Đồng Lang Cộng Hôn

Chương 17




Vừa tám giờ hơn, Tư Đồ Thuần trang điểm, còn cố ý chọn bộ váy hồng nhạt hở vai thật phong trần gợi cảm, để lộ vòng ngực mượt mà cùng vòng eo thon thả gần đây lại giảm đi một tấc. Cô không đi tất, váy ngắn không che được đôi chân thon dài lại được một đôi giầy cao gót cùng màu váy cuốn lấy, càng thêm phần quyến rũ.

Mái tóc xoăn để xõa, buông lơi ngang lưng, trông thật gợi cảm. Cũng may cặp kính Gucci trong bộ sưu tập mới che lấy đôi mắt, làm cho người khác khó lòng nhận ra được cô là ai. Một thân yểu điệu như vậy, ngay cả phục vụ quán cũ cũng không nhận ra cô là nữ cảnh sát giản dị đoan trang trước đây.

“Tiểu thư, xin hỏi cô có hẹn trước hay không?” Cô vừa bước vào cửa, nhân viên phục vụ liền thân thiện chào đón, ánh mắt cố tình lướt qua bờ vai để trần của cô.

“Phòng 222 thế nào?”

“Đã có người, để tôi đưa cô đi xem phòng 322, phòng đó cũng có thể ngắm phong cảnh ở công viên đối diện ...”

“Có người?” Cô nghĩ nghĩ, hỏi: “Có phải một người đàn ông mặc áo da màu đen?”

Nhân viên phục vụ lập tức hiểu ý, đáp: “Đúng vậy, người đó chờ cô đã lâu, xin theo tôi.”

“Cám ơn! Tôi biết đi thế nào!”

Đi đến cửa phòng, cô cẩn thận quan sát bốn phía, xác định không có ai, mới mở cửa ra. Cửa mới mở ra một nửa, bỗng một thứ gì đó lướt qua trước mắt, cô la lên một tiếng, còn không kịp phản ứng, người kia đã ôm cô đi vào. Hơi thở nam tính vô cùng quen thuộc mạnh mẽ nuốt vào tiếng kêu sợ hãi còn lại phía sau ... Nụ hôn nồng nhiệt như cuồng phong thổi quét, sức nóng còn hơn cả củi khô bốc lửa, cuồng dã không thua gì giông lớn bão to. Cô còn chưa hoàn hồn, nháy mắt lại sa vào một trận mây mưa giông bão khác. Ở trong sự nhiệt tình hưng phấn ấy, cô đầu hàng, tan chảy trong ngực hắn ...

Cho đến khi không thể thở nổi, cô mới lưu luyến đẩy ra, bên cười bên đấm vào ngực hắn: “Anh chưa thấy rõ ràng đã vội và như vậy, không sợ hôn nhầm sao?”

Miệng hắn tiến sát lại gần tai cô, khẽ liếm nhẹ: “Sẽ không, em có thay đổi thành thế nào anh đều nhận ra được ...”

“Nhãn lực thật tốt a!”

“Anh nhìn em chưa bao giờ dùng ánh mắt.”

“Vậy dùng cái gì?”

“Cảm giác!” Hắn tháo kính của cô xuống, mạnh mẽ ôm lấy eo cô tiến sát gần. Hắn nghe thấy hơi thở của cô, trên mặt là ý cười thỏa mãn: “Có thể làm cho anh cảm thấy tim mình còn đập, nhất định là em ...”

“Thật sao?” Cô ôm lấy bờ vai hắn, khóe miệng cong lên, “Vậy anh không thấy được em, vậy anh chẳng phải là người sống mà tim không đập sao?”

“Không nhìn thấy em, anh chỉ là một khối xác không hồn ...”

Lời ngon tiếng ngọt của đàn ông, đối với phụ nữ là cây thuốc phiện. Biết rõ có độc, nhưng là muốn ngừng mà không ngừng được.

Cô cười, dùng ngón trỏ xoa miệng hắn: “Anh a! Mở miệng là hại nước hại dân!”

“Anh đối với em, tuyệt đối là nghĩ sao nói vậy!”

“Vậy anh nói cho em biết, hiện tại anh đang nghĩ gì?”

“Anh nghĩ ...” Hắn ôm lấy eo cô, miệng lại một đường hôn xuống: “Cảnh sát Tư Đồ, buổi sáng hôm nay cô kiểm tra tôi triệt để như vậy, bây giờ có phải hay không nên trả lễ một chút!”

“Hạ lưu, vô sỉ ...” hắn đưa tay diễu qua bụng làm cho cô cười đền run rẩy, vặn vẹo ở trong lòng hắn, tránh né nụ hôn tham lam kia, “Không có cách nào khác, em chính là cố tình làm thế ...”

