[Đồng Nhân Đấu La Đại Lục] Ta Là Đệ Tử Của Đào Hoa Phái

Chương 3: Giác tỉnh vũ hồn (1)




Sau đó Đường Tam bắt đầu công việc rèn đúc của mình, còn Huyết Tử thì đang nghĩ cách để hoàn thành nhiệm vụ. Trong khi Đường Tam đang tập trung cô len lén đi ra ngoài, tìm một chỗ vắng vẻ nào đó. Mở giao diện kỹ năng cuộc sống, vào quầy bán hàng thực phẩm. Nhấp chọn liên tiếp vài món đồ

[Ting, nữ hiệp mua cá phi hồng thành công]

[Ting, nữ hiệp mua rau củ thành công]

[Ting, nữ hiệp mua cá lóc thành công]

.........

Cứ như thế tiếng may móc vang lên không ngừng, khoảng vài phút sau Huyết Tử mới dừng lại. Nhấp vào những món đồ vừa mới mua, lập tức liền hiện ra một cái giõ đan bằng tre bên trong là những thực phẩm cô mới mua.

Cầm cái giõ quay lưng đi về nhà Đường Tam, chưa vào nhà đã thấy cha Đường Tam và hắn cùng một ông lão đang ở trước cửa nhà nói chuyện.

"Đại hồn sư là cái gì? "

"Đại hồn sư là xưng hiệu của cấp bậc Hồn sư. Hồn sư là nghề cao quí nhất trong cả đại lục, bọn họ có thể là những chiến sĩ cường đại, cũng có thể có những năng lực phụ trợ xuất sắc. Nhưng bất luận loại Hồn sư nào, cấp bậc đều là dựa theo cùng một loại xưng hiệu mà tiến hành xếp thứ tự."

"Hồn sư đều tự có vũ hồn lực của chính mình, căn cứ vào sự mạnh yếu của vũ hồn lực mà chia thành thập đại xưng hiệu. Mỗi một xưng hiệu lại chia làm mười cấp. Ban đầu khi mới nhập môn thì gọi là Hồn sĩ, chỉ cần sau khi vũ hồn tỉnh giấc thì mỗi người đều là Hồn sĩ. Nếu vũ hồn có thể tu luyện, khi hồn lực đạt tới cấp mười một thì sẽ đạt tới xưng hiệu kế tiếp, cũng chính là Hồn sư. Còn Đại hồn sư, chính là cái đứng thứ ba trong toàn bộ dãy xưng hiệu. Khi đạt đến cảnh giới Đại hồn sư thì đã là một Hồn sư khá cường đại rồi. Tổng thể thập đại xưng hiệu là như vậy đó."

"Hồn sĩ, Hồn sư, Đại hồn sư, Hồn tôn, Hồn tông, Hồn vương, Hồn đế, Hồn thánh, Hồn Đấu La và Phong hào đấu la. Tên gọi Đấu La đại lục của chúng ta chính là bắt nguồn từ đây. Trong truyền thuyết, những Phong hào Đấu La đạt tới cửu cấp trở lên đều có thể tự lấy một phong hào cho mình, bọn họ đơn giản chính là những vô địch tồn tại."

Trong mắt lão ánh lên những tia kiêu ngạo, "Như Thánh Hồn thôn chúng ta trăm năm trước lại đã từng xuất hiện một vị hồn thánh đệ bát đẳng. Trong toàn bộ Nặc Đinh thành, thậm chí trong cả Pháp Tư Nặc hành tỉnh, cũng là cực kì hiếm có."

Đường Hạo bên cạnh bĩu môi nói: "Lão Kiệt Khắc, đó chỉ là một truyền thuyết mà thôi."

Tựa như bị chạm vào vẩy ngược, lão Kiệt Khắc đại nộ: "Cái gì mà truyền thuyết, truyền thuyết cũng là từ sự thực mà ra. Đường Hạo, ngươi đến thôn đã có sáu năm thời gian rồi, hẳn là phải rõ ràng địa vị của vị Hồn Thánh kia trong lòng chúng ta. Còn để ta nghe được ngươi vũ nhục Hồn Thánh đại nhân một lần nữa, ta lập tức đuổi ngươi rời khỏi thôn. Nếu không phải vì nể mặt Tiểu Tam, ngươi nghĩ rằng ta nguyện ý đến cái ổ chó của ngươi sao?"

Đường Hạo lại không hề tức giận, vẫn gõ gõ vào chiếc nông cụ trong tay như cũ, hệt như chẳng nghe thấy lời của Kiệt Khắc vậy.

Kiệt Khắc hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, tiếp đó mới quay sang nói với Đường Tam: "Sau này ngươi ngàn vạn lần đừng có giống như cha ngươi, sa sút tinh thần thế này, được rồi, ta đi trước đây, ba ngày sau sẽ tới đón ngươi."

