[Đồng Nhân Anh Hùng Xạ Điêu] Tĩnh - Khang

Chương 46: Lạc đường




Edit: Miu Miu.

Beta: Bạch Hồ.

—oOo—

Dương Khang đột nhiên không muốn nhìn tình hình trong nội viện, phi thân lên nằm trên nóc nhà, từng ngụm từng ngụm thở phì phò.

Vừa mới nãy nóng vội lo cho an nguy của Quách Tĩnh, lại một hơi chạy tới đây, lúc này vừa thả tâm xuống, tứ chi bủn rủn vô lực, nơi bị gấm xà làm bị thương bây giờ bắt đầu ẩn ẩn đau.

Dương Khang dùng sức mở to hai mắt, nghĩ thầm, Âu Dương Khắc nuôi ba con gấm xà này không phải là có độc a? Vì sao hiện tại trái tim của mình đau như vậy, ngay cả hít thở cũng khó khăn?

Dương Khang tuyệt đối sẽ không thừa nhận, lòng của y đau, là vì Quách Tĩnh.

Dương Khang nhìn bầu trời xanh thẳm mà phát ngốc, cảm giác giống như qua thật lâu, kỳ thật chỉ là mới một lát, Dương Khang nghe được thanh âm Quách Tĩnh kiên quyết từ giã truyền đến.

Tuy không biết tiền căn hậu quả, nhưng Dương Khang cũng có thể ít nhiều đoán được chuyện gì xảy ra.

Nhất định là khi Trình Dao Ca về, Trình lão cha hoài nghi Quách Tĩnh là đầu sỏ, sau đó Trình Dao Ca giải thích, Trình lão cha muốn tạ ơn, muốn giữ lại.

Ở cổ đại, nữ tử bị người bắt đi, danh tiết sẽ bị mất, Trình lão cha thấy Quách Tĩnh tuấn tú lịch sự, khẳng định muốn hắn lưu lại làm con rể.

Mà Quách Tĩnh, sẽ không ứng phó được tình huống này, những người kia toàn là cao thủ, cho nên mới không thoát thân được.

Dương Khang hít sâu một hơi, biết rõ tất cả chuyện này đều hợp tình hợp lý, nhưng mà nhịn không được bắt đầu nghĩ đông nghĩ tây.

Cái này không giống y a……

Tuy y cảm giác được gần đây mình vô tâm vô phế, nhưng mà không nghĩ tới chính mình sẽ yếu ớt như thế, nếu như trước kia, y đã sớm nhảy xuống đem Quách Tĩnh tuyên thệ chủ quyền, không nói hai lời đoạt đi rồi.

Bởi vì càng quan tâm, lại càng chú ý, sợ sẽ mất đi?

Nếu như Quách Tĩnh kỳ thật đối với mình chỉ là tình huynh đệ, y phải làm sao bây giờ?

Ừ…… Hay là trở về trực tiếp áp đảo hắn…..

Bên kia Dương Khang vẫn miên man suy nghĩ, Quách Tĩnh ở trong nội viện nhìn một đám người không ngừng khen ngợi hắn, lòng nóng như lửa đốt.

Quách Tĩnh cho tới bây giờ không có bị nhiều người như vậy vây công qua, lần đầu cảm nhận được sức mạnh ngôn ngữ lớn hơn đao kiếm.

Hắn sinh trưởng tại thảo nguyên, người Mông Cổ bình thường ngay thẳng, trong nội tâm nghĩ sao nói vậy, tuyệt đối sẽ không quanh co lòng vòng.

“Trình cô nương, ta thật sự phải đi, Khang đệ còn đang ở Tri phủ.”

Quách Tĩnh giận tái mặt nói với Trình Dao Ca. Hắn vốn mặt không biểu tình, lúc này lông mày dựng lên, mặt chìm như nước.

Trình Dao Ca đang không biết trả lời như thế nào, Trình lão cha một bên khoát tay nói:

“Không vội không vội, ta sai người đi Tri phủ là được. Hừ! Dám bắt khuê nữ của ta! Thật to gan!”

