[Đồng Nhân Fairy Tail] Xuyên Qua Tôi Là Sách Ma Pháp

Chương 26: Không phải là anh thích tôi đấy chứ?




Edit: Lã Thiên Di

“Bọn họ nói anh là…… Pháp sư bóng tối gian ác nhất trong lịch sử thế giới phép thuật. Là thật sao?”

“…… Là thật.”

**

Đoạn đối thoại vừa rồi của hai người ở trong đầu vô số lần lặp đi lặp lại. Zeref đưa ra đáp án khẳng định lời cô vừa nói ra, khiến cho trong lòng Lạc Lan dù ít hay nhiều cũng không có cảm giác chân thật. Nói bừa nhỉ? Pháp sư bóng tối gian ác nhất, chính là anh ấy với bộ dạng này sao? Làm sao có thể chứ, nếu như nói cô độc ác tàn nhẫn vì vì đã hấp thu ‘Lullaby’ thì còn có thể chấp nhận được, nhưng Zeref? Anh ấy cùng với hai chữ “Ác độc” tuyệt đối không có khả năng ngang bằng nhau được!

Tuyệt đối không thú vị chút nào!

Bất quá nếu như nghĩ theo một góc độ khác của lời nói trên…… Vì cô đã hấp thu ‘Lullaby’ nên hiện tại cô mới là người giữ danh hiệu “độc ác nhất”? Không đúng không đúng, cô đang suy nghĩ bậy bạ gì vậy kia chứ!

Lạc Lan yên lặng nhìn theo bóng dáng Zeref đang đi ở phía trước cô. Ý nghĩ của cô vẫn còn giống như lần còn ở thị trấn Clover, vô cùng tin tưởng cùng chắc chắn Zeref không phải là người hung ác gì, nhưng……

Ngay cả bản thân Zeref cũng đã thừa nhận như vậy rồi, phủ nhận của cô còn có ích lợi gì – Cô chỉ là một người từ thế giới khác đến mà thôi, ngay cả con người cũng đều không phải……

Nhưng…

Nhưng……

Lạc Lan bỗng nhiên dừng cước bộ lại, Zeref dắt cô đi về phía trước đột nhiên bị nắm lại, anh cũng dừng lại theo.

Anh quay đầu, biểu tình trên mặt mang theo chút nghi hoặc: “Làm sao vậy?”

Lạc Lan dùng lực nắm lấy tay anh: “Zeref mới không phải pháp sư độc ác nhất gì đó!”

Zeref sửng sốt.

“Mặc dù…… Mặc dù tôi không biết vì sao bọn họ lại nói về anh như vậy, nhưng vào thời gian tuổi trẻ, ai cũng đã từng có một lịch sử quá khứ đen tối nhất trong cuộc đời!” Trên tay Lạc Lan dùng một chút lực, đem Zeref túm đến trước mặt mình, một tay còn lại thoải mái vỗ lấy bả vai Zeref an ủi: “Tôi sẽ không kỳ thị anh, anh yên tâm!”

Zeref lộ ra biểu tình dở khóc dở cười: “Lạc Lan……”

“Bầu không khí vừa rồi loạn hết lên rồi, hừ!” Lạc Lan thu hồi cảm xúc lúc nãy lại, đảo mắt, mi nhãn trong lúc đó tất cả đều là ý cười: “Zeref! Tôi thấy anh không phải đang thực lo lắng cho tôi sao?”

Zeref bị cô đột nhiên cắt đề tài nói chuyện, cảm thấy chính mình có chút không biết nên nhìn chỗ nào:

“… Này…… Tôi……”

Lạc Lan đánh gãy của ấp a ấp úng của anh, quơ quơ lấy tay anh tiếp tục nói: “Nói thực ra, tôi còn muốn hướng anh nói lời xin lỗi đâu…… Lúc đó, khi còn ở thị trấn Clover tôi đã không ý thức được, là cái kia, nói muốn kéo anh đi theo nhìn thử pháp sư…… Là do tôi không tốt, không hiểu được lập trường của anh, thực xin lỗi!”

