Đông Nguyệt Quý Dạ Ngữ

Chương 3: Vi mệnh




Mỗi lần đi qua cửa “Ô Bồn Cư”, người ta ai không nén được tò mò lén lút nhìn ngó vài lần, nhưng chính hàng xóm của quán trà này cũng lại là một lão nhân kì quái, bình thường ở cách vách nhưng liếc cũng không liếc một cái, chỉ chăm chú làm việc của mình.

Có lẽ đã nhìn nhiều thành quen. Mấy người thương nhân buôn bán thỉnh thoảng qua đây có lẽ còn thấy lạ, lúc Kim Anh Tử mới dọn đến, quả thật có chút doạ người, nhưng đã định cư lâu như vậy, với người dân địa phương, muốn hiếm lạ hay e ngại cũng không được nữa.

Vì thế, sáng nay, một ông lão xấu xí, mặt chuột, răng hô đang cau có ngồi trước cửa quán “Ô Bồn Cư” chờ mở cửa.

Bà con xung quanh vẫn đi lại như thường, thấy ông ta còn mở lời chào hỏi: “A…lão Tiễn, sớm vậy đã đứng đây?”

“Sớm?” Lão tức giận trợn trắng mắt. “Mặt trời đã lên đến ngọn cây, còn nói sớm?”

Biết tính lão quái gở, mọi người chỉ cười trừ, không thèm so đo.

Kim Anh Tử vừa mở cửa, liền nhìn thấy một ông lão cao chưa đến một mét năm mươi, đang thở phì phì ngồi ở bậc cửa hút thuốc, nhìn thấy nàng, liền căm tức chửi: “Chẳng lẽ vì có tên nhãi Diệp Lãnh trèo trên giường mà ngươi mừng đến mức không nỡ dậy sao?”

Nàng cũng không nổi giận. “Lão Tiễn, nếu không phải biết Diệp Lãnh không có nhà, ông còn dám đến?”

Gương mặt nhăn nhúm của lão thoắt hồng thoắt trắng: “Tên nhãi đó là kẻ thô lỗ chỉ biết động tay động chân! Lão tử không thèm chấp!”

Kim Anh Tử cười, như hoa hồng buổi sớm, làm cho lão Tiễn thấy mà choáng váng, thiếu chút nữa ba hồn bảy vía cũng bay đi mất. Tấm tắc, không trách được, không trách được…Cái gì mà “hồng nhan hoạ thuỷ”, chỉ có “hoạ chủng” mà thôi! Chính là “nhất tiếu khuynh nhân thành, tái tiếu khuynh nhân quốc”, lão nhân ta thật khó kiềm chế…

*Nhất tiếu khuynh nhân thành, tái tiếu khuynh nhân quốc: hai câu thơ từ đời nhà Hán, tạm dịch là: cười lần thứ nhất làm nghiêng thành người, cười lần thứ hai làm nghiêng nước người. Câu nói “khuynh quốc khuynh thành” cũng từ đây mà ra.

“Hoạ chủng Tiền Sơn cũng không có nhan sắc nghiêng trời lệch đất như ngươi.” Lão Tiền cảm khái theo Kim Anh Tử vào trong. “Người ta có Trọng Liên hộ hoa, sao ngươi không đi tìm chỗ dựa, lại mở quán, còn ở chung với tên phế vật kia làm gì?

*Hộ hoa: nếu đọc đến cuối chương này, sẽ thấy Kim Anh Tử định để cho Diệp Lãnh làm “hộ hoa”, có lẽ cụm từ này chỉ người thành đôi với hoạ chủng (tiếp tục đoán~).

“Dừng! Lão Tiễn, Diệp Lãnh đánh ông có một lần thôi, đã là chuyện mấy chục năm trước rồi, ông vẫn còn cay cú lâu như vậy?”

Nàng cầm hoá đơn lão đưa, cũng không xem ngay, làm như vô tình hỏi: “Thân xác của hoạ chủng Tiền Sơn còn tốt không? Nghe nói nàng gặp chuyện phiền toái?”

