[Đồng Nhân Anh Hùng Xạ Điêu] Tĩnh - Khang

Chương 17: “Thuần mã”




Edit: Miu Miu.

Beta: Bạch Hồ.

—oOo—

Quách Tĩnh trên người đầy mồ hôi, toàn thân tản ra một cổ khí thế nồng đậm nóng rực, Dương Khang nhất thời không kịp phản ứng, Quách Tĩnh rõ ràng đem y đánh đồng với ngựa, trừng hai mắt, có chút nghi hoặc mà hỏi thăm:

“Ngươi muốn ta sao?”

Quách Tĩnh cúi đầu nhìn Dương Khang nằm trong bụi cỏ, Khang đệ thường ngày khôn khéo lại thất thố lộ ra biểu tình mờ mịt, làm hắn không khỏi sững sờ.

Hắn muốn làm gì? Hắn muốn…… Hắn…… Hắn muốn lại nhìn thấy thần thái động tình của Khang đệ…… Muốn được càng nhiều càng nhiều…… Hắn không muốn cùng y làm huynh đệ, muốn y làm tình nhân của hắn…… Nhưng mà hắn phải nói như thế nào?

Trực giác Quách Tĩnh cho biết, hắn không thể theo ý trái tim nói ra, nếu không Khang đệ sẽ sinh khí, không chỉ không cho hắn cùng ngủ một chỗ mà còn đem hắn đuổi đi.

Dương Khang lại hiểu lầm thần sắc do dự của Quách Tĩnh, bất đắc dĩ cười nói:

“Ngươi không phải là muốn cùng ta ngủ a?”

Tuy đây không phải là lời hắn muốn nói, nhưng xác thực là hắn muốn. Quách Tĩnh nhìn khuôn mặt tươi cười của Dương Khang, vô ý thức gật đầu.

Dương Khang nhếch miệng, giận dữ nói:

“Được rồi, chỉ là không cho phép lại ôm ta ngủ, lại càng không cho phép làm tiếp loại việc kia.”

Quách Tĩnh thất vọng gật đầu.

Đột nhiên tiếu dung Dương Khang thu lại, hừ lạnh một tiếng tính sổ nói:

“Ngươi được đấy, rõ ràng đem ta thành ngựa mà cưỡi.”

Dương Khang thật không biết nên hỏi hắn cái gì, Quách Tĩnh giống như một con đại cẩu, vô luận y dạy cái gì đều học được rất nhanh, hơn nữa rõ ràng còn có thể từ một suy ra ba!

Quách Tĩnh ngẩn ngơ, lúc này mới kịp phản ứng mình làm cái gì, vội vàng nhảy dựng lên, đem Dương Khang túm đứng dậy, lắp bắp giải thích nói:

“Khang đệ, ngươi đừng sinh khí, ta…… Ta thấy hồng mã cùng ngươi tính tình rất giống……”

Giống? Giống chỗ nào?

Dương Khang liếc qua hồng mã mềm mại đứng bên cạnh Quách Tĩnh, nó thỉnh thoảng dùng cổ cọ cọ mặt của Quách Tĩnh, một bộ dáng nịnh nọt. Dương Khang mị mị hai mắt, phi thường khó chịu.

Quách Tĩnh hướng bốn phía nhìn lại, phát hiện bởi vì hồng mã quấy rối, hai con ngựa của hắn và Dương Khang cưỡi đến đây đã sớm không biết chạy đi đâu. Bất quá thanh thông mã đều huấn luyện rất khá, có thể tìm về bộ lạc, bọn họ ngược lại không cần tận lực đi tìm, nếu bọn hắn muốn đi về, cũng chỉ có thể cùng cưỡi hồng mã.

Tuy hồng mã không có yên ngựa, nhưng đối với Quách Tĩnh và Dương Khang mà nói, không có gì trở ngại, Quách Tĩnh đi đầu phi thân lên ngựa, sau đó hướng Dương Khang đưa tay ra, cười nói:

“Khang đệ, chúng ta trở về đi.”

“Ta không ngồi phía trước, ngồi đằng sau.”

Dương Khang về phía sau đi một bước, ý định ngồi ở đằng sau Quách Tĩnh. Kế hoạch của y vô cùng hảo, y khinh thân nhảy lên, hồng mã lại đột nhiên cúi đầu quay một trăm tám mươi độ.

Dương Khang xác thực là theo kế hoạch cưỡi hồng mã, nhưng lại là mặt đối mặt ngồi ở trong ngực Quách Tĩnh.

Làm cái gì chứ?

Dương Khang nhíu nhíu mày nghĩ muốn nhảy xuống, đồng thời hồng mã phát hiện ngoại trừ Quách Tĩnh lại có người cưỡi nó, lập tức tức giận đến không nhẹ, cao cao nâng lên chân trước loạn đá.

Dương Khang bị trọng lực tác dụng mạnh nên áp về phía Quách Tĩnh, đang muốn tức giận mắng hồng mã biến thái thì hồng mã lại đột nhiên buông chân trước, hai chân sau loạn đá. Dương Khang vì không muốn bị hất ngã, không có lựa chọn nào khác đành phải ôm sát Quách Tĩnh.

