[Đồng Nhân Anh Hùng Xạ Điêu] Tĩnh - Khang

Chương 49: Đảo Đào Hoa




Edit: Miu Miu.

Beta: Bạch Hồ.

—oOo—

Ngày hôm sau, hai người chính thức bái biệt Lục Thừa Phong. Dương Khang không chút khách khí cầm lấy một xấp lộ phí dày khi sư huynh đưa tới, dù thế nào đi nữa, y đi Quy Vân trang mục đích vốn là vay tiền, ai biết sẽ ở lại nhiều ngày như vậy.

Thủy trại Thái Hồ cho một con thuyền lớn đưa bọn họ tới đảo Đào Hoa.

Dương Khang cảm thấy may mắn vì có thuyền, nếu không sẽ không có người chèo thuyền đưa bọn họ đi đảo Đào Hoa.

Quách Tĩnh cuộc đời này là lần đầu nhìn thấy biển rộng, so với Thái Hồ, càng rộng lớn hơn. Nghe được vị mặn của biển trong gió, nhìn trời xanh biển rộng, làm lòng người khoan khoái hẳn.

“Thích?”

Dương Khang cùng Quách Tĩnh sóng vai đứng ở mũi thuyền, cười hỏi.

Quách Tĩnh nhẹ gật đầu.

“Vậy sau này chúng ta nghĩ biện pháp ở lại đảo Đào Hoa, thế nào?”

Dương Khang cười tủm tỉm đề nghị.

Quách Tĩnh khiếp sợ mà đem ánh mắt nhìn trên mặt biển thu hồi lại, cúi đầu nhìn về phía Dương Khang. Hắn vô số lần nghĩ tới, từ nay về sau cùng với Khang đệ hai người cùng một chỗ, nhưng đây là lần đầu nghe thấy Khang đệ chủ động nói ra.

“Không muốn cùng ta ở một chỗ sao?”

Dương Khang khiêu mi, bộ dáng bất mãn.

“Nguyện ý.”

Quách Tĩnh nghiêm túc trả lời, cuối cùng còn bỏ thêm một câu:

“Ngươi ở đâu, ta ở đó.”

Dương Khang nhìn thân ảnh của mình trong đôi mắt hắc diệu thạch của Quách Tĩnh, chẳng biết tại sao lại đỏ mặt lên.

Muốn chết, vì cái gì giống như là cầu hôn a?

Dương Khang không được tự nhiên dời ánh mắt làm như đang ngắm phong cảnh, không lâu sau, tại xa xa trên mặt biển thấy được một cái tiểu đảo.

Xa xa nhìn lại, trên đảo xanh um tươi tốt, đáng tiếc bọn họ tới không phải là mùa xuân, nếu không có thể xem được hoa đào.

Thuyền biển chở bọn họ tới bến tàu, Dương Khang khách khí nói nhà đò có thể rời đi, nhưng nhà đò nói là được người nhờ vã, có thể ở chỗ này chờ bọn họ hai ngày.

Dương Khang biết đây nhất định là nể mặt Lục Quán Anh, nhưng vẫn móc ra vài thỏi bạc tạ ơn nhà đò.

Dù sao bạc này cũng là của Lục gia. Dương Khang không có lương tâm nghĩ.

Tâm tư của Dương Khang rất nhanh đã bị ba chiếc thuyền trên bến tàu hấp dẫn, ba chiếc thuyền này không phải của nhà đò, cũng rất nhỏ, có thể thấy được là tự chèo mà đến.

Chẳng lẽ Vương Trùng Dương cùng sư phụ đến? Hay là ba chiếc thuyền nhỏ này là thuyền biển của đảo Đào Hoa?

Bọn họ lần này tới, tiểu hồng mã cũng mang theo.

Tiểu hồng mã ở đã lâu trên thuyền, vừa nhìn thấy cỏ, tất nhiên là không muốn ngốc tại trên thuyền, đạp một cái chân liền lên bờ, không thể chờ đợi được chạy nhảy khắp nơi.

Quách Tĩnh biết ngựa này có linh tính, khi gọi nó liền xuất hiện, liền mặc nó. Dương Khang thì ngẩng đầu nhìn Tiểu Bạch cùng Đại Bạch đang sung sướng khi dễ hải âu, quyết định không đi trông nom bọn nó, dắt Quách Tĩnh lên đảo Đào Hoa.

Bên ngoài đảo Đào Hoa có thiết kế mê trận, đối với Dương Khang mà nói căn bản không thành vấn đề, không bao lâu liền đi tới khu trung tâm của đảo Đào Hoa.