Zeref bị cô nói một câu như vậy có chút ngoài ý muốn – Nên biết rằng, lúc ấy anh một mình rời đi không phải là vì Lạc Lan nói muốn đi nhìn thử pháp sư, nhưng lời giải thích này dường như rất không được tốt cho lắm……. Zeref đắm chìm trong cảm xúc đầy đa dạng, để lộ ra chút biểu tình muốn nói nhưng lại thôi.

Ngược lại Lạc Lan không quá để ý tới, cô tiếp tục tự mình nói tiếp: “Cho nên tôi nói này, chúng ta thật sự cứ như vậy mà tiếp tục đến Magnolia có ổn không?” Cô nhớ trước khi bị Zeref triệu hồi lại đây thì đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhất thời hé ra khuôn mặt nhăn như trái khổ qua đắng: “Chỗ đó có rất nhiều pháp sư a! Anh nên biết rõ, đám người pháp sư này đã giám thị tôi đến bốn ngày, hôm nay còn đem tôi tha đến ‘Hội đồng’ nữa, suýt chút nữa liền…… Tôi còn đụng phải cái người ở trong ‘Hội đồng’, anh ta nói trên người tôi có khí tức gì đó của pháp sư bóng tối. Trên người tôi thật sự có khí tức của pháp sư bóng tối sao?”

Zeref lắc đầu.

“Không có việc gì.” Zeref đã nghe cô nói qua một lần sự kiện ở ‘Hội đồng’ gặp người thiếu niên tóc xanh, dựa theo miêu tả của Lạc Lan thì đó hẳn chỉ là ảo ảnh — Ở Magnolia chỉ nán lại mấy đêm thì khẳng định không có vấn đề gì: “Chúng ta sẽ không gặp phải người kia, cô chỉ là vì liên quan tới việc hấp thu ‘Lullaby’, cho nên lúc ấy trên người cô có lẽ chỉ còn sót lại một chút khí tức của phép thuật bóng tối thôi.”

Lạc Lan theo lời nói của Zeref cân nhắc ra được một chút tin tức.

Nói cách khác, hiện tại đã không còn cảm nhận được?

Nhưng vì sao chỉ riêng mỗi mình thiếu niên tóc xanh kia phát hiện ra cô có vấn đề nhỉ? Chẳng lẽ anh ta…… Là một pháp sư vô cùng lợi hại?

“Sao? Nếu anh đã nói như vậy, vậy thì hẳn là sẽ không gặp phải nữa.” Lạc Lan đối với Zeref biểu hiện hết sức tín nhiệm. Cô bị Zeref nắm, tiếp tục hướng về phía cửa thành phố Magnolia đi đến.

Nhưng mà, hiển nhiên như vậy Lạc Lan sẽ không an phận, vẫn tiếp tục im lặng đờ người ra đi đến Magnolia. Cô vòng vo chuyển mắt, lại lắc lắc tay của Zeref: “Anh còn chưa có trả lời tôi đó, khi không tìm thấy tôi, anh thực lo lắng sao?”

Không phải trạng thái mặt đối mặt với người đó, trái lại Zeref thực thẳng thắn thừa nhận: “… Ừ. Tìm thật lâu, vị trí của cô vẫn liên tục thay đổi, sau đó lại không cảm giác được di chuyển, mới đi tới được đây.”

Lạc Lan chiếm được đáp án, cảm giác được cả thể xác và tinh thần đều khoan khoái lên hết.

“Tôi vẫn luôn có ý muốn triệu hồi cô, nhưng vẫn đều luôn thất bại.” Ngữ khí Zeref bằng phẳng, chậm rì rì tiếp tục giải thích: “Cô nói mình hấp thu ‘Lullaby’…… Thu về được năng lượng vốn có của mình. Tại lúc cô hoàn toàn chưa hấp thu được hết, dĩ nhiên lấy năng lực hiện tại của tôi quả thật không thể triệu hồi cô được. Cho nên, không cần lại……”

Hửm?