Trình gia ở đây cũng tính là phú quý, cùng Cái Bang giao hảo, bình thường nhân sĩ cũng không dám tự ý động. Cho nên sau khi Trình Dao Ca mất tích, người Trình gia cũng không có nghĩ tới tri phủ cách vách, ngược lại hướng ngoài thành đi tìm.

Trình Dao Ca cắn môi dưới, cúi đầu nói:

“Quách đại ca, đệ đệ kia của ngươi hẳn là không quan trọng, ngươi lưu lại ngồi trong chốc lát. Hay là…… Hay là ngươi ghét bỏ ta?”

Trình Dao Ca nói xong lời này, vành mắt đều đỏ. Nàng vốn là đệ nhất mỹ nữ Thái Hồ, xinh đẹp như hoa, lúc này ôn nhu dịu dàng, càng điềm đạm đáng yêu.

Nhưng ở trong mắt Quách Tĩnh, nàng và những người khác không có gì bất đồng, chỉ là người xa lạ mà thôi.

Về phần nàng nói một nửa mang theo ngụ ý, Quách Tĩnh càng nghe không hiểu. Quách Tĩnh lo lắng cho Dương Khang, lập tức ôm quyền nói:

“Ta đi trước, Trình cô nương, cáo từ.”

Trình Dao Ca không nghĩ tới Quách Tĩnh sẽ không cho nàng mặt mũi, những lời này chẳng khác nào nói là ghét bỏ nàng, không khác nào ở trước mặt mọi người quăng cho nàng một cái tát, nước mắt chảy xuống, vội vàng liền giơ tay áo che mặt, hướng trong phòng chạy đi.

Trình lão cha thấy Quách Tĩnh kiên quyết như thế, cũng không lưu giữ đối phương, liền thở dài, sau cũng buông tha.

Quách Tĩnh đâu còn tâm tình đi nghiên cứu vì sao Trình Dao Ca khóc, thừa dịp lúc mọi người đang sững sờ, xoay người rời đi, khi hắn từ cửa chính Trình gia bước ra, liếc thấy người nằm trên tượng đá thạch sư, kinh hỉ đi qua nói:

“Khang đệ, ngươi trốn ra?”

Dương Khang ngẩng đầu lên, nhìn Quách Tĩnh sắc mặt vui mừng, không khỏi cười chính mình quá nhạy cảm, gật đầu nói:

“Ân.”

“Ân, ngươi có muốn xem Trình cô nương? Nàng cũng nói cám ơn ngươi.”

Quách Tĩnh do dự một chút, hắn không muốn Dương Khang tiếp xúc với bất luận nữ tử nào, nhưng hắn lại không thể giấu Dương Khang loại chuyện này.

Dương Khang nghe vậy thiếu chút nữa cuồng tiếu, Dương Khang vừa rồi có nghe được câu nói cuối cùng của Quách Tĩnh, cơ hồ vô hạn đồng tình với Trình Dao Ca. Quách Tĩnh không hiểu phong tình có thể bức điên người khác a.

“Không đi, chúng ta không phải còn đi cứu Lục Quán Anh?”

“Ân.”

Quách Tĩnh thật cao hứng, kỳ thật hắn cảm thấy Trình Dao Ca rất kỳ quái, sau này vẫn là không gặp sẽ tốt hơn.

“Bất quá, ta trước giúp ngươi sơ hảo tóc.”

Dương Khang lúc này mới phát hiện mình tóc còn chưa sơ, liền dắt Quách Tĩnh đến hẻm nhỏ bên cạnh, xoay người cho Quách Tĩnh buộc tóc.

Dương Khang cũng không nói cho Quách Tĩnh biết chuyện mình và Âu Dương Khắc, nếu nói ra, quá phiền toái, chờ có cơ hội lại từ từ nói. Ngược lại Quách Tĩnh đang buộc tóc phát giác có mấy vết trảo không được tự nhiên trên cổ Dương Khang, bất quá hắn cho là muỗi đốt mà thôi.

