[Đồng Nhân Fairy Tail] Xuyên Qua Tôi Là Sách Ma Pháp

Chương 21: Zeref mới không phải là người xấu




Edit: Lã Thiên Di

Dựa theo lời của Natsu, Lucy cùng Gray, cùng với cô gái tóc đỏ tiến tới xưng hô với ông lão nhỏ con kia, Lạc Lan chiếm được vài tin tức như thế này:

Thứ nhất, ông lão nhỏ con ‘hư hư thực thực’ (mờ ảo) này là một trong những hội trưởng của hội ma pháp.

Thứ hai, Gray không phải bang phái làm thuê bậy bạ, mà là người trong hội pháp sư, cho nên anh ta cũng là một pháp sư.

Thứ ba, khi ở bến cảnh thị trấn Haru-jion, Lucy nghe thấy cậu ta nói về việc gia nhập hội Fairy Tail, cho nên Lucy đã trở thành đồng bạn với Natsu?

Thứ tư, dựa theo từ những điều ở trên, đại khái có thể suy đoán ra — Ông lão nhỏ con này chính là hội trưởng hội Fairy Tail của bọn Natsu……?

Chờ Lạc Lan đem tin tức khổng lồ này tiêu hóa xong, về phía đầu bên kia đã có “triệu chứng” màn diễn đoàn tụ với nhau, trên sân khấu còn có hai người đàn ông khác hoàn toàn không biết tên — người đàn ông mập mạp với kiểu đầu bóng lưỡng cùng với quý ngài tóc vàng đội dạng mũ phù thủy đeo mắt kính đen.

Nhìn xem những thành phần mang đầy tính chất này, một ông mập mạp với kiểu đầu bóng lưỡng cùng với quý ngài tóc vàng đội dạng mũ phù thủy đeo mắt kính đen, cũng chính là một trong số những hội trưởng sao?

Lạc Lan chú ý tới trên người bọn họ đều có những dạng hình xăm kỳ quái – đã ở trong thế giới này sinh hoạt gần được một năm, cho nên tự nhiên cô cũng được nghe nói những pháp sư đều có ký hiệu, hình xăm của hội lên trên người mình.

Như vậy cũng đã hiểu được một phần nào đó, Lạc Lan cảm thấy lúc trước mình đem Gray trở thành thành viên của bang phái cà chớn nào đó, thật sự cũng hơi quá đà.

A……

Lạc Lan lại vẫn còn đang ngồi xổm xuống sau cây đại thụ, không làm bất kỳ động tác nào, cô vẫn còn đang chống cằm xuất thần — Cho nên, cái gọi là pháp sư chính thống thật ra chính là một người nào đó tìm kiếm cái lạ, cùng với phong cách đặc biệt độc lập a……

Tổng cảm thấy lần này kế hoạch đi xem kịch vui cũng không được diễn phổ biến lắm đâu.

Được rồi, quên đi, trở về nhà ga tìm Zeref thử đi.

Lạc Lan tự hỏi nên trấn an Zeref như thế nào, vì cô, trong lúc vô tình đã đắc tội đến anh ấy. Khi cô đang chuẩn bị đứng lên xoa xoa chân bị tê vì đã ngồi quá lâu, thì bên kia xuất hiện một trận âm thanh “Chi chi” hấp dẫn ánh mắt của cô —

Cây sáo ghê tởm bị Kageyama ném ở một bên trên mặt đất bỗng nhiên xuất hiện vài tia sáng màu tím, giống như một tia chớp nhỏ vụt sáng lên, còn cùng với âm thanh rầu rĩ chứa đựng giọng điệu vô cùng kiêu ngạo:

“Một lũ pháp sư hèn nhát, chúng bây đều là như thế!”

Oh My God! Lại xảy ra thêm chuyện gì nữa vậy???

Tại đây, ngay sau câu nói đó là phía trên bầu trời đêm bỗng nhiên tạo ra một vòng tròn ma pháp thật lớn, ánh sáng màu tím giữa bầu trời cùng với những tia chớp nhấp nháy, đẹp đẽ dị thường, đặc biệt khiến người ta vô cùng chú ý đến.

Lạc Lan mở to hai mắt ra, không đảo mắt nhìn đến một màn này.

Ha, thật sự nhìn không ra nha, cây sáo không thể ghê tởm hơn được nữa kia căn bản cũng có thể che giấu boss gì đó sao? Một trận ma pháp xinh đẹp như vậy, cũng hơi tàn khốc và khoe khoang đấy!

Ma pháp trên bầu trời tiếp tục phát ra âm thanh buồn bực và kiêu ngạo: “Ta không thể đứng nhìn được nữa! Tự tay ta sẽ đem các ngươi ăn sạch!”

Lạc Lan che mặt – Boss trong cây sáo buồn bực vì đã ở trong đó quá lâu nên sinh ra bất mãn sao? Cái gì không thể đứng nhìn được nữa…… Quá sai lầm rồi đấy! Tự mình đi vào còn than trách ai……

Hết đường thì lại muốn đi tìm bất mãn!