“Có Thất lang bên cạnh, đại hoạ có lớn hơn nữa cũng có người chống, lo gì? Dẫn nhau đi quê hắn ở Cát Lượng tị nạn cả rồi.” Lão tiễn ngồi xổm trên ghế hút thuốc, một chốc lại lắc đầu: “Kim Anh Tử, nhìn người ta rồi nhìn mình xem, ngươi thật kém…”

Kim Anh Tử cũng không phản đối gì, giơ hoá đơn: “Ta nếu tốt, con chuột Bắc Kinh như ông biết tìm ai mua dược đây? Chẳng lẽ lại tìm đến Cát Lượng phiền người ta sao?”

Lão Tiền nhảy dựng lên: “Tiễn Thử! Lão nhân là Tiền Thử! Cái gì mà con chuột, không có lễ phép! Đây tuyệt đối là vũ nhục…”

*Thử: con chuột

Nàng còn thật sự cười ra tiếng: “…Dạ, là Tiễn gia một nhà trung liệt, đặc biệt là Tiền Thử tinh anh dũng mãnh, ta xin đảm bảo…” Nàng dẫn lão Tiễn đến kho hàng sau nhà, vừa nhìn hoá đơn tìm dược liệu, vừa cùng lão câu được câu không bàn chuyện nhà.

Lão Tiễn là một con chuột thành tinh, khi nhà Minh suy vong, thiên hạ đại loạn, ngay cả yêu tinh cũng không yên ổn, liền dẫn cả nhà chạy từ Bắc Kinh về Đường Sơn, sau lại từ Đường Sơn sang Đài Loan, còn đi theo một nhóm người đến Hậu Sơn (Hoa Đông) khai khẩn đất hoang, lập làng định cư.

Sau khi Kim Anh Tử từ phương bắc mới di cư về Hoa Đông, lão thử tinh này nghĩ có người đến giành địa bàn, hai bên nổ ra xung đột, lão bị Diệp Lãnh thu thập hơi nặng tay một chút. Sau đó hiểu lầm tiêu tan, tuy có điểm không hoà thuận, nhưng lão vẫn chấp nhận cho nàng thuê nhà, chỉ là không biết vì cái gì mà lão đến giờ vẫn không chấp nhận nổi Diệp Lãnh, chỉ cần có mặt hắn, lão sẽ tuyệt đối không xuất hiện, ở sau lưng còn lén lút nguyền rủa hắn không biết bao nhiêu lần.

Kì thật, lão thử tinh này cũng có lòng tốt (?), mấy trăm năm xem mạch kê đơn cứu người vô số, chỉ là làm việc rất kín tiếng, không mấy người biết. Chữa cho người đã tốt, chữa cho yêu quái càng thần diệu vô cùng, so với con người còn biết tâm niệm mấy chữ “lương y như từ mẫu” hơn nhiều.

Cũng vì điểm này, Kim Anh Tử khá coi trọng lão. Dược liệu cho yêu quái rất quý hiếm, không dễ có được, nàng ỷ vào bản lĩnh của hoạ chủng, trồng được mấy vị thuốc, lại thừa dịp nhập hàng trà thuốc bình thường thu thập ít dược liệu quý hiếm ngoài nhân gian, trở thành người cung cấp dược liệu cho lão Tiễn, chỉ lấy phí trung gian rất thấp.

Vì ưu đãi ấy, lão Tiễn càng khen nàng không ngớt, đối với Diệp Lãnh càng thêm bài xích, bới móc đủ loại thiếu sót của hắn. Nàng nghe xong chỉ cười cười, cho tới bấy giờ chưa lúc nào để trong lòng.

“Tiểu tử đó ngoại trừ mang lại phiền toái cho ngươi thì có tác dụng gì?” Lão Tiễn hừ lạnh. “Hiện giờ không biết lại chạy đi đâu, cũng hay, hoạ chủng …” Lão bỗng nhiên ngậm miệng, trong lòng thầm xỉ vả bản thân nhiều chuyện.

Đang tìm kiếm trong bao thảo dược, Kim Anh Tử nghe đến đó chợt ngừng tay, quay đầu lại nhìn lão Tiễn. Lão ta lại chỉ chuyên tâm cúi đầu thổi trà, giống như cái ly trà được làm từ châu ngọc vậy.

“Lão Tiễn, hoạ chủng làm sao?” Kim Anh Tử nghiêm túc hỏi.