Hai người bọn họ vốn định muốn lẻn vào đại viện tri phủ lần nữa, mới đi được vài bước, gặp được gia đinh Lục gia, nói cho bọn họ biết Lục Quán Anh đã trở về Quy Vân trang.

Dương Khang lấy làm kỳ lạ, vội vàng dắt lấy Quách Tĩnh chạy trở về Quy Vân trang, vào đại đường thì liền nhìn thấy Lục Quán Anh đang êm đẹp đứng ở nơi đó, vô cùng rạng rỡ.

“Ngươi không có việc gì?”

Dương Khang nghi hoặc đi vòng quanh Lục Quán Anh vài vòng.

Theo lý thuyết, đệ đệ kia của y hẳn là có thù tất báo, nhất định sẽ phản áp tiểu tử Lục Quán Anh này gấp trăm lần, làm sao có thể không có chuyện gì? Chẳng lẽ đệ đệ bị áp lần nữa? Chính là Lục Quán Anh bị y cho một cái Niêm Hoa châm, hữu tâm vô lực a!

Lục Quán Anh như là nhìn thấu suy nghĩ Dương Khang, nhe răng cười, thấp giọng nói:

“Hắc hắc, còn có ngón tay cùng đạo cụ……”

Dương Khang trừng hắn, vội vàng thay đổi chủ đề nói:

“Ngươi như thế nào trốn được?”

Dựa vào! Hắn nói… quá chi tiết, tỉ mỉ a! Nhưng trước mặt Lục Thừa Phong, y muốn bảo trì hình tượng tiểu sư đệ ngây thơ thuần khiết a!

Lần này trả lời Dương Khang không phải Lục Quán Anh, mà là Lục Thừa Phong. Chỉ nghe hắn kích động nói:

“Sư đệ, là sư phụ cứu Quán Anh ra.”

Dương Khang bừng tỉnh đại ngộ, nghĩ thầm khó trách.

Chỉ có Hoàng dược sư mới không đánh mà vẫn chế trụ được Hắc phong song sát, đáng tiếc y không xem được kịch vui a.

Lúc này Lục Thừa Phong đem mọi chuyện từ đầu đến cuối nói một lần.

Nói đơn giản chính là Hoàng dược sư phát hiện chỗ ở của Hắc phong song sát, đi thanh lý môn hộ, Hắc phong song sát quá sợ hãi, Hoàng dược sư trùng hợp gặp được Lục Quán Anh, liền đem hắn cứu trở về.

Về phần Hoàn Nhan Dương, bởi vì Dương Khang sớm hướng hắn nói võ công đã bị phế, liền không có truy cứu.

Sau khi đưa Lục Quán Anh về Quy Vân trang, Hoàng dược sư thu Lục Thừa Phong làm đồ đệ, dạy hắn một bộ võ công chuyên dụng cho người tàn tật, đây là võ công mà hắn vì đồ đệ của mình nghĩ ra. Cũng nói có thể truyền võ công đảo Đào Hoa cho Lục Quán Anh, dặn dò xong hết thảy liền vội vàng rời đi.

“Hắc hắc, sư tổ còn thuận tiện giúp ta giải Niêm Hoa châm.”

Lục Quán Anh hướng Dương Khang tễ mi lộng nhãn. Nhưng mà tuyệt đối không dám lại gần y.

Dương Khang hừ lạnh một tiếng, nghĩ thầm, thực tiện nghi tiểu tử này.

Lục Thừa Phong hôm nay giải khai được khúc mắc quấn quanh nhiều năm, vui mừng quá đỗi càng không chịu để Quách Tĩnh cùng Dương Khang rời đi, ở Quy Vân trang mở một buổi tiệc, cho bọn họ lưu lại uống rượu.

Dương Khang nhìn bầu trời đã đến buổi chiều, liền quyết định lưu lại một đêm. Ngược lại Lục Quán Anh hận không thể để ôn thần Dương Khang này sớm đi một chút. Nhưng Dương Khang đã uống quá chén, vô lực bước đi, muốn đi cũng không được.