Kỳ thật đảo Đào Hoa cũng không phải cỡ nào thần kỳ, chỉ là hải đảo bình thường, cách trung thổ rất xa, về mặt phương tiện thì chẳng phải xa hoa, phòng ốc đều là nhà gỗ, nguyên liệu là chặt cây tại chỗ, tuy đơn sơ, nhưng tinh xảo, có thể thấy được chủ nhân năm đó bỏ rất nhiều tâm tư.

Mặc dù sân nhỏ không lớn, nhưng đình đài, lầu các, mọi thứ đều có, đình viện bố trí cao mà tinh xảo, khí độ bất phàm.

“Khang đệ, chúng ta không cần ở đây, từ nay về sau, chúng ta tìm một chỗ, tự chúng ta xây.”

Quách Tĩnh nắm chặt tay Dương Khang.

“Ân.”

Dương Khang cười nói, nhưng trong lòng đột nhiên âm thầm buồn bực, y không muốn Quách Tĩnh đi Tương Dương, không biết trong thế giới xạ điêu này đã thay đổi đến loạn thất bát tao gì, không biết còn có thể được như bây giờ.

“Không nói trước cái này, chúng ta đi tìm sư thúc ngươi a.”

Trong những nhà gỗ này cũng không có nhiều người, ngẫu nhiên nhìn thấy vài tên ách phó, cũng không kinh ngạc bọn họ xuất hiện ở đây, bọn họ cũng hỏi không được gì, hai người đành phải chính mình tìm kiếm.

Đảo Đào Hoa không lớn, phía nam là biển, phía tây là nham thạch, phía đông phía bắc đều là hoa thụ, ngũ sắc rực rỡ, không thấy chân trời.

Hai người đi xuyên qua rừng cây phía bắc, Dương Khang lại chợt dừng bước, Quách Tĩnh theo ở phía sau cũng ngừng lại.

Một đường đi tới đều là Dương Khang dẫn đường, cho nên Quách Tĩnh cũng không quá mức để ý. Nhưng thấy Dương Khang ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát mặt đất, cũng không khỏi ngưng thần nhìn lại, cái này xem ra có vấn đề.

“Thiết, ta chín tuổi đã không còn dùng chiêu này tra tấn Đà Lôi, thật không có thưởng thức a!”

Dương Khang lôi kéo Quách Tĩnh nhảy qua bẫy rập, ngẩng đầu lên đánh giá “bom” trên cây, hai mắt nguy hiểm mị lên.

Quách Tĩnh khẳng định Dương Khang cân nhắc phương pháp chỉnh người, hắn cũng không khuyên can, theo thói quen dựa vào yêu cầu của Dương Khang sửa chữa bẫy rập.

Hai người bận rộn trong chốc lát, sau liền núp đằng sau một tảng đá lớn ở cách đó không xa.

Dương Khang là có thể ngồi sẽ không đứng, có thể nằm tuyệt đối không ngồi, trực tiếp nằm ở trên cỏ, gối lên đùi Quách Tĩnh nghỉ ngơi.

“Khang đệ, trên đảo này có tiểu hài tử? Có thể là đệ đệ Hoàng Long hoặc là muội muội?”

Quách Tĩnh giảm thấp thanh âm hỏi.

Xung quanh bọn họ đều là hoa thụ, hương thơm khắp nơi, từ khe hở của nhánh cây ánh sáng chiếu xuống, Dương Khang nằm trên người Quách Tĩnh mặt mũi tràn đầy hoa ảnh, làm tim hắn đập thình thịch.

Quách Tĩnh vô ý thức dùng ngón tay vuốt gò má Dương Khang, hắn chỉ muốn cùng Dương Khang ở một chỗ, coi như là lời nói bâng quơ cũng tốt.

“Ta vừa rồi nhìn, những nhà gỗ kia không có tiểu hài tử.”

Dương Khang cũng không có tránh đi động tác thân mật của Quách Tĩnh, trong mấy ngày nay, Dương Khang sớm đã tạo thành thói quen Quách Tĩnh thỉnh thoảng trảo y vài cái hoặc cọ hai cái, y cũng không chút khách khí càng thêm ỷ lại vào Quách Tĩnh, dù thế nào đi nữa y đều quyết định cùng với hắn qua cả đời.

Trên đời không còn có người như Quách Tĩnh, không một câu oán hận sủng ái y, bất kể là nam nhân hay là nữ nhân.