Nhưng Quách Tĩnh lại không muốn đi trấn an hồng mã. Hắn cảm thấy khí tức của Dương Khang phun tại cổ của hắn, thân thể của hai người không hề có khoảng cách dán sát vào nhau, sau đó……

Sau đó…… Toàn thân Quách Tĩnh chấn động một cái, bởi vì Dương Khang ngại hồng mã hóa điên, trực tiếp dùng hai chân quàng lên eo của Quách Tĩnh, cả người hai tay hai chân quấn trên người của hắn.

“Nhanh…… Nhanh lên…… A!”

Dương Khang vốn định nói nhanh đem hồng mã thu phục, nhưng hồng mã lại chạy như điên, làm Dương Khang nói không trọn một câu, chỉ có bất đắc dĩ mà đem mặt chôn ở bên gáy Quách Tĩnh.

Quách Tĩnh nghe Dương Khang nói không rõ nghĩa, nhất thời nhớ tới những ngày mỗi sáng sớm bọn họ đều làm sự kiện kia, nhịn không được nuốt nước miếng, trong lồng ngực một ngọn lửa thoáng cái bốc cháy lên, hướng bụng dưới tụ tập.

Cùng dán với nhau một chỗ, Dương Khang tự nhiên có thể cảm giác được thân thể Quách Tĩnh có biến hóa, tức giận ngẩng đầu trợn mắt nhìn hắn.

“Ngươi cái này…… Cầm thú, rõ ràng…… Ô…… Như vậy cũng có thể…… Ngô……”

Hồng mã xóc nảy kinh hoàng làm cho lời nói Dương Khang đứt quãng, chính y cũng nghe được giận dữ mắng mỏ như vậy căn bản không có lực uy hiếp gì, mà giống như là làm nũng, đành im lặng không nói chữ nào, cầu nguyện hồng mã trước đó đã bị Quách Tĩnh thuần phục làm tiêu hao thể lực lớn của nó, lần này lăn qua lăn lại thời gian có thể ít một chút.

Nhưng mà Dương Khang phát giác y xem thường nghị lực của hồng mã này, nó trên thảo nguyên chạy như điên hơn một canh giờ, đúng là tinh thần càng lúc càng mạnh.

Quách Tĩnh hai chân kẹp chặt bụng ngựa, tựa như dùng dây thừng trói lấy, theo thân ngựa cao thấp phập phồng, thủy chung chưa quẳng hắn xuống lưng ngựa. Hồng mã nhất thời chân sau đá mạnh, giống như nổi điên, Dương Khang bị nó làm cho choáng váng, đành phải ôm chặt Quách Tĩnh trước mặt, cái gì cũng không nghĩ.

Nhưng có một chuyện Dương Khang không nghĩ cũng không được.

Nãy giờ bị xóc nảy, ‘vật kia’ lại dán tại cái mông của Dương Khang, càng lúc càng lớn. Dương Khang cắn răng muốn trốn tránh, vịn vai Quách Tĩnh nhô eo lên, ‘vật kia’ cũng động theo Dương Khang, hơn nữa hồng mã lại chạy loạn như điên, có mấy lần lại theo Dương Khang lướt qua chỗ tư mật, cho dù là cách quần áo, Dương Khang cũng giật mình không nhẹ.

“Nhanh lên…… Đem vật kia…… Giải quyết hết……”

Dương Khang tại bên tai Quách Tĩnh nghiến răng nghiến lợi nói.

Quách Tĩnh một tay ôm eo Dương Khang, vô tội nói:

“Tình huống bây giờ của ta, căn bản không có khả năng tĩnh tâm điều tức được.”

Dương Khang tại trong lúc bối rối không có phát hiện Quách Tĩnh vẫn còn sức lực vịn eo của y, hơn nữa nói chuyện cực kỳ lưu loát, căn bản không giống bộ dáng thúc thủ vô sách. Toàn bộ chú ý của Dương Khang đều tập trung tại sự việc đáng hận kia, sợ một khi không cẩn thận thì đằng sau của mình khó giữ được.

Dương Khang vốn định ký thác hy vọng ma xát một hồi, ‘vật kia’ của Quách Tĩnh có thể tự tiêu sưng, nhưng nghĩ lại, thứ này y từng tự tay thể nghiệm qua, nghị lực cùng thể lực của ‘nó’ cũng không phải bình thường, y không muốn cứ như vậy tại trên lưng hồng mã ngốc nửa canh giờ, đành phải nghĩ biện pháp khác.

Quách Tĩnh nhìn bộ dáng Dương Khang vừa tức vừa vội, nghe y không ngừng giận dữ mắng mỏ cùng âm thanh hút không khí, hắn lại không muốn loại tra tấn ngọt ngào này chấm dứt nhanh như vậy, thậm chí bắt đầu có kỹ xảo bỏ mặc hồng mã tùy ý chạy loạn.

Hắn là không phải biến thành xấu đi? Quách Tĩnh trong nội tâm hiện lên một hồi bất an, nhưng Khang đệ trước mắt bởi vì xao động mà tuấn nhan ửng đỏ, thân thể trong ngực mềm dẻo, hai thân thể cùng ma xát một chỗ có tư vị mất hồn, nhất thời đem cảm giác áy náy trong nháy mắt xóa đi.