Lão gãi gãi lỗ tai, càng lúc càng hối hận. Được lắm, lanh mồm lanh miệng. Kim Anh Tử giỏi nhất là bao che khuyết điểm, để cho nàng biết chuyện thì tránh sao được đụng chạm một phen? “…Không…không có việc gì, tuy là lão tử không hơn gì Diệp Lãnh, nhưng cũng không thể nhìn cái loại người đó lắc lư ở chỗ chúng ta. Đã đuổi đi rồi, ngươi đừng lo lắng…”

“Loại người nào?” Nàng tuy nhẹ nhàng, nhưng giọng điệu cực kì kiên quyết.

Lão Tiễn nói quanh co một hồi, mới dám trả lời: “Thì…thì là…đám vu bạch kiểm quỷ thôi…”

*Bạch kiểm (mặt trắng): một vai phản diện trong kinh kịch Trung Quốc.

Bạch kiểm vu. Kim Anh Tử im lặng tính toán. Yêu quái bản địa hay gọi những vu sư từ bên ngoài tới là “ bạch kiểm vu”. Nhưng các môn phái nhiều như vậy, ngay trong đất người Hoa đã lập hơn mấy trăm môn hộ, ngoại quốc càng không dễ tra tung tích.

Tuy rằng, nếu gọi là “bạch kiểm quỷ”, hình như chỉ có một.

“Sự Ma sao?” Nàng thản nhiên hỏi.

Sắc mặt lão Tiễn đại biến: “Kim Anh Tử, những người đó chỉ biết hồ ngôn lộng ngữ, ngươi đừng có vì mấy chuyện không rõ đầu đuôi mà đi gặp chứ. Tuy nói cường long bất áp địa đầu xà…nhưng đám đại gia bạch kiểm quỷ đó cũng không phải dễ chọc đâu!”

*Cường long bất áp địa đầu xà: thành ngữ Trung Quốc, nghĩa đen là một con rồng mạnh cũng không áp chế được bọn rắn bản xứ; có ý nghĩa tương tự như “phép vua thua lệ làng” của Việt Nam.

“Ta chưa bao giờ chủ động đi làm mấy chuyện đó…” Kim Anh Tử nói khẽ, mặt mày tỉnh bơ tiếp tục lấy dược liệu.

Nhưng cũng sẽ không bỏ qua việc đi thăm dò! Lão Tiễn nóng nảy: “Ta còn không biết tính ngươi sao??? Đám bạch kiểm quỷ Sự Ma đó, đi qua đây chắc chắn sẽ không tránh được…chút phiền toái. Mấy lão bằng hữu của chúng ta đã nghĩ cách nhốt họ trong núi chạy lòng vòng rồi, không tìm thấy ai, chạy chán rồi sẽ đi. Mấy ngày tới ngươi giả câm giả điếc cho ta…Hiện tại ngươi cũng không phải vu sư gì nữa, quản chuyện cả thôn làm gì?”

Kim Anh Tử có chút kinh ngạc nhìn lão Tiễn, ánh mắt lạnh nhạt chợt có tia ôn hoà. Nàng đã thành loại người không ra người, yêu không ra yêu, trước kia chư tiên chúng thần mà nàng từng phục vụ đối với nàng không tránh được xa lánh…Huống chi, lại còn là một trong trăm tên “vi mệnh vu”.

Trái lại, đám yêu ma sau núi, đối với nàng lại nhất mực cung kính như đối với một vu sư thực thụ, vô cùng nghe lời.

Có lẽ, thế giới còn phân ra tam giới lục đạo, nhưng đối với kẻ đã từng làm vu sư như nàng mà nói, không có phân biệt như thế. Nàng chính là một uông di chuyên “lo chuyện quỷ thần, bảo hộ sơn trạch”.

Quỷ thần, đơn giản là không phải người, trong đó đương nhiên bao gồm cả yêu quái. Nhưng một ngày làm vu, cả đời làm vu. Tâm huyết này, thần linh có thể không cần tới, nhưng đám quỷ hồn lại cần phải để ý cẩn thận, làm cho nàng có chút lo lắng.

“Lão Tiễn.” Giọng nói nàng càng lúc càng nhu hoà. “Các ngươi có ai là không có gia đình chứ? Người của Sự Ma không phải dễ đối phó, tội gì phải thế? Là phúc thì không phải hoạ, là hoạ thì không tránh nổi.” Lại khẽ cười một tiếng. “Ta cũng không phải không có bản lĩnh, đừng coi khinh ta.”