Lúc này một làn gió nhẹ thổi qua, từng mảnh cánh hoa nhẹ nhàng rớt xuống, có một phiến hoa nghịch ngợm rơi trên môi Dương Khang. Quách Tĩnh nhận không ra, rốt cuộc là cánh hoa càng thêm sắc thắm, hay là môi Dương Khang càng thêm óng ánh. Một khắc như vậy, Quách Tĩnh đột nhiên đã quên mình muốn nói gì.

Dương Khang nhấc mắt, vừa vặn thấy ánh mắt si ngốc của Quách Tĩnh, mỉm cười, đưa tay ôm cổ của hắn, có chút dùng lực, liền đem hắn kéo xuống.

Giữa những cánh hoa bay múa đầy trời, hai thiếu niên cùng nhau lớn lên đôi môi đụng vào nhau. Cánh hoa nằm trên môi bị sờ nhẹ, bị kéo ra, bị vỡ vụn, cuối cùng không biết bị cuốn vào trong bụng ai, mang theo mùi hoa cỏ trẻ trung làm hai người càng thêm gắn bó.

Đây là một nụ hôn ôn nhu, song phương đều cẩn cẩn dực dực giao phó chính mình, chậm rãi thử dò xét đối phương, sau đó tuy hai mà một.

Hai người đều nguyện thời gian vĩnh viễn đình chỉ tại thời khắc này, chính là trời không bao giờ cho người đạt được ý nguyện.

“Phù phù!”

Cách đó không xa, trong cạm bẫy vang lên âm thanh.

Hai người đồng thời lấy lại tinh thần, Quách Tĩnh đứng dậy, lưu luyến rời khỏi môi Dương Khang.

“Đi thôi. Ai, hối hận a, nếu biết thế sẽ không dẫn hắn đến sớm như vậy.”

Dương Khang đỏ ửng, trên mặt đều là ảo não, đảo Đào Hoa phong cảnh thật tốt a! Rất thích hợp để nói chuyện yêu đương a!

Dương Khang muốn trước khi Quách Tĩnh luyện được Thiên niên thần công tầng thứ năm, đem Quách Tĩnh áp đảo! Đảo Đào Hoa quả thực là nơi rất thích hợp.

Nhưng Dương Khang hiện tại lại hối hận khi trêu chọc Chu Bá Thông sớm như vậy, kế hoạch có thể không xong.

Dương Khang khó chịu đứng lên, sau đó kéo Quách Tĩnh, hùng hổ hướng dưới chỗ bẫy rập đi tới.

Trong lúc này, ở chỗ bẫy rập có một người toàn thân dính đầy bùn đất, giơ một chân lên trời, một bên ồn ào, hắn một đầu tóc dài, rủ thẳng xuống, lông mày và râu đều dài, che hết mũi miệng.

Râu tóc đương nhiên cũng không là trắng toàn bộ, chỉ là không biết bao nhiêu năm rồi không cạo, nhìn giống như dã nhân, toàn thân đầy lông, thật là dọa người.

Dương Khang đã sớm biết rõ, cho nên cũng không có biểu tình gì, ngược lại Quách Tĩnh sửng sốt một chút, không ngờ tới trong bẫy rập đúng là một đại nhân, vội vàng chắp tay bồi tội nói:

“Ngộ thương tiền bối rồi, vãn bối thất lễ.”

Người nọ ha ha cười, làm cái mặt quỷ, thần sắc thật là buồn cười, giống như hài đồng cùng người đùa giỡn.

Hắn nhảy đến trước mặt Quách Tĩnh, tùy tiện vỗ vỗ vai của hắn nói:

“Tiểu oa nhi, cái bẫy rập này là ngươi làm? Có tiền đồ a! Dạy ta a! Ân, ta dùng cái gì cùng ngươi đổi? Ngươi nói đi, ngươi muốn cái gì?”

Ngữ khí giống như tiểu hài tử ba, bốn tuổi.

Quách Tĩnh từ khi hành tẩu giang hồ cho đến nay, nhìn thấy trưởng bối đều là cẩn thận hành lễ, liếc thấy một người điên điên khùng khùng như vậy, nhất thời không biết ứng đối như thế nào, liền hướng Dương Khang cầu cứu.

Dương Khang khẽ mĩm cười nói:

“Cái bẫy rập này là ta nghĩ ra, hắn giúp ta làm.”

Người nọ lập tức dời mục tiêu, nhảy đến trước mặt Dương Khang, xoa xoa tay vội vàng nói:

“Nhanh! Nhanh dạy ta! Nếu là bẫy rập phức tạp càng tốt! Ta muốn chỉnh Hoàng lão tà!”

