[Đồng Nhân Anh Hùng Xạ Điêu] Tĩnh - Khang

Chương 16: Thuần mã




Edit: Miu Miu.

Beta: Bạch Hồ.

—oOo—

Dương Khang cơ hồ không có điều khiển dây cương ngựa, mặc cho con ngựa tùy ý chạy trên thảo nguyên.

Tiếng gió tại bên tai gào thét, vốn tâm tình của Dương Khang không tốt cũng không khỏi cười ra khóe môi.

Những ngày này quả thật có chút kì quái.

Dương Khang kết luận, có lẽ là do sư phụ không có lương tâm bỏ y không chào mà đi, làm cuộc sống của y mất đi trọng tâm, mới vô cùng thất lạc.

Trên thảo nguyên tuy rất đẹp, nhưng cuộc sống đơn điệu cực kì. Thời gian có Hoàng dược sư, y còn có thể cùng hắn học tập, đấu võ mồm, luận võ, phá trận….. Những ngày này rất phong phú.

Hiện tại? Tuy võ công không có thụt lùi, mỗi ngày đều luyện, chính là khi khôi phục lại cuộc sống bình thường, đối với Quách Tĩnh đầu gỗ cả ngày không lên tiếng, y rất buồn bực, giống như lại thiếu chút gì đó.

Thật không biết trước lúc tám tuổi, hắn là như thế nào sống qua.

Dương Khang thấy con ngựa chạy chậm dần lại, liền lập tức nhảy xuống, phất tay vỗ vỗ, cho nó tự chạy, mà chính y thì tìm một đồng cỏ xanh dày đặc nằm xuống, cũng giống như trước kia, nhìn trời ngẩn người.

Từ lúc Hoàng dược sư đi rồi, đã trôi qua một tháng, xem ra là không thể trông cậy vào việc sư phụ trở lại. Có nên hay không đi trung nguyên chơi đùa? Nhưng là khi đi trung nguyên, vừa muốn mang Quách Tĩnh theo, nhưng lại cảm thấy không được tự nhiên, không mang theo hắn lại cảm thấy thiếu cái gì đó…..

Hảo phiền…..

Dương Khang nhìn mây trắng bay chầm chậm trên trời xanh, trong đầu bất tri bất giác trở nên trì độn, sau đó mí mắt dần dần nặng nề thiếp đi.

Đợi Dương Khang một lần nữa khôi phục lại ý thức, thì phát hiện có một người ngồi bên cạnh. Không cần mở to mắt nhìn, Dương Khang cũng biết nhất định là tiểu tử Quách Tĩnh.

Ai, quả nhiên bất luận y trốn ở chỗ nào, Quách Tĩnh vẫn có thể tìm được y. Y là cố ý cho ngựa tự đi kiếm ăn…..

Hơn nữa, y đối với Quách Tĩnh là hoàn toàn không có đề phòng, với võ công hiện tại của y, làm sao có thể không phát hiện người tới gần…..

Dương Khang không cam lòng nghĩ, đang muốn mở to mắt thì đột nhiên trước mắt xuất hiện một bóng đen, vội vàng trừng lớn hai mắt nói:

“Ngươi làm gì?”

Quách Tĩnh cúi người tới gần Dương Khang, nhưng không ngờ lúc này Dương Khang tỉnh lại, sửng sốt một lát, sau đó giơ tay lên giải thích:

“Trên tóc ngươi có cỏ khô……”

Dương Khang nhìn cỏ khô trên tay Quách Tĩnh, cảm giác mình quá mẫn cảm, chuyện bé xé ra to, tự giễu cười cười, đẩy Quách Tĩnh ra rồi ngồi dậy.

“Khang đệ, ngươi sinh khí? Có thể hay không nói cho ta biết nguyên nhân?”

Vấn đề này Quách Tĩnh đã suy nghĩ ban ngày, hắn căn bản không giấu được tâm sự, cho nên nhịn không được mà đi hỏi.

Dương Khang khoanh chân ngồi, một tay chống cằm, không nói gì nhìn Quách Tĩnh, xác định hảo huynh đệ này căn bản là cái gì cũng đều không hiểu, đành phải bất đắc dĩ giận dữ nói:

“Còn không phải bởi vì sự kiện kia, loại sự….. Chỉ có người rất thân mật mới giúp nhau làm, chúng ta từ nay về sau không thể làm như vậy nữa.”

“Chúng ta chẳng lẽ không đủ thân mật?”