Lão Tiễn lại ầm ĩ ngăn cản một hồi, Kim Anh Tử chỉ cười, thiêu một đạo bùa phép mời thần, trong nháy mắt thông linh đến đám quỷ thần ở sau núi.

Gương mặt xấu xí của lão Tiễn càng vặn vẹo, uể oải như bánh bao nhúng nước, càng lúc càng đau đầu. Kim Anh Tử dùng thân phận đại vu tế cáo quỷ thần, gương mặt già nua của mấy vị thần trông coi khu vực đó đều co giật, cuối cùng giả câm giả điếc coi như không hay, chỉ cần đám yêu quái không làm mưa làm gió quá đáng, để cho nàng ít mặt mũi là vẫn có thể, cho nên trước giờ vẫn mắt nhắm mắt mở bỏ qua.

“Thôi thôi, là ta nhanh mồm nhanh miệng. Về nhà chắc chắn sẽ bị lão bà oán giận.” Lão Tiễn vô cùng uể oải. “Không hiểu, gã Diệp Lãnh bất tài vô dụng đó sao lại bị người ta truy tìm khẩn cấp như vậy…” Lão ủ rũ để tiền hàng lên bàn, cầm dược liệu rời đi.

*Đọc đến đây, có lẽ nên hiểu Sự Ma là đám người thờ phụng Ma tộc, mà Ma tộc ở đây chỉ có Diệp Lãnh (ta đoán, đoán, đoán~)

Đúng a, vì cái gì? Kim Anh Tử cũng bắt đầu băn khoăn.

Diệp Lãnh chỉ là một phong ma ngoại lai, phiêu bạt khắp nơi, lưu lạc đến mức ăn hồn rồi phải tu luyện trong xác người, có cái gì nổi bật? Tiểu ma như vậy, nhiều như lá trong rừng, sao lại khiến người của Sự Ma lao tâm khổ tứ chạy đi tìm khắp thiên sơn vạn thuỷ như vậy?

Nhưng nếu hắn thực là một tiểu ma tầm thường, sao lại thông hiểu tu luyện của Đạo Gia?

*Đạo Gia: hay còn gọi là “Đạo Giáo”, một trong tam giáo của Trung Hoa cổ đại, cùng với Nho giáo và Phật giáo. Lão Tử, Trang Tử là hai đại biểu chính. Có gì hỏi thêm GG nhá!

Kim Anh Tử hơi kinh ngạc ngẩng đầu. Ô, vì sao nhỉ? Nàng biết việc tu luyện của Ma tộc cũng là một loại bác học khó hiểu, vì sao Diệp Lãnh từ trước đến giờ năng lực thấp kém lại hiểu được giáo lý Đạo Lão của con người.? Ma tộc có trăm ngàn phương cách, pháp môn tu luyện, chỉ biết một thì không đủ, một người cùng một lúc biết nhiều phương pháp không có gì lạ… Nhưng vươn tay đến hẳn Đạo Gia của con người, cái này rất kì quái.

Diệp Lãnh tuy nóng nảy, kiêu ngạo, kiến thức lại không phải một ma nhân nho nhỏ có thể sánh bằng.

Kim Anh Tử hít sâu một hơi, cười khổ. Cái này gọi là “dưới chân đèn thì tối” đi, ở chung lâu quá thành quen thuộc, nàng trước giờ chưa từng hoài nghi hắn.

Rất nhanh sau đó, Kim Anh Tử liền bình tĩnh lại. Diệp Lãnh chính là Diệp Lãnh, mặc kệ trước đây hắn có thân phận gì, về sau sẽ trở thành cái gì, hắn chỉ là Diệp Lãnh, là kẻ duy nhất coi nàng như một nữ nhân bình thường.

Hoàn toàn không có gì thay đổi.

Tâm đã quyết định rồi, cho nên khi người của Sự Ma tìm đến cửa, nàng chỉ ngồi vững như bàn thạch, khí định thần nhàn.

Đó là mấy người phụ nữ nhìn khô khan, sắc mặt tái nhợt, đồng loạt mặc quần áo đen, cứ như mặc tang phục tìm đến cửa nhà nàng. Nghe nói nguyên bản có hai kiểu người, tự xưng là bạch nữ vu và hắc nữ vu. Bạch nữ vu thì nàng có quen một người, pháp môn của bà ta và uông di có điểm giống nhau, đều tự nhận là phục vụ hồn độn và đại đạo bình hành, nàng cũng khá đồng tình.