Dương Khang ở một bên xem thường, y không muốn chết a. Nhưng trên mặt vẫn là duy trì mỉm cười, khiêu mi nói:

“Vậy ngươi lấy gì cùng ta đổi?”

Người nọ gấp đến độ giậm chân, loạn thất bát tao nói thiệt nhiều gì đó, nhưng đều là đồ chơi của hài đồng.

Dương Khang chẳng muốn nghe hắn nói chuyện phiếm, ngắt ngang lời hắn, nói:

“Chu Bá Thông, ta muốn Cửu âm chân kinh.”

Từ khi lấy được Cửu âm chân kinh viết bằng tiếng Phạn trên người của Âu Dương Khắc, Dương Khang cũng có cân nhắc qua sẽ đưa cho Quách Tĩnh luyện.

Nhưng Dương Khang biết tiếng Phạn quá ít, mà bí tịch võ công chỉ cần sai một chữ, thì có thể làm cho tẩu hỏa nhập ma, cho nên Dương Khang chỉ có thể phẫn nộ mà đem hai trang giấy dùng bao vải không thấm nước bọc lại, đem theo bên mình.

Cho nên Dương Khang đến đảo Đào Hoa, mới không phải vì cứu Chu Bá Thông, mà là vì thượng sách Cửu âm chân kinh trên người hắn.

Phải biết rằng thượng sách Cửu âm chân kinh này so với hạ sách Bạch cốt trảo của Hắc phong song sát lợi hại hơn mấy phần.

Bất quá Dương Khang cảm thấy mình lấy cái này không có gì không đúng, nghĩ thầm, Cửu âm chân kinh trong tay Chu Bá Thông là do Vương Trùng Dương phó thác hắn trông nom, hiện nay giao cho Quách Tĩnh có gì sai? Dù sao Quách Tĩnh cũng là đồ đệ Vương Trùng Dương a!

Chu Bá Thông nghe vậy lập tức ngây người tại chỗ, xoay đầu lại tinh tế nhìn Dương Khang, sau một lát vỗ tay cười to nói:

“Ta nói hài tử nhà ai mà thông minh như vậy, nguyên lai là đồ đệ Hoàng lão tà.”

Dương Khang âm thầm kinh hãi, Chu Bá Thông chỉ cần nhìn vào quy luật hô hấp của y, có thể nhìn ra nội lực như thế nào. Bất quá Dương Khang cũng không để ý, mỉm cười nói:

“Đúng vậy, sư phụ ta chính là Hoàng dược sư. Bất quá, ngươi có thể nhìn ra sư phụ của hắn là ai chăng?”

Dứt lời Dương Khang chỉ Quách Tĩnh bên cạnh.

Quách Tĩnh lúc này mới biết người trước mặt là sư thúc của hắn, vừa định trực tiếp nhận nhau, lại bị Dương Khang liếc mắt ngăn lại, đành phải cười khổ không thôi cho Chu Bá Thông nhìn từ trên xuống dưới.

Chu Bá Thông đi vòng quanh Quách Tĩnh, lao thao mấy câu cũng không biết nói cái gì, cuối cùng tốc độ xoay vòng càng lúc càng nhanh, trực tiếp thân thủ hướng Quách Tĩnh đánh tới.

“Nhìn cái gì, trực tiếp đánh sẽ biết!”

Quách Tĩnh thân hình vừa động, tránh đi một chưởng này. Nhưng Chu Bá Thông sao chịu cho hắn thoát, trong nháy mắt ép lên, còn vừa đánh vừa ồn ào:

“Tiểu oa nhi, không có việc gì, gia gia ta cùng ngươi so chiêu! Không sợ, ngươi trên lưng không phải có kiếm sao? Ta cho ngươi sử dụng kiếm!”

Quách Tĩnh dùng tay không đánh với Chu Bá Thông, nhưng võ công của hắn mặc dù cao làm sao có thể đánh lại người có công lực hơn bốn mươi năm như Chu Bá Thông?

Dương Khang ở một bên thấy nhất thanh nhị sở, vừa cười vừa nói:

“Quách Tĩnh, ngươi lấy kiếm ra a, đem chòm râu trên mặt hắn đều cạo sạch.”

Râu mép dài như vậy, nhìn thực chướng mắt.

Có Vương Trùng Dương làm tiền lệ, Dương Khang càng đối với gương mặt thật của Chu Bá Thông vạn phần hiếu kỳ.