Nói xong, lão Kiệt khắc tức giận rời khỏi lò rèn. Sau khi lão đi cô mới lập tức bước vào nhà

"Tử Nhi muội đã đi đâu vậy" Vừa mới bước vào nhà liền bị Đường Tam hỏi tới tấp. Lúc nãy khi dừng nghĩ một chút, quay lại không thấy Tử Nhi, hắn cuống cuồng chạy đi tìm nàng thì đụng lão Kiệt Khắc ở trước cửa.

" Ta ra ngoài đi dạo, tình cờ tìm được những món này, tối nay để ta nấu ăn cho" Vừa nói cô cầm chiếc giõ đụng đầy thức ăn trước mặt Đường Tam.

Thế là tối hôm đó trong cuộc đời của Đường Tam lần đầu tiên có một bữa ăn thịnh soạn, và đầy đủ. Hắn và Đường Hạo ăn nhanh như nếu không làm vậy đồ ăn sẽ bị người khác giành mất vậy. Vậy là hai cha con chiến đấu giành đồ thậm chí là một cọng rau cuối cùng cũng không nhường ai, tuy vậy nhưng khoảng cách hai cha con lại thêm một bước gắn liền.

Sau khi dùng bữa tối xong ánh mắt của Đường Hạo nhìn cô có vẻ nhu hòa hơn trước rất nhiều.

[Ting, chúc mừng nữ hiệp hoàn thành nhiệm vụ nhận: một quyển ngôn ngữ Đấu La Đại Lục]

Nhìn thấy bản thông báo cô thầm cười một cái, rửa xong chén dĩa. Quay qua thấy Đường Tam đang nhìn mình không chớp mắt " Mặt muội dính gì sao?" Sau câu nói của Huyết Tử hắn nhanh chong thoát khỏi trạng thái ngơ ngác khẽ ho nhẹ một cái.

" Tử nhi muội có muốn cùng ta tham gia nghi thức giác tỉnh vũ hồn chứ?"

"Ừm" Cô trả lời kèm theo một nụ cười tít mắt, sau đó đột nhiên phán một câu làm Đường Tam mém ngã ngửa" Nhưng vũ hồn là cái gì?"

Đường Tam vỗ lên trán mình một cái, hắn làm sao lại quên mất nàng vừa mới tới, xong hắn liền đem những lời lão Kiệt Khắc nói với hắn kể lại từng chi tiết một Huyết Tử. Đường Hạo bên kia nhìn hai đứa trẻ nói chuyện với nhau mà không khỏi nhíu mày, rốt cuộc bọn chúng đang nói cái gì a~~.

Nghe Đường Tam giải thích một hồi cô chẳng hiểu cái gì hết, gật đầu cho có lệ vậy thôi. Tối hôm đó khi tất cả mọi người đang chìm vào giấc ngủ, thì cô choàng tỉnh dậy mở túi đồ nhấp vào quyển ngôn ngữ. Nhấn chữ học ở phía dưới, quyển sách biến mất rồi cô lập tức ngã người xuống ngủ.

Khoảng 3 ngày sau

Từ sau hôm đó cô bắt đầu nói bằng ngôn ngữ của Đấu La không còn nhớ tới Đường Tam phiên dịch nữa. Trong thời gian này hắn cũng rất ngạc nhiên khi mà Huyết Tử lại học ngôn ngữ nhanh đến thế, hắn mất 1 năm mới học được vậy mà nàng chỉ cần hai ngày.

Sau hai ngày sống chung vẻ mặt của Đường Hạo cũng đã hòa ái hơn, đương nhiên hòa ái rồi ngoài nấu ăn ra cô còn làm việc nhà. Nếu là lúc trước thì căn nhà khá là bụi bặm, nhưng chỉ trải qua hai ngày căn nhà đã trở sáng sủa và có ánh nắng hơn trước.

Thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh, theo thường lệ Đường Tam vẫn lên trên đỉnh núi làm công việc của mình, về đến nhà, ngoại trừ việc phụ Tử Nhi rửa chén thì thời gian còn lại dùng cho việc luyện khối sắt. Khối sắt cũng có thể tính là cứng cáp. Tốc độ quai búa ngày càng tăng. Huyền thiên công trợ giúp hắn rất nhanh khôi phục thể lực, duy trì không ngừng quá trình rèn luyện này.

"Tiểu Tam, gia gia đến đón các ngươi đây". Lão kiệt khắc đi đến lò rèn. Có thể vì khó chịu đối với Đường Hạo, hắn thậm chí không có đi vào mà đứng ở bên ngoài gọi Đường Tam.