*Đại đạo bình hành: tra không ra cái gì liên quan, nhưng chắc ám chỉ một dạng cân bằng gì đó.

Nhưng nàng luôn từ chối tiếp xúc với hắc nữ vu Sự Ma.

Tôn thờ hắc ám, tử vong, chuyên thờ ma, là môn phái quá cực đoan. Nhưng vu môn nhiều lắm, nàng cũng không thấy họ sai, chẳng qua khác đường mà thôi.

Nàng khách khí đón người vào cửa, treo biển “nghỉ bán”, bình thản ung dung pha một bình trà hoa.

Đám hắc nữ vu có chút ngoài ý muốn. Có lẽ đã quen bị đối xử lạnh nhạt, ác liệt, giờ được người ta dùng lễ đối đãi, lại lúng túng. Vừa cảm ơn, vừa lên tinh thần đáp lễ.

Bọn họ không hiểu tiếng Trung, tiếng Anh cũng chỉ miễn cưỡng đoán ý mà thôi. Nếu không phải Kim Anh Tử thấy ăn không ngồi rồi thật buồn chán, học được chút tiếng Anh, thì bây giờ muốn giao tiếp với bọn họ chỉ sợ không nổi. Mà pháp môn bất đồng, thông ngôn bằng linh lực cũng có chút trở ngại. Vừa dựa vào ngôn ngữ, vừa dựa vào linh lực, cuối cùng cũng có thể nói chuyện với nhau.

“Vi mệnh vu các hạ,” hắc nữ vu cầm đầu nói. “Ta thừa mệnh Ngô chủ mà đến, xin được nghênh đón Diệp Lãnh điện hạ.”

*Ngô chủ: đọc Diễm Quỷ thì thấy Ngô chủ là người đứng đầu cõi âm. Nhưng trong truyện này là người đứng đầu phong ma thôi.

Ba chữ “vi mệnh vu”, là phát âm theo tiếng Trung, đối với bọn họ quả thực gian nan, tiếng phát ra có hơi sai nhịp. Đáy lòng Kim Anh Tử chợt lạnh lẽo, vi mệnh vu. Vài thập niên rồi nàng chưa nghe lại xưng hô này, nó vốn đã vùi lấp sâu trong bóng ma lịch sử, hôm nay bị lôi lên, lại có chút nặng nề.

Nàng trầm mặc một chốc, khoé miệng chợt loan loan cười: “ Nếu đã biết ta là một vi mệnh vu, sao còn dám đến chỗ này đòi người của ta?”

Mấy hắc nữ vu xôn xao đứng dậy, có không phục, có sợ hãi, cũng có cảnh giác. Hắc nữ vu cầm đầu dùng một thứ ngôn ngữ kì lạ quát lớn vài tiếng, trấn áp xuống. Nàng cũng không nói thêm, chỉ chuyên chú rót trà.

“Các hạ…” giọng điệu của hắc nữ vu cầm đầu càng thêm khiêm nhường. “Này danh của vi mệnh vu, trăm năm không lay chuyển. Nếu không phải Ngô chủ có lệnh, chúng tôi thật không dám đến đây chạy loạn. Ngô chủ tuổi đã cao, mong nhớ Diệp Lãnh điện hạ, mới sai bọn ta đến nghênh đón… Ngô chủ không cho tộc nhân đi, thật sự là sợ quấy rầy an bình chỗ này, cũng là nghĩ cho chúng sinh…”

Kim Anh Tử hơi hơi nhướng mày. Lời nói thực nhã nhặn, bên trong lại đầy sát khí.

“Ta không giao người, phong ma thử đến đảo này đại khai sát giới xem sao?” Nàng lạnh nhạt đáp, phớt lời đe doạ, làm cho hắc nữ vu kia đen mặt.

“Chúng ta nói chuyện tử tế, là tôn trọng ngươi là vu sư của bản địa, ngươi thật cho là bọn ta sợ ngươi sao?” Một người trong số họ mắng.