Không lưu một tia dấu vết.

Dương Khang vốn định trực tiếp nhảy xuống, nhưng động tác của hồng mã hoàn toàn không thể dự đoán được, không may y té xuống, cho dù y có võ công, cũng sẽ rất đau a.

Dương Khang rất sợ đau, cho nên dù có nghĩ cũng không dám buông tay, ngược lại càng ra sức ôm sát Quách Tĩnh, trong lòng vô số lần nguyền rủa hồng mã dữ dằn này.

Cho đến khi thái dương hoàn toàn lặn xuống núi, hồng mã mới hồng hộc thở hổn hển an tĩnh lại. Quách Tĩnh vuốt sau lưng Dương Khang cười nói:

“Tốt lắm, lúc này nó sẽ không lại kháng cự ngươi cưỡi trên người nó.”

Dương Khang từ trên người của Quách Tĩnh cọ xuống, ngay lúc thân thể cử động, ‘vật kia’ của Quách Tĩnh vẫn đang cương, tránh không được sự đụng chạm, làm cho Quách Tĩnh nhịn không được kêu rên một tiếng. Dương Khang nheo lại hai mắt, yên lặng nhìn hắn hỏi:

“Hồng mã này thật sự sẽ không tái phát điên sao?”

“Thật sự.”

Quách Tĩnh nhìn thấy hai gò má Dương Khang bởi bị lăn qua lăn lại mà hồng nhuận, không khỏi phóng nhu thanh âm.

Dương Khang có được trả lời xác định, liền không lưu tình chút nào một cước đem Quách Tĩnh đạp xuống.

Quách Tĩnh bởi vì hồng mã đình chỉ giãy dụa cho nên không hề đề phòng mà bị đạp xuống, sững sờ ngồi ở trên cỏ, ngẩng đầu khó hiểu nhìn Dương Khang.

Dương Khang ngồi trên lưng hồng mã xoay người, một mực cưỡi trên lưng của nó, từ trên cao nhìn xuống Quách Tĩnh nói:

“Ngươi tự giải quyết chuyện của ngươi đi, ta về trước.”

Dứt lời, đầu cũng không quay lại, cưỡi hồng mã tuyệt trần mà đi.

Quách Tĩnh bị đả kích ngồi trên cỏ, cúi đầu tỉnh lại. Xong rồi, Khang đệ nhất định là nhìn ra hắn một mực trêu y……

—————————–

Cho đến gần giờ tý, Quách Tĩnh mới trở lại bộ lạc, xa xa nhìn thấy trướng bồng của hắn và Dương Khang ẩn ẩn truyền đến ngọn đèn dầu yếu ớt, làm bất an của hắn lập tức yên ổn xuống.

Khang đệ vì hắn lưu đèn, xem ra sẽ không đuổi hắn đi.

Quách Tĩnh nhịn không được đề khí dùng khinh công, ngoài trướng bồng, hồng mã thấy hắn trở về, nhịn không được đứng lên muốn hí, Quách Tĩnh vội vàng ngăn nó lại, lúc này mới thiểm nhập trướng bồng.

Chỉ thấy ngọn đèn trong hôn ám, Dương Khang đã sớm nằm ngủ trên giường. Quách Tĩnh khinh thủ khinh cước rửa mặt, thay đổi quần áo sạch sẽ, lúc này mới thổi tắt ngọn đèn dầu, cẩn cẩn dực dực bò lên giường.

Vừa định như thường ngày đem Dương Khang ôm vào trong ngực, nhưng tay vươn ra một nửa thì nhớ tới, Dương Khang từng nói từ nay về sau không cho phép hắn ôm.

Quách Tĩnh ảm đạm thu tay về, quy củ nằm một bên trên giường, nhìn trướng bồng trên đỉnh đầu xám trắng, như thế nào cũng ngủ không được.

Làm huynh đệ nguyên lai là thống khổ như vậy sao? Vậy hắn thà rằng không cần……

Quách Tĩnh đang miên man suy nghĩ, mà bên cạnh hắn là Dương Khang lại ngủ không an ổn, trở mình vài cái, nhích lại gần Quách Tĩnh bên này, cho đến khi tiến đến bên người Quách Tĩnh, như là rốt cục cảm nhận được ôn hòa làm y an tâm, lộ ra một mỉm cười thỏa mãn, không chút khách khí tại trong ngực Quách Tĩnh tìm được một vị trí thoải mái, còn cọ cọ, lầm bầm vài tiếng mơ hồ không rõ ý nghĩa, lúc này mới ngủ thật say.

Quách Tĩnh cứng ngắc thân hình, xác định Dương Khang chỉ là tại trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh vô ý thức làm ra các cử động liên tiếp này, chứ không phải cố ý trêu chọc hắn, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Hắn nhịn không được xoa mái tóc đen dài của Dương Khang, tự nhủ cười nói:

“Khang đệ, đây là ngươi chính mình dựa vào, ta cái gì đều không có làm a……”

Hết chương 17.