Giây tiếp theo, những móng vuốt không có căn cứ xuất hiện khiến cho Lạc Lan phải thốt ra một câu “Ôi mẹ ơi”. Một boss nào đó từ trên trời giáng xuống với ngoại hình giữa người thì lủng một lỗ, cái đầu thì có ba con mắt!

Vách ngăn của thế giới này lại được mở ra thêm một điều mới, giữa người bị lủng một lỗ thành cái động mà vẫn có thể sống sót khỏe mạnh!

Mọi người vừa mới thiếu chút nữa sẽ trình diễn một màn đoàn tụ với nhau, giờ đây đã tuôn ra những tiếng thét chói tai. Trong đó, câu nói đầu tiên của một người nào đó giống như sấm sét nổ vang dội ở bên tai Lạc Lan!

— “Hóa ra đây chính là con ác quỷ được nói đến trong quyển sách của Zeref, con quái vật kia chính là Lullaby, cũng chính là phép thuật sống! – Phép thuật của Zeref!”

Suýt chút nữa Lạc Lan đã làm theo phản xạ bỏ tay ra khỏi miệng thét lên một tiếng. Ngày hôm nay, cô đã ôm miệng mình đến lần thứ N rồi!

Đợi chút……

Quyển sách của Zeref……? Cô không có nghe lầm đó chứ?

Cho nên, vừa rồi cây sáo đó truyền đến cảm giác khiến cô thoải mái chính là vật này sao!? Bà mẹ nó, đây là thân thể của cô [……] một bộ phận nào đó sao!?

Lạc Lan bị chính ý nghĩ của chính mình tự hỏi tự trả lời, nhưng cô hoàn toàn không nghĩ ra được từ nào tốt để hình dung, để miêu tả mối liên hệ giữa cô và boss……

………….Rất đúng với câu tìm kiếm cái lạ……………

Thế giới này quả nhiên có rất nhiều thứ này nọ lạ lầm để tìm kiếm!

Lạc Lan cảm thấy hôm nay là hạn chót, cô đã bị F5 (Restart) lại vô số lần, điều này làm sao có thể tiếp thu được a –!

Cái thứ gớm ghiếc như thế kia chính là boss a… Bộ dạng ghê tởm như vậy nhất định là nhân vật phản diện a…… Cho nên cô cũng là nhân vật phản diện sao……? Nhưng dựa theo lời nói của hội trưởng hội ma pháp bên kia, tên boss gớm ghiếc này chính là ác quỷ trong quyển sách của Zeref……

Cho nên cô tất nhiên cũng là nhân vật phản diện a!

Này này này! Dựa vào cái gì kia chứ! Rõ ràng cô rất hiền lành và tốt bụng mà!!!

Nhóm vai diễn quần chúng đều tỏ vẻ nghi hoặc:

“…… Phép thuật sống?”

“Zeref? Pháp sư thời cổ đại……?”

Hai hội trưởng hội ma pháp cô không biết tên lại thiện ý giải đáp thắc mắc: “Pháp sư bóng tối Zeref là pháp sư gian ác nhất trong lịch sử thế giới phép thuật! Không thể tin được đây là vật mấy trăm năm còn sót lại của hắn, nó vẫn còn được tồn tại cho tới bây giờ sao……”

Oh My God! Pháp sư gian ác nhất trong lịch sử thế giới phép thuật? Là tên ngốc Zeref kia sao!?

Lạc Lan cảm giác cả người chính mình cũng không được tốt lắm.

Lời của những người này nhất định có chỗ nào không đúng! Nhất định đã có gì nhầm lẫn rồi! Cô cùng với Zeref sống cùng nhau trong một năm trời, ngoại trừ ban đầu, anh ta thỉnh thoảng sẽ hiện ra biểu tình u buồn ra ngoài mặt, sau đó cô không hề gặp qua anh ta biểu lộ bất cứ tình cảm nào! Anh ta thích nhất là những động vật nhỏ, bình thường khi nhìn thấy mèo con, chó con, thỏ con thì khuôn mặt của anh tràn đầy ôn nhu. Khi nhìn thấy anh như vậy, các loại thiện cảm của cô dành cho anh đến tận level max có được tính không!!!???

Đầu óc của nhóm người này nhất định có vấn đề!

Mà khoan, đợi một chút! Lạc Lan cảm thấy cô vừa mới phẫn nộ hơi bị sớm rồi, cô giống như đã để sót một từ mấu chốt nào đó, ví dụ như…… “Lịch sử thế giới” cùng với “Mấy trăm năm”…………

Có ý gì?

Zeref nhà cô…… Mấy trăm năm…… Lịch sử thế giới phép thuật……?