Lại một người khác âm hiểm nói: “Ngươi không giao người cũng không sao. Không cần chờ Ngô chủ đến, ta đây cúng tế hắc ám bằng tử vong, tế phẩm chỗ này không ít đâu…”

Kim Anh Tử lạnh mặt, cánh tay tung ra một dây mây mảnh khảnh, không khí trong phòng chợt rét lạnh. Đám hắc bà đồng không ngờ nàng nói trở mặt liền trở mặt, nhất thời như gặp phải đại địch. Nàng tuy chưa động thủ, nhưng khí thế đã lớn đến áp bức người ta muốn suy sụp, nỗi sợ hãi như băng tuyết buốt giá chợt dâng cao.

“Diệp Lãnh có quay về hay không là do hắn tự quyết định. Hắn muốn về sẽ về, nếu không muốn thì đừng nghĩ ép được hắn ở chỗ ta.” Kim Anh Tử lạnh lùng nói. “Lời của các ngươi, khi hắn về nhà ta sẽ truyền đạt lại. Còn chuyện hắn định làm thế nào, ta không can thiệp nổi. Nếu các ngươi còn nhớ rõ ta là một trong các vi mệnh vu, thì mau cút khỏi đất của ta. Ở chỗ các ngươi muốn sùng bái hắc ám và tử vong thế nào ta mặc kệ. Ở chỗ của ta…” Roi mây đột nhiên vung lên không trung. “Nghĩ cũng đừng nghĩ! Cho dù ma tộc đến, ta cũng giết được, nói gì đến đám Sự Ma các ngươi!”

Nàng chưa dứt lời, bóng tối đen đặc đã bao phủ, nhìn không rõ năm đầu ngón tay. Chỉ nghe Kim Anh Tử cười lạnh một tiếng.

Ngày đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì, không ai biết.

Nhưng năm Sự Ma lại như con rối gỗ rời khỏi Ô Bồn Cư, sắc mặt ngây dại lên phi thân rời đi, không thấy quay lại thêm lần nữa.

Kim Anh Tử ngồi yên hồi lâu, không có một động tĩnh. Kì thật không phải nàng không muốn, mà là không thể. Toàn thân nàng đều là vết gỗ bị rạn nứt, bong tróc, miệng vết thương không chịu thu nhỏ lại, tuy không chảy máu nhiều lắm nhưng cành cây héo rũ, hoa lá tan tác, dù có cố hết sức, các khớp toàn thân cũng không chịu nghe lời.

Quá liều mạng. Nàng yên lặng suy nghĩ. Dù sao đối phương cũng là hắc nữ vu Sự Ma, nàng lại cứ liều lĩnh nghênh chiến. Nhưng có rất nhiều chuyện, vấn đề không phải ở chỗ muốn hay không muốn, mà là không thể nhượng bộ. Nàng chỉ cần sợ hãi một lần, nhất định sẽ khiến người ta khinh thường, uy danh “vi mệnh vu” đã phải dùng hy sinh lớn như vậy để đổi lấy, sẽ nhanh chóng sụp đổ, chẳng mấy chốc mà không còn trấn áp nổi người ngoài.

Nàng hơi nhếch khoé miệng, tự giễu chính mình. Lúc trước chịu đựng tám ngày khổ sở, không phải là dâng sinh mệnh cả đời để bảo trụ một nơi bình an sao? Cả trăm vi mệnh vu bản địa ngày đó đã tan tác khắp nơi, hiện nay cũng không còn được mấy người. Mỗi năm tuổi một già đi, chịu bệnh tật, chịu mẹ goá con côi, chịu đau khổ cả đời, chỉ để đổi lấy một cái bùa bình an không thể tốt hơn được nữa.

Ít nhất là vu từ bên ngoài không dám nhúng tay vào chuyện trên tiểu đảo này. Ít nhất quỷ thần bản địa không dám hồ nháo ra sự tình gì quá mức nghiêm trọng. Chỉ cần còn một vi mệnh vu còn sống, trên trời xanh kia sẽ không bao giờ có thiên hoả đánh xuống.

Cho nên, nàng không thể lui. Cho dù nàng đã không còn là vu. Chỉ cần nàng đã từng làm, thì dù có chết cũng không thể lui.

