[Đồng Nhân Hai Người Cha] Ở Bên Nhau

Chương 2: Bé con pa pa




[Bé con một tháng tuổi]

“Ôn Chấn Hoa, cái này cần thêm nhiều hay ít?” Đường Tường Hi cầm bình sữa hỏi.

“Đưa tôi xem nào.” Một tay Ôn Chấn Hoa mở ra sổ tay, nhìn trong chốc lát sau trả lời: “Thêm đến 90ml nóng một chút, sau đó thêm ba thìa, ba thìa đó.”

“Được được được.”

“Đến, ngoan a.” Cậu một bên cầm món đồ chơi đùa với bé con ở trên giường, một bên thúc giục nói, “Nhanh lên.”

Luống cuống tay chân pha sữa bột, Đường Tường Hi nhảy dựng lên, “Nóng, nóng quá a!”

“Thêm một chút nước lạnh.” Ôn Chấn Hoa bất đắc dĩ thúc giục, “Nhanh lên, thêm một chút nước lạnh.”

“Đây, thêm ngay.” Đường Tường Hi vừa nói vừa nghiêng nước đổ vào, cuối cùng trước khi bé con đói khóc liền đem sữa bột đã pha xong lên, “Đây.”

Ôn Chấn Hoa tiếp nhận bình sữa, nhỏ một giọt lên tay, cảm giác độ ấm thích hợp mới đưa đến bên miệng bé, đợi thật lâu bé mới bắt đầu ngậm núm vú cao su mà hút, hai cánh tay nhỏ nhắn còn nâng lên không cầm lấy bình.

Đường Tường Hi ở một bên nhìn bé con như đang bú sữa mẹ, một dáng vẻ thật đáng yêu, hai mắt đều sắp biến thành tim hồng.

Uống xong sữa bột, Ôn Chấn Hoa nhẹ nhàng nâng chân bé lên để kiểm tra tã, nhìn vào bên dưới, sắc mặt liền tối sầm, “Có phải lúc anh quấn tã đã không quấn kĩ, nhìn xem, toàn bộ đều tràn ra ngoài.”

“Cái gì?” Đường Tường Hi chạy nhanh lại, nhìn thấy chất lỏng kia liền ngây dại.

“Thất thần làm gì! Mau đi lấy tã, nhanh lên nhanh lên!” Ôn Chấn Hoa bịt mũi rút cái tã ẩm ướt ra, thấy Đường Tường Hi còn đang đứng ngốc liền quát.

“Ừ…ừ.” Đường Tường Hi phản ứng lại, xoay người vào bên trong tìm kiếm, “Tốt lắm tốt lắm, tã đến đây, đến đây.”

Ôn Chấn Hoa không có tiếp nhận, nhìn hắn một cái, chỉ vào bé rồi nói: “Anh làm đi.”

“Tôi làm?” Đường Tường Hi há miệng thở dốc, khó xử nhìn nhìn con gái, hắn thật sự không biết a.

“Anh phụ trách, ai bảo vừa rồi anh làm không tốt.” Ôn Chấn Hoa giải thích.

“Cậu làm đi.” Đường Tường Hi lại tiếp tục đưa đẩy.

“Tôi … cậu.” Cậu thanh niên ôn hòa chán nản, bất đắc nhìn hắn.

“Vậy oẳn tù tì.” Đường Tường Hi chớp mắt, cố tìm cách xoay chuyển tình thế.

Chơi vậy hẳn là công bằng, Ôn Chấn Hoa nghĩ nghĩ gật đầu, “Được.”

Trong mắt Đường Tường Hi hiện lên ý cười, “Tốt lắm, kéo bao búa.”

“Aiz ” thở dài một tiếng, Ôn Chấn Hoa nhận mệnh đi xử lý phần nước tiểu ẩm ướt.

Đường Tường Hi ha ha cười, “Làm đi, nhanh lên.” Mỗi lần Chấn Hoa chơi oẳn tù tì đều ra búa trước, mình không thắng mới là lạ.

Bé con nằm trên giường mở đôi mắt to đen láy, tò mò nhìn hai người khổng lồ trước mặt, bọn họ đang làm gì vậy, thoạt nhìn cũng thật thú vị a.

[Bé con một tuổi]

“Meo meo, meo meo yêu a “

Trong phòng đồ chơi, Đường Tường Hi quỳ ngồi dưới đất, cầm con rối mèo màu hồng chơi đùa cùng con gái, “Meo meo, meo meo nhìn đu quay này “

Ôn Chấn Hoa ngồi ở bên cạnh hắn, trên mặt là nụ cười ôn hòa, một tay phe phẩy trống lắc, một tay cầm rối đùa với bé, “Có nhìn thấy con chó không, chó con ở trong này này.”

Thanh âm thùng thùng của chiếc trống lắc không ngừng vang lên, bé con nhếch môi cười vui vẻ, cô bé cúi đầu nhìn nhìn con rối trong tay, lại nhìn sang hai người khổng lồ trước mặt, đột nhiên kêu lên: “Pa ba.”

Câu nói đầu tiên vang lên khiến bọn họ chưa nghe rõ, im lặng ngẩn người nhìn bé cưng đáng yêu đang chơi với con rối.

“Pa pa.”

Thanh âm non nớt rơi vào trong tai hai người, cả hai đều chấn động, vui sướng cùng cảm động thật lớn bừng lên từ đáy lòng, liếc nhìn nhau, Đường Tường Hi vội vàng nói: “Con gọi tôi!”