“Em rất nhanh sẽ biết anh giận đến mức nào!”

Hắn nhanh nhẹn rướn người, trực tiếp ấn cô ngã xuống ghế đệm, mãnh liệt bám lấy vai cô, khẽ vuốt, để lộ ra bộ ngực tuyết trắng ... Thân thể mềm mại đó khiêu khích dục vọng hắn đến mức tận cùng. Hắn rốt cuộc không thể khống chế, bàn tay to lớn thoát áo của cô. Chiếc áo ngực không đai theo quần áo tuột xuống, lộ ra bộ ngực sữa đầy đặn ...

Hắn khó áp chế được, khẽ rên nhẹ một tiếng, ngậm lấy nụ hoa chúm chím xinh đẹp kia.

“A ...” Sự kích thích làm cho lưng cô hơi cương lại, lửa nóng thiêu đốt dần ý chí. Cô lần đầu tiên bị một người đàn ông hôn như vậy. Từng đợt ngứa ngáy từ nơi tiếp xúc với miệng hắn tiến thẳng vào trong ngực, lan ra toàn thân, làm cô khó chịu, khẽ vặn vẹo cơ thể.

“Không được......”

Mặc dù cô đã hoàn toàn bị hắn mê hoặc, thân thể trống không bị khát vọng của hắn bao trụ, nhưng cô vẫn đem được toàn lực khống chế chính mình, bởi nơi này dù sao cũng là nhà hàng, rất nhanh sẽ có nhân viên phục vụ đến tiếp bọn họ.

An Dĩ Phong dường như cũng ý thức được điều này, kéo áo cô, đè nén hô hấp dồn dập, giúp cô ngồi dậy.

“Nhìn không ra, tự chủ của anh tốt như vậy.” Cô vừa nói, một bên nghịch cổ áo hắn.

“Coi như là cũng được đi.”

Bản năng của An Dĩ Phong quả thực là kinh người, ở bất cứ thời điểm nào cũng không mất đi toàn bộ lý trí. Có lẽ bởi sự tự chủ này, làm cho hắn có thể giữ mình ở một nơi tràn ngập sắc dục như hộp đêm. Chỉ bằng điều này, có thể chứng minh hắn là một người đàn ông tốt, xứng đáng để trao gửi cả đời – nếu không phải hắn giết người như ma – tội ác tày trời!

“Lát nữa muốn thế nào?” Hắn khàn khàn giọng hỏi.

“Tùy anh.” Cô ngồi trong lòng hắn, một tay ôm cô, một tay xen vào tóc hắn, nghe thấy hắn còn nghiêm túc tự hỏi: “Đi khách sạn, hình như hơi thấp kém!”

“......”

Giống như những đôi tình nhân bình thường chọn khách sạn, cô cảm thấy cũng không hay ho gì.

“Hộp đêm ... rất khoa trương!”

“Anh đi đến bất cứ nơi nào đều khoa trương.” Cô vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của hắn, cười đến say lòng người.

“Bãi tắm ven biển ...” Hắn cúi xuống nhìn cơ thể cô, “Thế nào?”

“Không được ...” Một màn bên bờ biển, trên trời dưới nước, chỉ nghĩ thôi cũng làm cho cô mặt đỏ tai hồng.

“Nơi đó rất đặc biệt, anh đảm bảo em suốt đời khó quên.”

“Em không đi!” cô ngồi trong lòng hắn lớn tiếng phản đối.

“Tiểu Thuần, ngoan ngoãn nghe lời......”

“......”

“Chúng ta đừng ăn ở đây, lát nữa đến bãi tắm anh mời em món ngon hơn ...” Thấy cô gật đầu, An Dĩ Phong không kiềm chế được, kéo tay cô đi ra ngoài.

Cửa vừa mở, An Dĩ Phong khiếp sợ đứng lại.

Cô tò mò tiến về phía trước, đẩy cửa ra liền thấy một người đàn ông cũng đang cực kì kinh ngạc. Ông nhìn qua ngoài năm mươi tuổi, thân hình cao ngất đang run lên, hai hàng lông mày nhăn lại, những mạch máu trên trán như sắp nổ tung. Phía sau người này còn có một chàng trai, cảnh phục thẳng thắn, sắc mặt xanh mét – Trình Bùi Nhiên.

“Hai người ...” Người đàn ông liếc nhanh nhìn hành lang dài, nhanh bước đi vào trong cửa. Trình Bùi Nhiên ở phía sau đi theo, vội vàng đóng cửa lại.

Tư Đồ Thuần bất an kéo nhẹ váy mình xuống dưới, cắn môi, thập giọng kêu, “Ba!”