May mà nàng có chút quen biết với bạch nữ vu, từng trao đổi ý kiến. May mắn thiên thời địa lợi nhân hoà cho nàng chiếm chút ưu thế, mà đối phương không ở đất của mình, phong ma cũng có kiêng kị, không dám manh động trên tiểu đảo này. Cho nên nàng mới có thể đơn độc chiến đấu, lấy cứng chọi cứng mà đuổi chúng đi.

Chuyện của Diệp Lãnh, thực ra chỉ là cái cớ mà thôi. Nhiều năm như vậy, những vu sư luôn ẩn núp trong bóng tối của lịch sử đã muốn ra tay, nhất là người của Sự Ma…Ma chủ thao túng Sự Ma, Sự Ma thao túng người phàm. Bọn họ muốn thử thực lực, thử với vi mệnh vu là đương nhiên.

Nhưng dù nói gì cũng không được động tay động chân với người trên đất của nàng, cái gì mà một đám vu nữ, dù là ai cũng đừng mơ tưởng.

Yên lặng ngồi đến tận đêm, nàng mới thấy ngón tay có thể động đậy. Lấy ra một lá bùa và cây bút, nàng chần chừ trong một thoáng, vẫn viết một lá thư, gấp thành một con hạc, tay làm phép, lẩm nhẩm vài câu. Hạc giấy cử động, phát sáng, bay về phía chân trời.

Diệp Lãnh nhận được tin, có lẽ sẽ lập tức trở về, đúng không?

Nhưng nàng cũng không ngờ hắn về nhanh như vậy…Có lẽ ở ngay tại Tiền Sơn mà thôi. Không đến ba giờ, Diệp Lãnh đen mặt trở lại, khi đó vết thương của nàng vẫn chưa khép miệng, Diệp Lãnh thô lỗ lột quần áo của nàng xem, một chữ cũng không nói nên lời, tức giận là càng lúc càng dữ dội, giống như trong căn phòng nhỏ có một đám mây đang tích sét đang dần tụ lại.

“Vì sao không gọi ta trở về?” Giọng hắn cứng nhắc lại khàn khàn, nếu không phải cố gắng đè nén xuống, cơn giận lôi đình trên đầu sẽ lập tức bùng nổ.

“Bọn họ muốn, ta liền đưa, vậy ta tính là cái gì?” Kim Anh Tử thản nhiên nói. “Lần tới lại đòi trăm mạng người làm tế phẩm, ta giao hay không giao đây?”

Diệp Lãnh cuối cùng cũng bạo phát, một đòn đánh sập cái bàn, căm giận mở miệng muốn nói, Kim Anh Tử lại chỉ liếc hắn một cái, đột nhiên làm hắn á khẩu không trả lời được.

Hắn ở ngay phía nam mà thôi, cũng không phải đi quá xa. Những nữ nhân đó nếu thật muốn tìm hắn, không phải là không tìm được. Nhưng họ chỉ ở chỗ này gây hấn ra động tĩnh lớn như vậy, khiến cho người ở đây bất an, lại động chạm đến Kim Anh Tử…Bề ngoài là chấp hành ý chỉ của ma tộc, như bên trong có lẽ không chỉ đơn giản như vậy.

Kim Anh Tử nếu gọi hắn về, hắn chắc chắn không thể đứng nhìn Kim Anh Tử liều mạng. Trên thực tế, hắn cũng không đánh lại đám hắc nữ vu đó, điểm đó hắn tự biết. Nhất định hắn sẽ ngoan ngoãn đi theo, nếu đã lui bước một lần, sẽ tiếp tục lui lần thứ hai, khiến đám hắc nữ vu đó thấy chen chân vào vùng đất này rất dễ dàng…

Quả thật, đại bộ phận vu sư sẽ luôn ẩn đằng sau lịch sử, an tĩnh làm người sau màn. Nhưng có một số ít, tự cao tự đại, ngấm ngầm tạo sóng gió, thao túng lòng người, kích động chiến tranh, gây dịch bệnh, dùng mạng người và máu tanh để cung phụng cho chủ tử tàn khốc của bọn họ.

“Nàng nói họ biết nàng là vi mệnh vu?” Diệp Lãnh mất hứng ngồi xuống.

Kim Anh Tử gật gật đầu.