Câu cuối cùng mà Zeref nói chỉ mới một nửa, còn chư hết câu. ‘Không cần lại’ cái gì?

Đã muốn đến đêm tối, bên ngoài thành phố cũng không có đèn, nương tựa vào ánh sáng của những ngôi sao có thể thấy được đường đi cũng không sai. Trừ lần đó ra, ngược lại rất khó lại theo trên người Zeref quan sát được chút gì đó.

Lạc Lan cân nhắc một chút, đi nhanh hai bước, lấy tay đi chạm vào ai cái lỗ tai của Zeref.

Cảm xúc một mảnh nong nóng âm ấm – Cái này không phải là nhiệt độ cơ thể bình thường của Zeref.

Trên cơ thể người này hằng năm đều vẫn cứ lạnh băng, độ ấm này chỉ có thể sáng tỏ một vấn đề.

Zeref bị cô bất thình lình sờ như vậy, nhịp chân đang mò đường đi bị kiềm hãm, nhưng anh không có quay đầu.

— Không dám quay đầu đi?

Lạc Lan ở trong lòng cười trộm, trên mặt cũng rất xấu xa lộ ra thần sắc lo lắng: “Ôi trời ơi Zeref, trên người anh làm sao nóng như vậy! Đừng nói với tôi là do gấp rút lên đường nên đã bị bệnh nha!”

Zeref lập tức phủ nhận: “Tôi không sao.”

Lạc Lan: “Hả? Không phải lên cơn sốt sao?”

Zeref: “… Không phải !”

“Vậy……” Lạc Lan lại nhếch mi lên, hỏi: “Anh đây là đang thẹn thùng sao?”

Zeref đột nhiên phanh lại.

Lạc Lan quả thực đã nghĩ đến việc cười to ra tiếng — Người này thật sự rất đáng yêu, không thể không đáng yêu! Lúc trước cũng vậy, bởi vì câu hỏi của cô mà lộ ra khuôn mặt đầy phiền muộn.

Cảm xúc Zeref sẽ thay đổi khiến cho Lạc Lan chậm rãi cảm nhận được vị trí của mình ở trong lòng anh ấy, tổng cảm thấy…… Thực vui vẻ a.

Có vẻ như cô đã thực sự thích người này mất rồi.

Bất quá, sách ma pháp có thể cùng con người ở cùng một chỗ sao? Vẫn là chủ nhân…… Thôi, mặc kệ! Dù sao cô vẫn đều cảm thấy được chính mình là con người bình thường, mấy vấn đề này giao cho Zeref phiền não tính đi.

Sau khi người nào đó đơn phương đưa ra quyết định, không chịu phụ trách trách nhiệm, Lạc Lan buồn cười nhìn thoáng qua cái người còn đang rối rắm, không nhúc nhích gì kia. Cô nghĩ nghĩ biểu hiện gần đây của Zeref — Mặc dù lúc trước, dưới tình huống hoàn toàn tỉnh táo, anh đã hôn lấy cô, cô cũng thừa nhận phát hiện ra mình cũng không cảm thấy lo lắng cho lắm. Nhưng, rốt cuộc quan hệ giữa hai người bọn họ là gì? Zeref hoàn toàn không có cùng cô xác nhận qua.

Lạc Lan không thích như vậy – Cảm giác ái muội, mập mờ, không rõ ràng hoàn toàn không hề thích hợp với cô.

Cô tránh khỏi tay Zeref đang nắm tay cô ra, trực tiếp lại gần đi qua đó, dán sát ở trên lưng Zeref. Học cách anh lúc trước cũng đã như vậy ôm lấy cô, từ phía sau vòng lấy ôm lấy anh.

“Này, Zeref.” Lạc Lan cười tủm tỉm nhẹ giọng hỏi: “Không phải là anh thích tôi đấy chứ?”