Sắc mặt An Dĩ Phong đột nhiên biến đổi, giật mình buông tay cô.

“Ba ở ngoài cửa nghe thấy tiếng con, ba còn tưởng nghe lầm, không nghĩ tới ...” Giọng nói Tư Đồ Nạo không lớn nhưng biểu hiện vô cùng tức giận, thất vọng cùng đau lòng.

“Con nhìn xem con ...” Ông chỉ vào quần áo trên người cô, lên án mạnh mẽ: “Con thế nào lại trở thành như vậy?”

Cô cúi đầu, không trả lời, cũng không thể trả lời.

“Con có biết con đang làm gì hay không? Con có biết người này là ai hay không?” Ông chỉ An Dĩ Phong, từ chữ từ trong kẽ răng đi ra, “Cậu ta là tội phạm, những gì cậu ta làm đủ để phải bắn chết một trăm lần!”

Cô quay đầu nhìn An Dĩ Phong, hắn xoay người, né tránh tầm mắt cô.

“Con biết!” Cô chậm rãi quỳ gối trước mặt Tư Đồ Nạo: “Nhưng con yêu anh ấy, thật lòng yêu anh ấy!”

“Con cho tới bây giờ chưa bao giờ liều lĩnh yêu một người như vậy, sau này cũng sẽ không ...”

Trình Bùi Nhiên xoay người, mở cửa, chậm rãi đi ra ngoài.

Tư Đồ Nạo thấy vậy, lại bi phẫn, giơ tay lên, tay lại run run ở trong không trung. Đối với đứa con gái không né không tránh này, như thế nào cũng không thể đánh tiếp, chỉ bắt lấy tay cô nói: “Đi, theo ba về nhà!”

Cô quay lại, An Dĩ Phong vẫn không nhìn cô. Không hiểu sao cô bắt đầu hoảng hốt, sợ hãi, một dự cảm chẳng lành bắt đầu xâm chiếm tâm trí cô.

Cô hiểu, cô hiểu bây giờ cô đi, về sau An Dĩ Phong sẽ không bao giờ gặp lại cô!

“Không, con không đi!” Cô giãy ra, vội vàng đính chính lại lập trường của mình: “Ba, con biết mình không thể lấy anh ấy, con chỉ đơn thuần yêu anh ấy không được sao? Con sẽ không làm cho ba phải hổ thẹn, trước mắt người khác con có chết cũng sẽ không thừa nhận tình cảm của con với anh ấy. Xin ba cho chúng con cùng nhau, chỉ cần ở chỗ người khác không hay không thấy, xin ba!”

Tư Đồ Nạo cực lực đè nén tức giận, thấp giọng hỏi: “Con có biết mình đang nói gì hay không?”

“Con về sau hẹn anh ấy nhất định sẽ cẩn thận, chúng con có thể gặp mặt nhau thật ít, bao nhiêu cũng được, một năm một lần cũng không sao ... Ba, con xin ba, con không thể không thấy anh ấy ...”

“Con!!!”

“Con biết mình sai rồi!” Cô hít vào một hơi, lau đi nước mắt, quỳ gối ôm lấy chân Tư Đồ Nạo: “Con còn trẻ, tương lai còn rất dài. Ba coi như là con nhất thời mê muội, có thể con sẽ nhanh chóng chán anh ấy, hoặc là anh ấy chán con. Đến lúc đó con không oán cũng không hối. Nhưng bây giờ, ba bắt con buông tay, con không làm được ... Cho dù làm được, con nhất định cũng sẽ hối hận cả đời.”

“Thuần Thuần ...” Tư Đồ Nạo thở dài một tiếng, giọng nói dịu đi một ít, “Theo ba về nhà, chúng ta từ từ nói chuyện.”

“Vậy ba có thể cho con mười phút, con có mấy câu muốn nói với anh ấy.”

Tư Đồ Nạo nhìn thoáng qua An Dĩ Phong vẫn giữ im lặng, bất đắc dĩ gật đầu: “Ba chờ con trong xe!”

***

Vài phút trước trong phòng còn nóng bỏng, vậy mà vài phút sau lạnh lẽo tựa hầm băng. Tiếng cười của bọn họ đã vĩnh viễn trở thành quá khứ. Tư Đồ Thuần run rẩy đứng lên, từ phía sau An Dĩ Phong nắm lấy tay hắn. Ở trong bàn tay lạnh lẽo của cô, hắn lặng lẽ rút ra.

“Anh bây giờ đã hiểu, vì sao em nói chúng ta không phải là người cùng một thế giới.” Hắn cười khổ: “Thì ra ... Ông ấy là ba em. Vì sao không sớm cho anh biết?”