Ban đêm, Quách Tĩnh dìu lấy Dương Khang uống đến say khướt về tiểu viện. Dương Khang cực độ không công bằng hét lên:

“Vì cái gì ngươi uống so với ta nhiều hơn, lại không say?”

Quách Tĩnh biết Dương Khang say, chỉ cười không nói.

Ở trên thảo nguyên, hắn đều đem rượu mạnh như nước lạnh mà uống, rượu nhạt Giang Nam làm sao có thể khiến hắn say?

Bất quá Lục Quán Anh thật không hỗ là đứng đầu thủy tặc, cho dù rượu phần lớn là do hắn đỡ thay Dương Khang, nhưng đối phương vẫn có năng lực khiến Dương Khang quá chén.

Dương Khang gió đêm thổi lạnh, cảm thấy dưới chân bủn rủn, đặt mông ngồi ở trên tảng đá lớn trong đình viện, hướng Quách Tĩnh duỗi ra hai tay, xấu xa nói:

“Ta đi không được, ngươi cõng ta.”

Quách Tĩnh nhìn Dương Khang khó được biểu lộ ra bộ dáng làm nũng, hắn không có biện pháp cười cười, xoay qua chỗ khác ngồi xổm người xuống.

Dương Khang không chút khách khí bổ nhào về phía trước, hai tay ôm cổ Quách Tĩnh, đắc ý cười, nói:

“Quách Tĩnh, còn nhớ rõ không? Buổi tối mười một năm trước, trên thảo nguyên, ta và ngươi lần đầu tiên gặp được sư phụ chúng ta, sau ngươi cũng là đen đủi như vậy cõng ta.”

“Ân.”

Nhớ tới một đêm kia, đường cong trên mặt Quách Tĩnh không khỏi biến thành nhu hòa.

“Quách Tĩnh, ngươi biết không? Từ buổi tối đó, ta mới chính thức nhận định ngươi là huynh đệ của ta.”

“Ân.”

Quách Tĩnh cúi đầu nhìn mũi chân mình, nguyệt quang nhu hòa chiếu vào trong đình viện, hắn và bóng dáng của Dương Khang ở cùng một chỗ, phân không rõ ai là ai.

Tuy chuyện lúc nhỏ không nhớ rõ lắm, nhưng Quách Tĩnh lại biết Khang đệ luôn có cảm giác bất an, chuyện gì cũng không dễ tin người khác. Như Đà Lôi là cùng bọn họ lớn lên, vẫn là bất hòa.

“Biết rõ vì cái gì không? Là vì lúc đó ta mới xác định, thật sự vô luận ta ở nơi nào, ngươi đều có thể tìm được ta.”

Dương Khang thì thào tự nói, hai tay vòng quanh cổ Quách Tĩnh không khỏi xiết chặt.

“Con người của ta, rất dễ lạc đường, tìm không thấy ta, ta rất có thể cứ như vậy lạc mất. Cho nên, đừng để ta bị lạc mất.”

“Ân.”

Quách Tĩnh trân trọng đáp ứng.

Đợi cho một lúc lâu, hắn mới cảm giác được lời Dương Khang kỳ lạ, vừa định hỏi, phát hiện hơi thở Dương Khang ổn định, không ngờ là đang ngủ.

Quách Tĩnh cười cười, tiếp tục từng bước một hướng phía trước đi tới, mặc dù trong Quy Vân trang có trận pháp, nhưng hắn đã ở đây nhiều ngày, cho nên không cần Dương Khang chỉ điểm, cũng có thể biết rõ đường xá.

Nhưng lúc này, Quách Tĩnh không hy vọng đi hết con đường này, hắn tình nguyện cứ như vậy mà đi mãi.

Khi Dương Khang ngủ được một lát thì tỉnh lại, phát hiện mình còn nằm trên lưng Quách Tĩnh, hắn vẫn đang cõng y bước đi trong đình viện dưới ánh trăng sáng ngời, cho rằng Quách Tĩnh lạc đường, cười khổ chỉ rõ phương hướng.