“Khi đó ta không có mặt.” Diệp Lãnh phiền chán nói. “Ta chỉ biết mấy người các nàng là chuyện gì đó đại phản nghịch, nhưng rốt cuộc là làm cái gì? Làm trái với lệnh của ai? Vì sao? Giấu kĩ như vậy, sao ai cũng không dám nhắc tới? Ta chỉ mơ hồ nghe nói, mấy người là tội nhân cao quý gì đó! Nàng thật ra…”

“Cũng không có gì hay mà nói.” Kim Anh Tử thở dài. “Ta cũng chưa bao giờ hỏi ngươi là điện hạ gì, ngươi sao phải hỏi ta?”

“Điện hạ?” Diệp Lãnh cười lạnh hai tiếng. “Điện hạ! Thật dễ nghe, thế thôi sao. Không có nói đến điện hạ cao quý đã đuổi khỏi gia môn?” Thanh âm của hắn bén nhọn, nhưng cuối cùng cũng không nói hết, chỉ có gương mặt là đỏ lên.

“Chuyện xấu cũng không cần nói đến.” Diệp Lãnh thật vất vả mới bình tĩnh lại. “Nhưng ta sẽ không chịu để người ta đâm chọc lung tung. Ta sẽ tìm lão cha nói rõ ràng. Ta nghĩ đám nô tỳ này là cáo mượn oai hùm, loại chuyện này sẽ không tái diễn nữa.”

Buổi tối hôm đó, Diệp Lãnh đối xử với Kim Anh Tử ôn nhu lạ thường, hoàn toàn khác với tác phong nóng vội thô bạo của hắn trước kia. Hắn thậm chí còn lấy thuốc mỡ nhẫn nại bôi lên mấy trăm lỗ hổng nho nhỏ trên người nàng. Kim Anh Tử cười khổ nói với hắn không cần, hắn lại rất kiên trì.

Đến khi Kim Anh Tử mệt mỏi gối lên đùi hắn ngủ say, hắn còn vỗ về vết thương mãi không chịu thu nhỏ trên người nàng, ngẩn người hồi lâu.

Ngày hôm sau khi nàng tỉnh lại, Diệp Lãnh đã đi rồi.

Không ngờ trước khi đi hắn còn biết đem cái bàn đã đánh gãy sửa lại tử tế, trên mặt bàn có để một quyển Harry Potter. Mở ra xem, đến đoạn nói về “pháo xì” hắn cẩn thận dùng bút máy đánh dấu vài dòng.

*Pháo xì: nguyên văn tác giả ghi là “thuần chủng pháo trúc” (纯种炮竹), ta nhớ là trong Harry Potter có dùng một thuật ngữ là “squib”, có nghĩa là “pháo xì”, để gọi những người có cha mẹ là phù thuỷ nhưng bản thân lại không có pháp thuật; đối lập với “Mudblood” (máu bùn). Trong bản dịch Harry Potter ở Việt Nam, dịch giả chuyển thành “á phù thuỷ”. Ta thấy chỉ có cụm từ này là gần với ý của Diệp Lãnh nhất nên quyết định dùng, dù sao vẫn là đoán mà thôi~

Ngượng ngùng như vậy, chính là trọng sĩ diện mà thôi. Có lẽ sợ trực tiếp nói rõ sẽ mất mặt, mới dùng cách mơ hồ này nói cho ta biết. Người cha mang huyết thống cao quý của ma tộc, kết quả lại sinh ra một tiểu ma thiên phú thấp kém, một “pháo xì” quý tộc. Hiện tại còn nhập vào xác người tu Đạo Gia, về nhà không biết sẽ bị làm khó đến thế nào…

Mà cứ như vậy đi rồi.

Cái gì mà ta không có người hộ hoa? Cả đời ta chỉ biết đi che gió che mưa cho người khác, cũng chỉ có một gã công tử bột kì quặc của ma tộc tình nguyện che chở, mỗi lần nghĩ đến, mọi kí ức đều còn nguyên, như thể mới xảy ra hôm qua, hôm kia thôi.

Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Nàng chưa bao giờ thấy mình không bằng ai, cũng không thấy Diệp Lãnh kém cỏi so với Thất lang.

Nàng rất muốn cười, nước mắt lại cứ lăn dài trên má, một giọt lại một giọt đọng lại trên trang sách.

Chợt nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, có rất nhiều lời muốn nói với hắn.

Có lẽ, đợi đến khi hắn về, liền cho hắn làm hộ hoa đi.

Đấy là nếu hắn có thể trở về…