Cô hiểu ý hắn, ngày ba cô nhậm chức, cô cùng An Dĩ Phong nhìn thấy trên TV. Hôm đó, hắn còn nói mấy câu cực kì châm chọc, trong kí ức của cô còn mới mẻ như chỉ hôm qua mà thôi.

“Còn có thể thay đổi cái gì? Anh có thể không yêu em sao?”

“Con gái cục trưởng cục cảnh sát cùng tội phạm vụng trộm yêu đương, em có biết chuyện này truyền ra ngoài sẽ bị dèm pha đến cỡ nào hay không?”

“Biết.” Cô lẳng lặng nói: “Cho nên em đã nói với chính mình, người đàn ông này mình không thể yêu, không thể yêu ... Nhưng là, em vô dụng quá ...”

“......”

“Với anh, em không thể khống chế được!”

“Em nghĩ rằng chuyện chúng mình có thể giấu mãi được sao? Sớm muộn gì cũng bị bại lộ, ba em đến lúc đó rất có thể bị cách chức, nếu vậy em tính làm sao bây giờ?”

Cô tựa vào vai hắn, thở dài: “Đừng hỏi em, em không biết, em ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ!”

“Bây giờ nếu em nói chia tay, anh sẽ không trách em, anh có thể thông cảm ...”

Cô vội vàng nắm lấy tay hắn, “Anh không muốn em?”

Hắn xoay người nhìn cô, đáy mắt là màu máu đỏ tươi: “Em muốn anh trả lời như thế nào? Nói cho em: Anh một chút cũng không muốn, hay nói cho em rằng đúng, anh muốn?”

“Em hi vọng anh cái gì cũng đừng nói. Nếu đã quyết định cùng nhau, thì cứ như vậy đi.” Cô nắm chặt tay hắn, mệt mỏi tựa vào ngực hắn: “An Dĩ Phong, cho đến lúc anh không còn yêu em, đừng nói đến việc miễn cưỡng chia tay như vậy. Nếu thực sự có một ngày anh không còn yêu em, không cần phải cố gắng dối lòng, nói rõ cho em biết ... Em chỉ hi vọng anh còn sống, sống thật hạnh phúc, để mỗi lần nghĩ đến anh, em có thể thấy anh thoải mái nở nụ cười ...”

“Tiểu thuần!”

Cô ở trong lòng hắn lắc đầu, nói: “Anh nói xem, chúng ta làm sai điều gì? Chúng ta không cần danh phận, không cần hứa hẹn, không cần mặt mũi ... Chúng ta chỉ vì có thể gặp mặt, điều gì cũng không để ý, như vậy cũng không được sao? Có phải chúng ta phải giấu mình ở những nơi người khác không thấy, nhớ nhung, tự dằn vặt ... mới là đúng sao?!”

Cô ôm chặt hắn, cô gắng cảm nhận hơi ấm từ cơ thể hắn: “Chúng ta yêu nhau, chỉ thế thôi!”

“Đúng vậy!” Hắn vuốt tóc cô, khẽ vỗ vai, giọng nói nhẹ nhàng: “Luật pháp cũng không thể xen vào giữa chúng ta. Dù sao em cũng là cảnh sát, anh là tội phạm. Chỉ bằng khá năng cùng kinh nghiệm của chúng ta, muốn yêu đương vụng trộm, cam đoan có thể thần không biết, quỷ không hay!”

Cô lặng lẽ lau nước mắt, cười đẩy hắn ra: “Ghét quá! Mở miệng là vụng trộm. Anh chưa lập gia đình, em chưa bị gả đi, anh tình em nguyện, chúng ta vụng trộm ai?”

“Được, không phải yêu đương vụng trộm! Chúng ta là quang minh chính đại – Tình yêu, đừng nói luật pháp không thể xen vào, đến Ngọc Hoàng đại đế cũng không thể!”

“Có thế em cũng không chịu. Em sẽ yêu anh, em càng muốn cả đời này chỉ yêu anh!”

Hắn cười phụ họa cô, “Cả đời anh coi như bị hủy trong tay em!”

“Ai bảo anh trước đây bám lấy em, mỗi ngày lại bày ra bộ mặt đẹp trai, lại lạnh lùng, lại hài hước, lại si tình ....”

“Anh sai rồi!”

Cô kiễng chân hôn hắn, cười sáng lạn: “Em phải đi!”

“Được! Khi nào có thể nhớ gọi điện cho anh.”

Bóng dáng xinh đẹp của cô biến mất trước mắt hắn, An Dĩ Phong nện một quyền trên vách tường, máu tươi nhiễm hồng một mảng trên bức tường trắng muốt.

“Trên thế giới này phụ nữ tốt nhiều như vậy, tại sao anh lại gặp phải em ...”