Quách Tĩnh cũng không để ý, cõng Dương Khang về tiểu viện, hỏi y có muốn uống hay ăn gì đó không.

Dương Khang vịn đầu nói không cần, muốn đi tắm rửa.

Ban ngày bị ba con gấm xà của Âu Dương Khắc thiếu đạo đức gây ra một đống vết thương, tuy sau đó miệng vết thương đã kết vảy, nhưng thân thể vẫn là có cảm giác không thoải mái, tất nhiên là muốn tắm rửa sạch sẽ mới ngủ.

Vừa nghe Dương Khang muốn tắm rửa, Quách Tĩnh liền đi nấu nước ấm, hiện tại vốn là mùa hạ, nước ấm ngược lại không cần quá nhiều, bất quá chờ hắn chuẩn bị cho tốt trở lại phòng ngủ, phát hiện Dương Khang đã nằm ở trên giường ngủ.

Quách Tĩnh biết Dương Khang thích sạch sẽ, ở trên thảo nguyên bởi vì nguồn nước thiếu thốn, nhưng sau khi đến Trung Nguyên, Dương Khang là mỗi ngày cần phải tắm rửa mới có thể chìm vào giấc ngủ.

Cho nên hắn cúi người, buồn cười vỗ vỗ gương mặt của Dương Khang nói:

“Khang đệ, có tắm hay không?”

Quách Tĩnh vỗ như vậy một lát, không có đánh thức được Dương Khang, ngược lại làm cho Dương Khang e ngại co rút một chút, ánh mắt lại không mở ra.

“Khang đệ, tỉnh tỉnh, có phải gặp ác mộng?”

Quách Tĩnh cả kinh, vội vàng lắc lắc bả vai Dương Khang.

Dương Khang phút chốc giương đôi mắt, thấy sắc mặt Quách Tĩnh đầy lo sợ sau đó mới bình phục xuống, Dương Khang cầm lấy tay áo của Quách Tĩnh từng ngụm từng ngụm thở phì phò.

Dương Khang chỉ nói là mình bị bóng đè, Quách Tĩnh thay đổi tư thế, Dương Khang nằm trên người hắn, Quách Tĩnh một tay vòng quanh eo của Dương Khang, một tay vuốt lưng của y.

Dương Khang nhắm mắt lại ngửi ngửi khí tức của Quách Tĩnh, bình tĩnh một chút. Có thể là ban ngày bị xà quấn quá không thoải mái, vừa nãy mơ thấy ác mộng, cả người y rơi vào một động xà, vạn xà quấn thân, lần này lại không có người đến cứu y.

Bất quá, chỉ là mộng mà thôi.

Mặc dù là mộng, nhưng kết hợp ban ngày bị xà quấn thân, loại cảm giác chân thật này làm cho Dương Khang trong lòng bực bội. Thật sâu thở ra, Dương Khang từ trên người Quách Tĩnh đứng dậy, thản nhiên nói:

“Ta đi tắm rửa.”

Quách Tĩnh khẽ giật mình, tuy ngọn đèn dầu trong phòng cũng không sáng, nhưng Quách Tĩnh mắt sắc thấy dưới vạt áo Dương Khang, có một vết đỏ. Thật dài, rất giống vết roi.

Quách Tĩnh đang định hỏi rõ ràng, Dương Khang đã vọt đến sau tấm bình phong.

Quách Tĩnh trong đầu đột nhiên hiện ra lời Dương Khang nói khi nãy, cảm giác bất an bao phủ trong lòng, lập tức hướng sau tấm bình phong đuổi theo. Lúc này Dương Khang vừa thoát quần áo, Quách Tĩnh chỉ liếc nhìn, giống như bị sét đánh.

Trên thân thể trắng nõn kia, cơ hồ không có một khối da thịt nào hoàn hảo, toàn thân đều là vết đỏ khiến cho người ta giật mình.