Đường Tam nhìn thoáng qua, phụ thân hắn vừa mới ăn xong điểm tâm. Đường Hạo lãnh đạm nói: "Đi đi, đừng chậm trễ"

Đường Tam đáp ứng một tiếng, lúc này mới cùng Huyết Tử đi ra khỏi tiệm rèn. Cô cùng Đường Tam lễ phép đồng thanh " Kiệt Khắc gia gia ngài hảo " Thật ra 1 ngày trước cô có gặp lão Kiệt Khắc và được lão cho phép tham gia nghi thức rồi.

Dưới sự dẫn dắt của lão Kiệt Khắc, Đường Tam và Huyết Tử đi theo hắn tới chính Vũ Hồn Điện ở chính giữa thôn. Đương nhiên, Vũ Hồn Điện này bất quá chỉ là một gian mộc ốc lớn một chút mà thôi.

Bởi vì mỗi người đều có Vũ Hồn, hàng năm đều sẽ có đứa nhỏ tiến hành Vũ Hồn Giác Tỉnh. Cho nên, tại mọi nơi trên Đấu La đại lục đều có thể chứng kiến thân ảnh của Vũ Hồn Điện. Đương nhiên, đó chỉ là phân điện mà thôi. Đẳng cấp cũng bất đồng.

Năm nay Thánh Hồn Thôn tiến hành Vũ Hồn Giác tỉnh tổng cộng có tám đứa nhỏ, Đường Tam được lão Kiệt Khắc dẫn tới là người cuối cùng.

Những đứa nhỏ trong thôn đều không để mắt tới Đường Tam, hiềm bần ái phú không phải chỉ là trong quý tộc mới có, tình huống của bình dân ngược lại càng thêm rõ ràng. Còn Đường Tam thân mình lưỡng thế làm người, tuổi thực tế đã vượt qua ba mươi, tự nhiên cũng không muốn cùng những đứa nhỏ này liên hệ. Nhưng nói đến tuổi tác Đường Tam không khỏi nhìn sang Huyết Tử một cái, ít nhất cũng có người cùng trang lứa với hắn.

Ngoại trừ thôn trưởng Kiệt Khắc và chín đứa nhỏ đã đến đông đủ ra, trong Vũ Hồn Điện còn có một thanh niên, người này nhìn qua bộ dáng hơn hai mươi tuổi, mày kiếm mắt sáng, tướng mạo thật là tuấn lãng. Một thân trang phục màu trắng, sau lưng là áo choàng màu đen, trước ngực, ở vị trí chính giữa có một chữ hồn cỡ nắm tay. Đây là trang phục tiêu chuẩn của nhân viên của Vũ Hồn Điện,

Trên ngực trái, có một huy chương điêu khắc hình trường kiếm, trên huy chương có tổng cộng ba thanh trường kiếm lần lượt thay đổi. Kiệt Khắc dường như đối với Hồn sư rất quen thuộc, số lượng ba thanh đại biểu Hồn sư đệ tam đẳng xưng hào Đại hồn sư, còn thanh trường kiếm đại biểu vị này chấp sự đến từ vũ hồn điện là một gã Chiến hồn sư.

"Người khỏe không, tôn kính Chiến hồn đại sư, lần này lại làm phiền người rồi." Lão Kiệt Khắc cung kính hướng người trẻ tuổi hành lễ.

Người trẻ tuổi trên lông mày lộ vẻ thản nhiên kiêu ngạo, hất hàm bất đạm thoáng khom người, xem như hoàn lễ: "Thời gian của ta không nhiều lắm, bây giờ bắt đầu luôn đi."

"Tên này cũng khinh người quá rồi đấy, cái tính của hắn mà gặp mình trước đây, chắc chưởng vài phát cho đỡ ghét quá" Cô nhìn cái tên thanh niên mà Kiệt Khắc gia gia đang cuối đầu, trong lòng không ngừng trào phúng.

Lão Kiệt Khắc nói: "Tốt lắm, bọn nhỏ, vị này là Chiến hồn đại sư đến từ Nặc Đinh thành. Kế tiếp, hắn sẽ dẫn các ngươi mở ra vũ hồn của mình. Các ngươi nhất định phải phối hợp tốt với đại sư tiến hành Vũ Hồn Giác Tỉnh, gia gia kỳ vọng trong các ngươi có người có thể trở thành Hồn sư."

Người trẻ tuổi có chút không nhịn được nói: "Được rồi, ngươi năm ngoái cũng nói mấy câu này. Trở thành Hồn sư thật sự dễ dàng vậy sao? Ta đã đi qua sáu thôn trang, một người sở hữu hồn lực cũng không có. Cũng không có vũ hồn thích hợp."

Lão Kiệt Khắc trong mắt toát ra một tia buồn bã, thở dài một tiếng nói: "Đúng vậy! Chỉ có các người kế thừa các đại tông môn mới dễ dàng trở thành Hồn sư. Chúng ta là người thường, thật sự quá khó khăn." Một bên phe phẩy đầu, hắn đi ra Vũ Hồn Điện.