“Con kêu tôi, là nhìn tôi mà kêu.” Khoé miệng Ôn Chấn Hoa cười thật tươi, ở phương diện trẻ con cậu chưa bao giờ yếu thế.

“Con vừa rồi là nhìn tôi gọi.” Đường Tường Hi kiên trì nói.

Bất quá việc này đã không còn quan trọng, lần đầu tiên khi hai người đàn ông được làm cha đã không thể che giấu vẻ vui mừng và tự hào một chút nào, kích động và hạnh phúc, họ cùng nhau chờ mong nhìn sang bé, “Kêu lại một lần, kêu lại một lần nữa đi.”

Bé con cũng không có phụ kỳ vọng của bọn họ, mở miệng hô, “Pa pa.”

“Giỏi quá.” Hai người vỗ tay khích lệ con gái, bỗng nhiên cảm thấy những ngày vất vả đều xứng đáng.

Đã nhanh đến thời gian ăn cơm, Đường Tường Hi ôm bé đến chiếc ghế dành cho trẻ con, sau đó ngồi vào bên cạnh, Ôn Chấn Hoa đặt đồ ăn làm xong lên bàn, “Tốt lắm, ăn cơm.”

Bé con đã có thể tự mình ăn cơm, cô bé cầm muỗng nhỏ ăn từng chút một, sự yêu thương của hai người đối với cô bé thật không thể diễn tả bằng lời.

“Đút cho hắn đút cho hắn.” Ôn Chấn Hoa ăn chậm nhất, thấy bé con cùng Đường Tường Hi cũng đã ăn xong rồi, liền chỉ vào hắn rồi nói với  bé.

Thế mà bé con nghe cũng hiểu, lấy một miếng *cá tuyết đưa đến miệng Đường Tường Hi.

“A.” Đường Tường Hi kinh hỉ há mồm, “Ăn ngon, ăn ngon lắm.”

Ôn Chấn Hoa vội vàng mở miệng, “Ba cũng muốn.”

Đường Tường Hi cười hắc hắc, cầm một miếng đưa đến miệng cậu.

“Bỏ ra bỏ ra.” Ôn Chấn Hoa né tránh, đành phải vừa trừng mắt nhìn hắn vừa nuốt miếng cá tuyết xuống, “Tôi muốn con bé đút!”

Bé con nhìn nhìn Đường Tường Hi lại nhìn sang Ôn Chấn Hoa, bắt chước Đường Tường Hi cũng đút cho Ôn Chấn Hoa một miếng cá tuyết.

Ôn Chấn Hoa liền híp mắt cười đến vui vẻ.

[Bé con ba tuổi]

Bé con ba tuổi cần phải đi nhà trẻ, ngày khai giảng đầu tiên, bé dậy rất sớm, ăn mặc chỉnh tề chờ cha đưa đến trường, thế nhưng…

“Cậu mang nhiều như vậy làm cái gì?” Ôn Chấn Hoa đầu đầy hắc tuyến nhìn Đường Tường Hi không ngừng nhét vào túi của bé con đầy món đồ chơi, bất đắc dĩ mở miệng.

“Ngày đầu tiên Ôn Đế đến trường, chúng ta cần phải để cho con có cảm giác an toàn một chút a.” Đường Tường Hi vẻ mặt vô tội giải thích.

“Nếu chỉ chơi mấy thứ đồ chơi này, đến trường học sẽ phải ở chung cùng bạn bè, mang những thứ này sẽ chỉ làm cho con bé ỷ lại.” Ôn Chấn Hoa giáo dục nói, cậu đã xem rất nhiều bộ sách về trẻ con, đã nghiên cứu về phương diện này rất kỹ.

Sau đó hai người lại bắt đầu tranh giành xem ai là người đưa bé con đến trường.

“Ngày khai giảng đầu tiên đương nhiên là tôi đưa, sao lại thành cậu đưa được.” Đường Tường Hi đoạt lấy túi sách của bé con.

“Học phí là tôi đóng, cho nên tôi đưa.” Ôn Chấn Hoa nói xong liền cướp lại túi sách.

“Đó là bởi vì tôi đang mở văn phòng luật sư nên mới nhường cậu đóng trước, tôi đây là đang cho cậu thể diện, cậu hiểu không.” Đường Tường Hi nói xong lại muốn giành lại túi sách.

“Nhưng anh không thân với nó bằng tôi, cho nên để tôi đưa.” Ôn Chấn Hoa đem túi sách giấu đến phía sau, bắt đầu né tránh.

“Con bé cũng rất thân với tôi, sao lại thân với cậu hơn được.” Đường Tường Hi bước đến bên cạnh, cũng bắt đầu vươn tay cố giành lấy túi sách.

Bé con nhàm chán chống đầu nhìn hai người cha đến lâu ơi là lâu, mở cái miệng nhỏ nhắn ngáp một cái, rốt cuộc giữa lúc hai người đang tranh cãi liền ngủ.

____________________

*Món cá tuyết 2 người cha và Ôn Đế ăn nè *cứ mường tượng như vậy thôu =))*

–  Cá tuyết, một loại sinh vật máu lạnh sống được và tập trung nhiều nhất dưới lòng biển Bắc cực lạnh giá. Thịt cá trắng như bông bưởi, phô bày những sớ thịt chắc nịch, “bùa ngải” bằng vốn tự có: ngọt bùi lẫn béo đậm mà thanh thoát, không gây ớn ngán như mỡ các loại cá nuôi bị thúc ép thức ăn viên.