Quách Tĩnh bị đả kích lớn, nguyên lai Khang đệ đối hắn khách khí như vậy.

Dương Khang mặt tràn đầy hắc tuyến, tranh thủ thời gian uốn nắn khái niệm này.

“Ta và ngươi chỉ là huynh đệ, loại sự tình này là tình nhân mới có thể làm.”

Quách Tĩnh sửng sờ, vừa nghĩ tới sẽ có những người khác đối với Khang đệ làm như vậy, thấy bộ dáng y động tình, nghe được thanh âm y rên rỉ, lập tức trong lòng hắn không ngừng thống khổ.

Dương Khang thấy bộ dáng Quách Tĩnh khổ sở, trong nội tâm không biết vì sao cũng có chút khó chịu, cười khổ vỗ vai của hắn nói:

“Tuy ta biết rõ ngươi đối với ta làm loại sự tình này không nên, nhưng xác thực cũng rất thoải mái. Nhưng mà ngươi cũng không thể mỗi ngày đối ta làm như vậy a, rất tổn thương thân thể.”

Đây chính là nói thật, trong một tháng này thật sự là vừa khoái hoạt vừa thống khổ, khiến cho y không thể tập trung tinh thần luyện công….. Đúng, nguyên lai khiến cho tinh thần y có chút không tập trung là do nguyên nhân này, từ nay về sau không làm sẽ tốt hơn.

Quách Tĩnh ngẩng đầu, nhìn biểu tình Dương Khang, biết Dương Khang nói thật, lập tức lắp bắp kinh hãi nói:

“Sẽ làm bị thương thân thể? Ta….. Ta không biết…..”

Dương Khang nặng nề gật đầu, bất quá nghĩ thầm, chính y biết sẽ làm bị thương thân thể mà lại mặc kệ cho Quách Tĩnh làm, y chịu trách nhiệm lớn nhất, bất quá y sẽ không thừa nhận.

“Ta cam đoan từ nay về sau sẽ không làm, có thể hay không đừng đuổi ta đi?”

Quách Tĩnh chờ mong nhìn Dương Khang.

Tuy không thể nhìn thấy thần thái Khang đệ là phi thường đáng tiếc, nhưng sẽ làm tổn thương thân thể, vậy hắn cũng chỉ đành nhẫn nại. Chính là….. Chính là bọn hắn từ nhỏ đã ngủ cùng một chỗ, đột nhiên thoáng cái đuổi hắn đi, hắn thật sự không quen a!

Dương Khang kiên quyết lắc đầu nói:

“Từ nay về sau chúng ta không nên ngủ cùng một chỗ, nếu ngươi cảm thấy ngủ cùng trướng bồng với mẹ ngươi không tiện, ta bảo Đà Lôi làm thêm một cái trướng bồng khác cho ngươi ở.”

Trước hôm nay, Dương Khang thật đúng là không có lo lắng qua vấn đề này, nhưng hôm nay mới ý thức được, bọn họ cũng đã mười bốn tuổi mà còn ngủ chung một cái giường, quá không bình thường.

Quách Tĩnh nghe được lời của Dương Khang, đôi mắt lập tức thất vọng, nghĩ muốn nói cái gì đó, sau cái gì cũng đều không nói.

Dương Khang đang muốn an ủi Quách Tĩnh vài câu, chợt thấy phía tây có một con ngựa lông toàn thân đỏ như máu vọt mạnh tới, chạy tới chỗ ngựa của Quách Tĩnh, sau một hồi loạn đá loạn cắn, hồng mã hướng phía bắc chạy như bay, biến mất vô tung vô ảnh.

Một lát sau, chỉ thấy xa xa hồng quang chớp động, hồng mã thoáng chớp mắt lại vọt tới, quấy rối một phen, lại trong khoảnh khắc chạy trốn xa xa, đứng ở bên ngoài hơn mười trượng hí dài, tựa hồ đối với kiệt tác tinh nghịch của mình thập phần đắc ý.

Dương Khang nghĩ thầm, rốt cuộc hôm nay là ngày mấy, vừa thấy tiểu điêu, hiện tại lại đụng tới cái BMWs này. Lập tức nói với Quách Tĩnh:

“Đi đem con ngựa kia phục tùng a, ngựa này rất là khó gặp, tốc độ của nó có thể ngang BMWs.”

