cũng chính là nguyên nhân Lệ Tước Phong mới 21 tuổi đã an vị chức tổng giám đốc.

. . . . . .

Cố Tiểu Ngải sửng sốt, Lệ Tước Phong không phải cái lọai công tử chơi bời lêu lổng, cư nhiên là tổng giám đốc e. s tập đoàn Á Thái? ! Vẫn là người của gia tộc Lệ gia. . . . . .

Gia tộc Lệ gia, là một thần thoại của châu Âu, người trong giới tài chính đều biết.

Lệ gia ở châu Âu —— đại biểu cho vô số tài phú cùng thế lực quyền thế.

Khó trách ngay cả Quan Nana như vậy cũng trở thành con rối của hắn.

Kia. . . . . . Cô chụp ảnh đến xe chấn nếu tuyên bố đi ra, tuần san không phải bán bạo, mà là bán điên rồi. . . . . .

Khó trách hắn hao hết tâm tư muốn tìm lại thẻ ảnh kia, nguyên nhân khôngphải vì Quan Nana, mà là vì thanh danh tổng giám đốc Á Thái của chính hắn.

Cô lại ngoan ngoãn đem thẻ ảnh liền giao cho hắn. . . . . . Thật sự là dại dột.

"Đáng giận!"

Cố Tiểu Ngải kích động đánh vào bàn, thiếu chút nữa đụng ngã cốc nước.

Chuông điện thoại di động vang lên, là một dãy số xa lạ, Cố Tiểu Ngải nhận lấy, thanh âm nam nhân trầm thấp truyền đến tai cô, " 10 giờ thứ ba, xuất hiện ở nhà của tôi."

Không đợi cô nói chuyện, đối phương liền cúp máy.

Là điện thoại mạc danh.

Nam nhân này có bệnh đúng không? Được, hắn đúng là có bệnh!

Cô hiện tại quan tâm đến Quan Nana cùng tổng giám đốc Hàn Tinh ẩm ướt hôn, tạm thời còn không có tinh thần đến nhà hắn.

Cố Tiểu Ngải đảo mắt liền đã quên cuộc điện thoại này, đem bản thảo thuận lợi viết xong cầm in ấn, vốn định đưa hai cái mặt ngôi sao rõ một chút, nhưng cậu kiên trì nói không cần, liền như vậy đi in ấn .

Quả nhiên không ngoài dự liệu, không đến một tuần, tuần san liền bán hết, trong vòng nửa tháng không ngừng in ấn thêm. . . . . .

Toàn bộ tòa soạn báo đều hồi sinh, công nhân cực kỳ phấn chấn, trong nhà cũng rất ít nghe được thanh âm của mợ chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.

Nhìn hết thảy điều này, Cố Tiểu Ngải không hiểu có đáng giá hay không, nhưng cô đã muốn làm. . . . . .

Nếu đã muốn lựa chọn bán đứng chính mình, cũng đừng hối hận.

Đó là một sự thật thế giới. . . . . . Không có hối hận.

Ban đêm thành thị như trước náo nhiệt phồn hoa, Cố Tiểu Ngải đi một mình ở đầu đường, TV trên cao ốc giới thiệu cảnh đẹp nước Pháp, phong cách xuất chúng, lãng mạn mê người. . . . . .

Cố Tiểu Ngải nghỉ chân, ngơ ngác nhìn, có chút mơ mộng, từng có người cùng cô nói qua, "Ngải Ngải, Paris là kinh đô nghệ thuật, em không phải muốn học đạo diễn sao? Anh cùng em đi học."

Người nói lời này chính là ở thời kì niên thiếu, thanh âm có chút khàn khàn, nhưng cô nghe tới lại êm tai như vậy.

Sau đó, vốn không có thực hiện được.

Kinh đô nghệ thuật Paris, cô sẽ không có cơ hội đi.

Thanh âm mỏng manh theo miệng cô chậm rãi nói ra, rất nhanh bị chôn vùi trong tiếng người xe đông nghịt. . . . . .

"Sở Thế Tu, anh có khỏe không?"

Trí nhớ về người nam nhân thời niên thiếu lại một lần nữa ùa về, không biết hiện tại có khỏe không, vóc dáng không quá cao lớn, có phải hay không ngày càng đẹp trai? Có phải đã có bạn gái rồi hay không?