Lạc Lan cảm giác chính mình hôm nay có lẽ sẽ không theo chủ nghĩa “Cả người cảm thấy không được tốt lắm”. Cảm xúc bùng nổ đi ra ngoài, người thiếu niên bộ dạng ngốc nghếch một cách đáng yêu, làn da trắng nõn bóng loáng non mịn, vô cùng đẹp trai tuấn tú xinh đẹp tuyệt trần, quả thực tựa như đóa sen trắng làm có thể là một ông già sống đến tận mấy trăm năm a a a a a a a! “ ”

Là do trùng tên đi?

Nhất định là do trùng tên?

Nhưng…… Phải giải thích làm sao việc cô đối với Zeref – người tự xưng là “Pháp sư bóng tối” kia sinh ra cảm giác rung động cùng thân thiết đây……

Lạc Lan cảm thấy đầu của mình giống như bị tạt một gáo nước lạnh.

Điều này phải chặt chém ra sao đây.

Có lẽ là thật sự…… Làm không tốt thật sự sẽ là……

Phía bên đầu kia, những vị pháp sư chính thống đã muốn cùng với boss “Lullaby” đấu chọi với nhau, còn Lạc Lan ở phía bên đầu này vẫn còn đang hoàn toàn chìm đắm trong thế giới rối rắm vô tận của mình. Cô hoàn toàn đem những tiếng động đánh nhau kinh thiên động địa trở thành phong cảnh âm nhạc, phiền chán suy nghĩ đầu đầy mồ hôi.

Còn không có phiền đủ, Lạc Lan bỗng nhiên nghe đến một tiếng kêu thảm thiết vô cùng to lớn. Chờ cô đi qua xem thì ngoại trừ khắp nơi trên mặt đất đầy vết thương, cùng với boss đã không muốn thấy đâu.

Cái này… đã được đối phó xong rồi ư?

Quả nhiên nhiều người có lực lượng vô cùng to lớn – Không đúng! Cái thứ đã biến mất là một trong những bộ phận của cô a!

Suy nghĩ như vậy làm Lạc Lan cảm thấy mình có chút lộn xộn – Lập trường của cô rốt cuộc là như thế nào? Căn bản cô chưa từng làm quá bất kỳ chuyện xấu nào cả…… Zeref hẳn là cũng không có đi…… Nhưng là……

Cái kia “Lullaby”…… Quả thật đối với thị trấn này tạo ra rất nhiều tổn thất lớn a……

Làm thế nào mới đáng giận đây!

Nhóm người pháp sư chính thống ở vị trí cách đó không xa Lạc Lan tụ tập lại với nhau. Ở giữa một mảnh tiếng hoan hô nhảy nhót rung độngđất trời, Lạc Lan nhìn thấy ở bên ngoài mặt đất cách cô 2m, cây sáo đang nằm ở đó.

“Nó……” Làm sao có thể không bị đập nát?

Nghĩ vậy này nọ, mặc dù ghê tởm nhưng không thể phủ nhận được cảm giác khiến cho cô cảm thấy có chút thân cận, cho dù như thế nào, Lạc Lan cũng đều nghĩ muốn đụng vào nó một chút – Suy cho cùng, có phải cô muốn từ trên người nó xác nhận cái gì đó một chút không nhỉ!? Lạc Lan không chú ý tự hỏi chính mình.

Cô nện nện đấm đấm vào hai cái đùi cho bớt tê, đi từ từ đến bên cạnh cây sáo, chậm rãi vươn tay ra —

**

“Kia, kia không phải –” Khóe mắt Gray tựa hồ như quét nhanh sang gì đó, quay đầu vừa thấy một màn như vậy. Dĩ nhiên khiến cậu ta thấy được một người vô cùng quen thuộc: “Lạc Lan!? Khoan đã, đợi một chút! Không nên đụng vào nó — !!!”

Thiếu nữ tóc đen kia một năm trước đã cùng với Gray làm nhân viên nhà hàng quay đầu nhìn anh, ngón tay không chút do dự chạm vào “Lullaby”!

Ở dưới tiếng hô như vậy của Gray, mọi người xung quanh đều chú ý tới người thiếu nữ đang đụng tới “Lullaby” mà Gray gọi là “Lạc Lan” kia. Ở bên trong tiếng kinh hô kia, “Lullaby” đáng lẽ ra đã bị tiêu diệt bỗng nhiên nổ lên một trận ánh sáng màu tím vô cùng đẹp mắt, tia chớp hoàn toàn đánh về phía mi tâm (điểm giữa 2 đầu lông mày) của người thiếu nữ!

Bản thân thiếu nữ dường như cũng đồng dạng kinh ngạc vì tình huống bất chợt xảy ra này, chỉ thấy đồng tử của cô hơi mở to ra, đồng tử màu vàng bỗng nhiên xuất hiện ánh sáng khác thường. Nhưng mà, khi những người này nhìn về hướng cô thì đã muốn biến mất. Sau khi ánh sáng màu tím hoàn toàn biến mất, thân thể của Lạc Lan lung lay, hướng về phía bên cạnh ngã xuống —