Quách Tĩnh cũng nhìn thấy hồng mã này cùng ngựa bình thường bất đồng, nhìn cực đẹp lại chạy cực nhanh. Tuy cảm thấy hưng phấn, lại lo lắng hỏi:

“Nhưng ta không có học qua thuần mã, hồng mã này rất nổi danh, nghe nói đã quấy rầy nhiều người chăn nuôi, ta nghe nói có hơn chục người liên hợp muốn thu phục nó, nhưng đều không có thành công, ta một người có thể sao?”

Dương Khang đẩy bờ vai của Quách Tĩnh thúc giục hắn đi, còn mình thì lại một lần nữa nằm xuống, khẽ cười nói:

“Thuần mã rất dễ, muốn nó nghe lời, nghĩ biện pháp cưỡi nó đi, mặc kệ chuyện gì xảy ra cũng không buông tay, chờ nó không cách nào vùng vẫy nữa, nó sẽ là của ngươi.”

Quách Tĩnh sửng sờ nghe, cúi đầu nhìn Dương Khang nằm trong bụi cỏ, như có điều suy nghĩ.

Dương Khang dùng chân đá đá hắn, bất mãn nói:

“Nhanh đi, đừng buông tha nó, ta nghe tiếng chân ngựa của nó, lại chạy tới.”

Quách Tĩnh ngẩng đầu, mắt thấy một ít hồng quang hiện lên, đề khí khinh thân, tính toán lộ tuyến nó chạy trốn, liền thoáng cái nhào tới.

Dương Khang tuy không thấy, nhưng trong lỗ tai nghe được tiếng ngựa hí cùng tiếng vó ngựa không ngừng vang lên, biết là hồng mã xuất sử tất cả vốn liếng nó có đem Quách Tĩnh lỗ mãng hất xuống.

Tuy hồng mã khó thuần, nhưng Dương Khang lại biết Quách Tĩnh chính là chủ nhân của nó, cho nên y cũng không vội, vẫn nhìn bầu trời, trong nội tâm nhớ lại trận pháp Nữ Oa bảy mươi hai phương vị, bắt đầu ngẩn người, cũng quên luôn thời gian.

Chờ sau khi tiếng ngựa hí kinh tâm động phách trên thảo nguyên dừng lại, Dương Khang mới từ trong trận pháp lấy lại tinh thần, nhìn ánh mắt chiều dần dần nhuộm đổ bầu trời phương tây, mới giật mình thời gian đã qua nửa canh giờ.

Dựa vào, không ngờ hồng mã lại có thể lăn qua lăn lại như vậy, bất quá như thế thì sao? Sự nhẫn nại của Quách Tĩnh là vô địch.

Ừ….. Bất quá nửa canh giờ….. Năng lực ở phương diện kia cũng là vô địch….. Dương Khang lại lên đồng, nghĩ tới địa phương kia….. Dựa vào! Cái đầu này của y gần đây bị sao vậy?

Dương Khang lắc đầu, khởi động thân thể, y muốn nhìn một chút bộ dáng phục tùng của hồng mã, lại phát hiện Quách Tĩnh hướng chỗ y đi tới, đem y một lần nữa đẩy ngã nằm trong bụi cỏ.

“Uy! Quách Tĩnh! Ngươi làm cái gì?”

Dương Khang nhìn trên người Quách Tĩnh có cảm giác áp bách mười phần, trực giác cảm thấy nguy cơ, nhịn không được muốn đem hắn đẩy ra.

Quách Tĩnh đem Dương Khang đẩy ngã, một mực đè lại hai tay của y, mang theo mồ hôi, trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười, nói:

“Khang đệ, ngươi không phải nói, thuần mã rất dễ sao? Muốn nó nghe lời, nghĩ biện pháp cưỡi đi, mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng không được buông tay, chờ nó không cách nào vùng vẫy, nó là của ngươi.”

Dương Khang toàn thân đánh một cái rùng mình, nhưng ngoài mạnh trong yếu nói:

“Đúng vậy, đúng vậy. Nhưng hiện tại ngươi đang làm gì thế?”

Quách Tĩnh cười càng vui vẻ, cúi xuống bên tai Dương Khang nói khẽ:

“Vốn ta không tin, nhưng thần khí của hồng mã như vậy, rốt cuộc thành thành thật thật bị ta thuần phục. Làm sao bây giờ? Khang đệ, ta rất muốn ngươi a…..”

Dương Khang trợn mắt há hốc mồm, nhất thời quên giãy giụa…..